Thời Gian May Mắn

Chương 34



Mưa rơi càng lúc càng lớn, Đào Tư Trĩ cảm thấy đây là trận mưa lớn nhất của thành phố trong năm nay. Mưa lớn đến bất thường vào thời điểm tháng một vốn dĩ lượng mưa cũng không nhiều lắm.

Sau khi nghe được Đào Tư Trĩ trả lời “Có nhớ”, Tưởng Kha yên lặng một lúc lâu mới không dễ phát hiện mà nở nụ cười với cậu trong chiếc xe gần như tối om.

Đào Tư Trĩ nhận ra Tưởng Kha đang cười bởi cậu quan sát Tưởng Kha rất cẩn thận, hơn nữa cậu còn cho rằng nụ cười của hắn có hơi không được tự nhiên. Đồng thời chỉ một giây sau, nụ cười của Tưởng Kha cũng đã biến mất, hắn buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay cậu ra, sau đó hỏi cậu: “Cậu nhớ tôi có giống như nhớ kem ly không?”

Thực ra mà nói, Đào Tư Trĩ cảm thấy bản thân mình khi nhớ Tưởng Kha vẫn có chút khác biệt với lúc nhớ kem ly, nhớ kem ly có thể lập tức trộm ăn, mà nhớ Tưởng Kha thì lại chẳng thể làm gì được.

Nhưng một mặt, Đào Tư Trĩ không thể giải thích rõ sự khác nhau giữa hai nỗi nhớ này trong chuyện tình cảm, một mặt khác, cậu cũng không muốn cùng Tưởng Kha nói chuyện về vấn đề này, cho nên cậu chuyển mắt, không trả lời.

Mắt Đào Tư Trĩ nhìn chăm chú vào gợn mưa trên kính chắn gió, nhưng trong lòng lại vẫn đang suy nghĩ về câu hỏi của Tưởng Khả. Tưởng Kha lại cho rằng cậu lại đang ngẩn người, hắn liền gọi tên cậu: “Đào Tư Trĩ.”

Đào Tư Trĩ nghe vậy liền ngay lập tức quay đầu nhìn Tưởng Khả.

Không biết vì sao Tưởng Kha lại đột ngột ngẩn ra vài giây mới nhỏ giọng nói: “Không còn sớm nữa rồi, để tôi đưa cậu trở về nhé.” Sau đó khởi động xe đi về phía trước.

Lúc lái xe vào khu vực cổng vườn hoa  của tập đoàn, Tưởng Kha có đi lướt qua nột chiếc xe hơi, không lâu sau, hắn liền nhận được một cuộc điện thoại, màn hình hiện ra trong xe ghi là “Ba”.

Tưởng Kha ấn nghe, giọng nói của một người đàn ông trung niên lập tức vang lên trong xe, hỏi Tưởng Khả: “Muộn như vậy rồi mà còn quay lại công ty tăng ca à?”

Tưởng Kha “Vâng” một tiếng, nói: “Con vừa mới nhớ ra có vài việc còn chưa hoàn thành xong.”

“Vậy à, thái độ làm việc khá tốt đó. Ba nghe nói con đang xin vào ở ký túc xá của nhân viên, con xin vào làm gì vậy?”

Tưởng Kha lái xe vào khu ký túc xá, hắn liếc nhìn Đào Tư Trĩ một cái, mới trả lời: “Con ngủ ở tầng cao nhất sẽ bị người ta nói này nói kia.”

“…… Chuyện con rút được giải nhất trong buổi họp thường niên cũng bị nói chẳng ra gì.” Ba hắn ở phía đối diện lẩm bẩm.

Thấy Tưởng Kha không trả lời, cha hắn lại nói tiếp: “Cuối tuần này con về nhà ở đi.”

Tưởng Kha đáp “Vâng”, rồi cúp điện thoại.

Hắn lái xe dọc theo đường xe chạy hướng về khu ký túc xá, trận mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Đào Tư Trĩ nhìn Tưởng Kha vài lần, mới không nhịn được mà nói với hắn: “Phòng đơn tôi đang ở rất khó có được đó.”

Tưởng Kha nhìn cậu một cái rồi mới không cảm xúc đáp: “Tôi biết rồi.”

“Tôi đã thấy qua cấu trúc phòng cho nhiều người ở chỗ tiểu Lý rồi” Đào Tư Trĩ đánh giá, “Đều giống nhau cả.” Cậu hy vọng Tưởng Kha sẽ chuẩn bị tốt tâm lí không xin được phòng.

“Tiểu Lý là ai?” Tưởng Kha hỏi cậu, “Bạn mới của cậu à?”

Câu hỏi của Tưởng Kha có chút kì lạ nên Đào Tư Trĩ cũng không trả lời hắn.

