Đang ngồi trên xe taxi về nhà thì Tưởng Kha nhận được cuộc gọi từ mẹ. Mẹ hỏi hắn đi đâu, trễ như vậy rồi còn đưa Đào Tư Trĩ ra ngoài làm gì.
“Đào Tư Trĩ muốn mua sách.” Tưởng Kha nhìn sang Đào Tư Trĩ, nói: ” Bây giờ bọn con đang trên đường về.”
Mẹ hắn yên lặng, thay đổi thái độ: “Được rồi.”
Tiệm sách 24/24 cách nhà hắn hơi xa, lúc về đến nhà thì đã quá nửa đêm.
Mẹ của Tưởng Kha và cô giúp việc đã ngủ. Cả ngôi nhà chỉ giữ lại một ngọn đèn ngủ mờ mờ ở tầng một, bốn phía cực kỳ yên tĩnh.
Đi đến cửa phòng mình, Tưởng Kha phát hiện mẹ hắn dán một tờ giấy trên đó: “Không có lần sau.(*)”
(*) Nguyên gốc: Hạ bất vi lệ: lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa; lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa; chỉ giải quyết như vậy một lần thôi (tỏ ý chỉ cho phép một lần này mà thôi)
Tưởng Kha tiện tay gỡ tờ giấy xuống, dán lên đầu Đào Tư Trĩ: “Nhìn thấy chưa, không có lần sau đâu.”
Mặt Đào Tư Trĩ nhỏ, mắt bị giấy che lại, chỉ lộ ra cái cằm. Cậu không lên tiếng, đưa tay lên sờ soạng. Đào Tư Trĩ tay chân không lớn cân đối, mãi không túm được mảnh giấy, mò mò chừng mấy lần, mới gỡ xuống, đưa lại cho Tưởng Kha, nói: “Tôi buồn ngủ.” Sau đó xoay người đi.
Sáng ngày thứ hai, Tưởng Kha xuống dưới nhà đã thấy mẹ hắn và Đào Tư Trĩ đang ngồi cạnh bàn ăn.
Tưởng Kha chào mẹ một tiếng, bước tới. Mẹ hắn vẫn đang ăn, Đào Tư Trĩ đã ăn xong rồi, yên lặng cầm điện thoại.
Tưởng Kha kéo cái ghế bên cạnh Đào Tư Trĩ ra ngồi xuống, liếc qua điện thoại của Đào Tư Trĩ. Trò chơi yêu đương đang chạy cốt truyện, Đào Tư Trĩ lại có thể nhìn từng chữ từng chữ đến mất hồn, mỗi trang đều dừng lại rất lâu.
Tưởng Kha cảm thấy cái trò chơi yêu đương này không nên có nhiều người chơi trung thành như vậy.
Ngón tay đang đè trên màn hình của Đào Tư Trĩ chợt dừng, ngẩng mặt lên, nhìn Tưởng Kha, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, nói cho Tưởng Kha: “Không biết.”
“Cậu muốn chơi thì cứ nói, tôi chia sẻ cho.” Cậu nói với Tưởng Kha: “Cậu đăng kí bằng mã mời tôi gửi, tôi sẽ được 30 kim cương.”
“Không cần.” Tưởng Kha từ chối.
Đào Tư Trĩ “Ồ” một tiếng, lại cúi đầu, tiếp tục đọc cốt truyện.
Ăn sáng xong, anh của Đào Tư Trĩ tới đón cậu.
Anh trai của Đào Tư Trĩ là cố vấn đầu tư của mẹ Tưởng Kha, nhìn bề ngoài so với Đào Tư Trĩ thì bình thường hơn nhiều. Anh mặc âu phục thắt cà vạt, mang vài món quà tới, ngồi trên ghế sô pha với mẹ Tưởng Kha, trước tiên cảm ơn bà một phen, tiếp đó mới nói đến chuyện công việc.
Tưởng Kha lên tiếng chào, muốn lên tầng, Đào Tư Trĩ đi theo hắn, đứng cạnh cầu thang kéo kéo Tưởng Kha.
“Tôi phải đi.” Đào Tư Trĩ vừa nói, vừa lấy điện thoại ra, màn hình sáng lên, dừng ở hình ảnh mà Tưởng Kha cực kỳ quen thuộc.
