"Các người giấu tôi hại mẹ tôi còn giả nhân giả nghĩa đón tôi về nhà họ Cố, chính là vì tài sản trong tay mẹ tôi. Cố Chính Tông, nhiều năm qua có một ngày nào ông từng coi tôi là con gái của ông không? Có một ngày nào ông từng coi người phụ nữ bị ông hại chết là vợ của ông không? Lúc các người tưới xăng lên người bà ấy, thiêu cháy bà ấy, lương tâm của ông có từng đau không? Còn cả Cố Thanh, ngay cả tro cốt của bà ấy cô cũng không buông tha, các người hoàn toàn không phải là người!"
"Cô câm miệng!"
Cố Thanh bị sốc, điên rồ tìm người tắt màn hình lớn.
"Người đâu, tra cho tôi, tôi phải tìm được con đàn bà kia! Tiện nhân, cô đừng trốn! Cô chờ đó cho tôi!"
"Đủ rồi!"
Bạc Lương lạnh mặt, quay đầu nhìn về phía Cố Thanh.
Con ngươi âm hàn, chỉ vào bào thai máu tươi đầm đìa trên màn hình lớn: "Đây là con ai?"
"Em không biết, em không biết. . ."
Cố Thanh lập tức luống cuống, cô ta sợ hãi lắc đầu, lui về sau từng bước một.
Hai tròng mắt Bạc Lương đỏ ngầu.
"Rốt cuộc cô đã làm gì cô ấy? Làm cái gì!"
Thân thể Cố Thanh cứng đờ, mắt thấy cả khuôn mặt Bạc Lương cũng chìm xuống, khí thế ép thấp đến mức làm người ta không thở nổi, từ từ đi đến gần mình, dọa cô ta sợ đến càng không ngừng lui về phía sau.
"Đứa bé kia là của Trình Phi, nó nó nó. . ."
"Cô còn dám nói dối!"
Cho dù anh có ngu ngốc đi nữa cũng biết, đứa bé này là của ai!
Là con ruột của anh và Cố Vãn!
Nhớ tới ngày đó ở tiệm áo cưới, dieendaanleequuydoon – V.O, sắc mặt Cố Vãn tái nhợt, lòng anh dâng lên đau đớn!
Sắc mặt anh run lên, vươn tay bóp chặt cổ Cố Thanh ép hỏi: "Là cô ép chị cô phá thai?"
"Em. . .em không có. . ."
Cố Thanh bị bóp đến không thở nổi, nhưng đánh chết cô ta cũng không thừa nhận!
Con của Cố Vãn đã mất, bây giờ cô ta và mình đứng ở cùng một vị trí, người đàn ông mình không có được, Cố Vãn cũng đừng mong có được!
Tròng mắt Bạc Lương nhíu lại, sức trên tay càng gia tăng, Cố Thanh giùng giằng, giờ phút này khuôn mặt tinh sảo tím bầm bởi vì thiếu oxy.
"Khụ khụ. . ."
Cô ta vung bắp chân, nhếch miệng lên, nhìn chằm chằm Bạc Lương, có vẻ dữ tợn lại khiến người chán ghét.
"Thanh Nhi, Thanh Nhi!" Vu Như Ý nhìn thấy cảnh này bị dọa cho sợ đến thân thể run rẩy.
Năn nỉ Bạc Lương: "Cậu thả Thanh Nhi đi, thả Thanh Nhi đi, thân thể của nó còn chưa khỏe, không chịu được giày vò như thế!"
"Vậy Cố Vãn chịu được giày vò sao? Cố Vãn đáng bị các người ép đi sao? Tôi đã cưới cô, nhưng tại sao cô vẫn không buông tha cho cô ấy!" Tròng mắt Bạc Lương đỏ ngầu.
Nếu như Cố Vãn không chiếu những thứ này lên màn hình lớn, có lẽ đời này anh cũng không biết Cố Vãn mang thai con mình!
Anh vừa nghĩ tới Cố Thanh gạt mình làm nhiều chuyện như vậy lại hận không thể giết chết cô ta!
Vu Như Ý vô cùng sốt ruột, vội mở miệng: "Bạc Lương, dì cầu xin con buông tay, bây giờ Cố Vãn vẫn còn ở đây, nếu con đuổi theo còn có thể kịp! Cầu xin con bỏ qua cho Thanh Nhi đi, cầu xin con. . ."
Cô vừa dứt lời, Bạc Lương đã giơ tay lên vung Cố Thanh đi, kéo hoa chú rể trên ngực mình xuống, ném xuống đất.
Chân điên cuồng chạy tới cửa.
Cố Thanh ngã ngồi dưới đất, nhìn Bạc Lương rời đi, thét chói tai khàn cả giọng: "Bạc Lương! Anh không thể đối xử với em như vậy! Em mới là vợ anh! Em mới là người anh muốn kết hôn."
Nhưng dường như người đàn ông lại không nghe thấy gì cả, nhanh chóng rời đi.
Cùng lúc đó, Cố Vãn ra ngoài từ cửa sau khách sạn, trước khi đi, đặt một hộp nhỏ lên tay bảo vệ, dặn dò mấy câu.
Xong chuyện lại quay đầu lại nhìn khách sạn sau lưng, nở nụ cười đau khổ.
Bạc Lương lật cả khách sạn cũng không tìm được người, nhìn thấy Cố Vãn bí mật rời đi ở cửa sau trên máy giám sát, lúc đuổi theo ra ngoài cửa lại được bảo vệ ở cửa đưa cho anh một cái hộp.
Vừa mở ra, chỉ thấy một vũng gì đó máu me nhầy nhụa.