Tưởng Kha đột nhiên lại hỏi: “Quan hệ giữa cậu và tiểu Lý tốt như vậy sao? Họp thường niên thì ngồi ở cùng nhau, chỉ là cấu trúc của một căn phòng ký túc xá mà hai người cũng phải cùng nhau đi quan sát.”

Đào Tư Trĩ vẫn không nói lời nào, cậu nhìn cần gạt nước đang nhanh chóng hoạt động lau sạch đi nước mưa trước mắt. Không lâu sau cậu đã về tới ký túc xá rồi.

Chờ Tưởng Kha ngừng xe lại, Đào Tư Trĩ mới trả lời hắn: “Đây là lần đầu tiên vận may của tôi lại tốt đến như vậy.”

Nếu như dựa theo vận may từ trước đến nay, Đào Tư Trĩ chỉ có thể nhận được kí túc xá bình thường cho nhiều người ở.

Đào Tư Trĩ vừa không thích dậy sớm để bắt kịp giao thông công cộng, vừa  ghét phải đi xem phòng, học lái xe, được ở trong một căn phòng đơn hiếm hoi này cũng là nhờ vận may siêu tốt của cậu, bởi vậy cậu luôn nhịn không được đi khoe khoang với mọi người.

Tưởng Kha chỉ nhìn cậu, không hề xuống xe, lại nhìn trong chốc lát, mới nói: “Nếu là hiếm có như vậy, tôi sợ là sẽ không xin được rồi.”

“Chuyện này đúng là không có cách nào khác được.” Đào Tư Trĩ an ủi hắn.

Kỳ lạ là Tưởng Kha lại đột nhiên mỉm cười với Đào Tư Trĩ, nụ cười lần này không hề mất tự nhiên như trước, nhưng Đào Tư Trĩ lại không hiểu vì sao hắn lại cười, nên cũng đành không nói nữa.

Tưởng Kha cười vài giây, mới tháo dây an toàn ra, lại bảo Đào Tư Trĩ cứ ngồi yên đó, sau đó hắn mở cửa xe, rút ô ra,đi vòng qua đầu xe đón Đào Tư Trĩ xuống xe.

Cửa xe vừa mở ra, khí lạnh cùng hơi nước lập tức bao phủ Đào Tư Trĩ, tiếng mưa rơi cũng rõ ràng trở nên lớn hơn. Đào Tư Trĩ co rúm người lại không muốn xuống xe, Tưởng Kha một tay giơ dù, một tay khác bám vào người cậu, cúi xuống hỏi: “Sao thế?”

Giọng nói Tưởng Kha trong tiếng mưa rơi trở nên mơ hồ vô cùng. Đào Tư Trĩ nhìn thấy nước mưa liên tục rơi xuống bên cạnh chiếc ô của Tưởng Khả, lại thất thần một lát mới xuống xe.

Trên đường đi đến ký túc xá ngắn ngủi chỉ có 43 bước thôi nhưng gió lạnh mang theo nước mưa đã thổi lên gò má, cổ thậm chí là cả trên mu bàn tay của Đào Tư Trĩ. Tưởng Kha thấy vậy bèn đem cậu ôm chặt vào trong ngực.

Đào Tư Trĩ ngửi được mùi hương mà mình quen thuộc trên người Tưởng Khả, khiến cậu đột nhiên có một loại ảo giác rằng lúc này đây là năm thứ ba cậu và Tưởng Kha ở bên nhau. Sau khi Tưởng Kha tốt nghiệp đại học về nước, hai người bọn họ mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, mà hôm nay nếu dựa theo bình thường, thì Tưởng Kha sẽ đưa Đào Tư Trĩ đi hiệu sách suốt đêm, đợi sau khi mua sách xong, hai người sẽ về nhà cùng nhau.

Ngay cả khi đến đến dưới hành lang ký túc xá, Tưởng Kha cất dù đi thì cảm giác này cũng không hề biến mất.

Đào Tư Trĩ đột nhiên rất muốn kéo Tưởng Kha tay, sau đó vùi mặt vào ngực hắn, bởi cậu cảm thấy nếu hai người họ ở bên nhau thì rất có thể sẽ làm như vậy.

Cậu chậm rãi đi theo sau Tưởng Kha đến thang máy, lại nhìn Tưởng Kha ấn nút lên, cửa thang máy mở ra, hai người cùng nhau bước vào trong, giống như họ đang thật sự sống cùng nhau vậy.

Đào Tư Trĩ chìm vào trong ảo tưởng, cậu hỏi Tưởng Khả: “Tưởng Khả, buổi sáng cậu làm gì?”