Tưởng Kha chọt giúp cậu một cái, cậu không nói gì, đứng trước mặt Tưởng Kha, nhìn thẻ trước đã.
Lúc này, Tưởng Kha nhận được điện thoại của Dương Kiêu.
Dương Kiêu hỏi hắn có rảnh không, rủ hắn cùng đi xem một bộ phim mới nổi.
“Nhược Nhược hẹn tôi, tôi đồng ý rồi.” Dương Kiêu nói: “Em ấy nhất định bắt tôi đi hỏi cậu.”
Dương Nhược Nhược là học muội trước đây của Tưởng Kha, cũng là họ hàng của Dương Kiêu. Khi còn chung trường, cô bé thường quấn lấy Tưởng Kha, nhưng chưa từng có cử chỉ nào vượt qua giới hạn, đôi lúc khiến cho Tưởng Kha cảm thấy thật nhức đầu.
“Tôi không đi.” Tưởng Kha nói.
“Đừng thế mà.” Dương Kiêu kêu hắn: “Xem phim thôi, chỉ như này mà cũng không hẹn được cậu thì tôi có thể sẽ bị em ấy mắng xa xả ba ngày ba đêm đấy.”
Tưởng Kha không trả lời, hắn thấy Đào Tư Trĩ kiểm tra thẻ xong, lộ ra ánh mắt hài lòng, còn mở diễn đàn trò chơi ra như muốn đăng bài viết mới, bèn lấy điện thoại của Đào Tư Trĩ, xem lướt qua phản hồi mà Đào Tư Trĩ nhận được.
Bài đăng của Đào Tư Trĩ đã được chỉnh sửa hoàn thiện hơn, toàn bộ các comment đều đang hâm mộ cả bộ thẻ phiên bản giới hạn của cậu, lập tức khiến cho Tưởng Kha nhớ lại cái đêm ở Vân Sơn.
Có người nào đó nói mình không thích ở trong khách sạn lạ bên ngoài, thế nhưng lại còn ngủ say hơn heo.
Đào Tư Trĩ giật lấy điện thoại trong tay Tưởng Kha, nhưng không giật ra được, kêu một tiếng: “Tưởng Kha!” bị Dương Kiêu nghe được.
“Lại ở cùng Đào Tư Trĩ à?” hắn hỏi.
Tưởng Kha nói: “Ừ” Dương Kiêu lại nói: “Đưa cậu ta đến luôn đi. Thần tượng Nhược Nhược mê mệt dạo gần đây có dáng vẻ hao hao giống cậu ta, không chừng em ấy thấy Đào Tư Trĩ thì di tình biệt luyến (*) luôn, thế là cậu nhẹ người rồi.”
(*) Di tình biệt luyến: có nghĩa là mới đầu yêu người này nhưng lúc sau lại chuyển sang yêu người khác. Cụm từ này còn có ý chỉ những người thay người yêu như thay áo.
Tưởng Kha nhìn Đào Tư Trĩ, Đào Tư Trĩ mặt không biểu cảm nhìn lại hắn, hỏi: “Có thể trả lại không? Tôi cần đăng bài mới nữa.”
Tưởng Kha vẫn cầm máy của hắn, đánh giá một cách khách quan: “Khó lắm.”
Dương Kiêu cười: “Cậu bảo cậu ta đừng mở miệng nói chuyện là được, cũng đừng chơi cái trò rút thẻ đó.”
Tưởng Kha nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có thể thử một chút, dù sao cũng tốt hơn là chỉ có ba người đi xem, liền hỏi Đào Tư Trĩ: “Buổi tối đi xem phim không? Thể loại khoa học viễn tưởng.”
“Nhiều người không?” Đào Tư Trĩ hỏi.
“Đào Tư Trĩ không thích nhiều người.” Tưởng Kha nói với Dương Kiêu: ” Cậu cứ đặt chỗ đi, bọn tôi sẽ tới.”
Dương Kiêu im lặng mấy giây, nói: “Được rồi.”
“Không nhiều, bốn người.” Tưởng Kha nói cho Đào Tư Trĩ. Đào Tư Trĩ không lên tiếng, Tưởng Kha quyết định thay cậu: “Ăn cơm xong tôi sẽ tới đón cậu.”
Đào Tư Trĩ suy xét một lúc, có lẽ cũng muốn xem phim với Tưởng Kha, đồng ý luôn.
Tưởng Kha và Đào Tư Trĩ cùng đi tới phòng khách, anh Đào Tư Trĩ đúng lúc đứng dậy, nhìn quanh quất(*), có vẻ như đang tìm cậu. Nhìn thấy Đào Tư Trĩ, anh nói: “Tư Trĩ, chúng ta đi thôi.”
(*) Nguyên gốc: tả cố hữu phán [zuǒgùyòupàn]: nhìn ngang nhìn dọc; nhìn ngang nhìn ngửa; trông trước trông sau.
“Anh…” Đào Tư Trĩ bước tới: “Tối nay em muốn đi xem phim với Tưởng Kha.”
Mẹ Tưởng Kha ngồi gần đó, bỗng lộ ra vẻ mặt vui mừng, nói với Đào Tư Trĩ: “Như vậy cũng được lắm.”
Anh cậu hơi ngừng lại một chốc, nói “Được”, lại cảm ơn Tưởng Kha và mẹ hắn đã chiếu cố cho Đào Tư Trĩ, sau đó đưa cậu về.
Ban ngày Tưởng Kha có lớp dạy kèm tại nhà. Sau khi học xong, ăn tối xong, hắn liền đi đón Đào Tư Trĩ.
Khi đến cửa tiểu khu nhà Đào Tư Trĩ thì đã thấy cậu đứng ở ven đường.
Trên tay cậu cầm điện thoại, đứng cạnh trạm xe buýt, không biết đang nhìn đi chỗ nào. Dừng xe trước mặt, cậu ta cũng không phát hiện. Mãi đến khi tài xế bước ra, Tưởng Kha còn hạ kính xuống, cậu mới phản ứng lại.
Trên đường đi, Tưởng Kha nói với Đào Tư Trĩ: “Tối nay cậu nói ít thôi, cười nhiều lên, không được chơi điện thoại, tôi sẽ bảo Dương Kiêu dùng mã mời của cậu để đăng ký trò chơi.”
Đào Tư Trĩ đồng ý.
Rạp chiếu phim ở chỗ trung tâm thương mại hơi bị đông người.
Đào Tư Trĩ vừa đi vào liền dừng bước, cánh tay bám chặt Tưởng Kha, cau mày, trông có vẻ không thoải mái.
Tưởng Kha cúi đầu nhìn cậu, không biết tại sao trong lòng có hơi không nỡ, liền ôm lấy bả vai của cậu. Đào Tư Trĩ hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút lúng túng nhìn Tưởng Kha, rồi ngay tức khắc lại cúi đầu, dường như là xấu hổ.
Bước ra khỏi thang máy, Tưởng Kha nhìn thấy Dương Kiêu và Nhược Nhược ở đằng xa đang tiến đến liền bỏ tay trên vai Đào Tư Trĩ xuống, cách xa một chút. Ngay lập tức Đào Tư Trĩ lại trở nên căng thẳng, giơ tay, nắm hờ lấy lòng bàn tay của Tưởng Kha.
Tưởng Kha không muốn bị bọn họ nhìn thấy, bèn nghiêng người, rút tay ra, bước nhanh hơn. Đào Tư Trĩ nhanh chóng theo sau, không làm thêm bất cứ hành vi nào không nên làm.
Dương Kiêu thật sự nói không sai, Dương Nhược Nhược thấy Đào Tư Trĩ, sững sờ hồi lâu, mặt bỗng đỏ lên, ngượng ngùng tự giới thiệu.
Đào Tư Trĩ có lẽ rất mong có được 30 kim cương. Cậu nhớ kỹ yêu cầu của Tưởng Kha, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn với Dương Nhược Nhược, ừ ừ à à, không nói một lời.
Phim bắt đầu chiếu, Dương Nhược Nhược muốn ngồi ở giữa Đào Tư Trĩ và Tưởng Kha, Tưởng Kha không đồng ý, cô do dự một lúc lâu, ngồi cạnh Đào Tư Trĩ.