Tưởng Kha đáp: “Đi làm.”

“Vậy sao,” Đào Tư Trĩ nói, “Tôi cũng thế.”

Tưởng Kha có lẽ cảm thấy cậu rất kì lạ nên liếc nhìn cậu một cái.

Khi cửa thang máy lại một lần nữa mở ra, âm báo trong trò chơi của Đào Tư Trĩ vang lên nhắc nhở cậu dã hoàn thành xong một nhiệm vụ, cậu vừa cúi đầu đi ra ngoài, vừa mở khóa điện thoại ra xem, trò chơi không còn là Khu vuòn sao băng tường vi nữa, ảo tưởng của cậu cũng vì thế mà lập tức kết thúc.

Đi đến trước cửa phòng Đào Tư Trĩ, cậu và Tưởng Kha chào tạm biệt lẫn nhau.

Tưởng Kha vừa xoay người, Đào Tư Trĩ mới nhận ra áo khoác của hắn đã ướt đẫm, đỉnh ô vẫn còn đọng lại nước mưa. Ngay cả bản thân Đào Tư Trĩ cũng không biết cậu đang nói cái gì nữa, cậu gọi lại Tưởng Khả: “Tưởng Khả.”

Tưởng Kha xoay người lại, Đào Tư Trĩ hỏi hắn: “Sao lúc ấy cậu lại rời đi vậy?”

Đào Tư Trĩ nắm lấy khóa cửa, nhìn Tưởng Kha mặt không cảm xúc đứng cách đó không xa, mà mặc dù có đi chăng nữa, Đào Tư Trĩ cũng rất khó có khả năng phát hiện được.

Đào Tư Trĩ đợi thật lâu vẫn không thấy Tưởng Kha nói chuyện, cậu cảm thấy Tưởng Kha sẽ không trả lời, mà cậu còn định đi tắm rửa, sau đó đi ngủ, cho nên cậu lại chào tạm biệt hắn rồi chậm rãi đóng cửa lại.

Cậu cầm áo ngủ đi phòng tắm, sau đó cởi quần áo ra tắm rửa sạch sẽ.

Nước nóng trong phòng tắm rất vừa phải khiến cho Đào Tư Trĩ tắm rửa vô cùng thoải mái, sau đó cậu lại thay áo ngủ, rồi lau khô tóc.

Ra khỏi phòng tắm, cậu lại ngồi yên trên sô pha nhỏ một lát, vẫn không biết phải ghi lại nhật kí hôm nay thế nào, cậu đành chơi trò chơi, chơi được một lúc, cậu đột nhiên nhận được tin nhắn từ Tưởng Kha.

Tưởng Kha không hề trả lời câu hỏi của Đào Tư Trĩ, hắn chỉ hỏi cậu: “Bây giờ tôi trở về còn kịp không?”

Đào Tư Trĩ nhìn tin nhắn ngây người một lúc.

Bây giờ đã là thời gian đi ngủ của Đào Tư Trĩ, cho nên cậu rất mệt, ngồi dưới ánh đèn phòng dễ chịu khoảng chừng mười lăm phút, cậu đã dựa vào sô pha ngủ rồi.

Đào Tư Trĩ mơ thấy bản thân ở sau ngày lễ tốt nghiệp đại học, vào sau giờ ngọ lúc 3 giờ 15 phút ngày 30 tháng 6, Đào Tư Viễn đã nói với cậu.

Anh đã nói với em rồi, yêu đương phải được người nhà chấp nhận thì mới có thể hôn môi, lên giường, ở chung.

Em và Tưởng Kha đều là bạn cùng giới, không phù hợp với cái nhìn của mọi người trong xã hội.

…… Tóm lại là không được tốt lắm, có chút khó khăn.

Cha mẹ Tưởng Kha đều ở thành phố này cho nên cậu ta không phải sẽ thật sự không bao giờ trở về nữa, mà là vì nhiều nguyên nhân khác nhau, như là …… Căn bệnh rối loạn giao tiếp, do giới tính hoặc là do tuổi tác của hai người chẳng hạn, vậy nên Tưởng Kha mới không thể cùng em tiếp tục như vậy được nữa, cho nên cậu ta mới dứt khoát cắt đứt liên hệ.

Đào Tư Trĩ biết anh trai cậu đang giải thích cho cậu về quy tắc xã hội, nhưng cậu vẫn cứ không hiểu rõ.

Lúc ấy Tưởng Kha đã rời đi được bốn năm, nhưng tâm lí cậu vẫn không hề bị những lời anh trai nói làm cho dao động.

Nhưng bởi vì cuộc trò chuyện này có nói đến Tưởng Khả, vậy nên vẫn cứ làm cậu cảm thấy khó quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.