Dương Kiêu tự mình tìm một vị trí ở giữa dãy ghế trước, cách bọn họ hơi xa.
Khi phim đang chiếu, Dương Nhược Nhược liên tục nói chuyện với Đào Tư Trĩ. Thoạt đầu Tưởng Kha không nhận ra điều gì khác lạ, đến nửa phần sau, hắn rõ ràng phát hiện ra Đào Tư Trĩ bắt đầu dịch sang phía mình.
Tưởng Kha liếc một cái, thấy cùi chỏ của Dương Nhược Nhược hình như đang để trên tay vịn, dường như lơ đãng mà chạm vào tay phải của Đào Tư Trĩ.
Đối với người bình thường, đây chưa thể tính là động tác vượt giới hạn, nhưng Đào Tư Trĩ hơi khác người bình thường. Tưởng Kha muốn nhắc nhở một câu, Dương Nhược Nhược bỗng nhiên áp sát, nói mình phải đi vệ sinh, kín đáo đưa túi cho Đào Tư Trĩ, nhờ Đào Tư Trĩ trông giúp cô chút, sau đó vui vẻ đứng dậy đi ra ngoài.
Cô vừa đi, Đào Tư Trĩ lập tức bỏ túi sang chỗ ngồi bên cạnh, nói với Tưởng Kha: “Tôi cũng phải đi.”
Vừa nói, cậu vừa đứng lên, Tưởng Kha vô thức bắt lấy cánh tay của Đào Tư Trĩ, nói: “Không được.”
“Tôi phải đi.” Đào Tư Trĩ dùng sức đẩy Tưởng Kha, lớn tiếng vùng dậy.
Phim đã chiếu đến đoạn cao trào, tiếng nhạc rất vang vì vậy Dương Kiêu tạm thời không chú ý tới. Chẳng qua nếu như giọng Đào Tư Trĩ lớn hơn chút nữa, Dương Kiêu chắc chắn có thể nghe thấy.
Để đẩy Tưởng Kha đang bất động ra, Đào Tư Trĩ càng giãy giụa mãnh liệt hơn, cậu nhìn chằm chằm Tưởng Kha, giống như lại muốn mở miệng nói chuyện. Tưởng Kha cũng không hiểu bản thân nghĩ thế nào, chờ khi hắn kịp phản ứng lại thì đã cúi đầu dán vào môi Đào Tư Trĩ.
Môi của Đào Tư Trĩ rất mỏng mà ấm áp. Sau khi Tưởng Kha tách ra, tuy hai người không nói gì nhưng lực tay Đào Tư Trĩ dần lỏng ra, trong bóng tối nhìn Tưởng Kha.
Cách đó không xa màn chiếu phim lóe lên không ngừng, hòa cùng ánh sáng trong mắt Đào Tư Trĩ.
Tưởng Kha đối mặt với cậu một lúc, tới gần, giơ tay lên chạm nhẹ gò má của Đào Tư Trĩ, nói khẽ với cậu: “Ngoan. Tôi đổi chỗ với cậu.”
Hắn đổi vị trí với Đào Tư Trĩ. Cậu nghiêng mặt sang nhìn hắn, như đang bắt chước hắn vậy, từ từ lại gần, chạm một cái lên khóe miệng của Tưởng Kha.
Tưởng Kha lại cảm giác được sự ấm áp và mềm mại, lúc ấy hắn xích lại gần nhưng không từ chối Đào Tư Trĩ.
Dương Nhược Nhược quay về, ngồi xuống, phát hiện người bên cạnh biến thành Tưởng Kha liền sợ hết hồn. Cô nghiêng qua định nhìn Đào Tư Trĩ nhưng Tưởng Kha chắn hết rồi, cô không thấy được.
Một lúc sau, Đào Tư Trĩ lặng lẽ duỗi tay qua, gãi gãi lòng bàn tay của Tưởng Kha. Tưởng Kha bắt được ngón tay của cậu, cậu ngồi yên luôn. Thẳng đến khi đến hết phim, đèn sáng lên, Tưởng Kha mới buông tay cậu ra.