Thời Gian May Mắn

Chương 36



Có lẽ phải mất đến mười phút, Tưởng Kha không nói gì.

Sau khi giúp Đào Tư Trĩ lau khô nước mắt, hắn nhìn Đào Tư Trĩ hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng tán thành lời nói của Đào Tư Trĩ, nhận chính mình thật đáng ghét nhưng sẽ không đi nữa.

Giọng hắn nói chuyện rất trầm, sau khi nói xong giống như đang đợi Đào Tư Trĩ đáp lại.

Đào Tư Trĩ cúi đầu, vẫn không thể xác nhận được Tưởng Kha đang thật sự thừa nhận chính mình đáng ghét hay chỉ đang nói lung tung, nhưng cậu vẫn “Ừ” một tiếng.

“Tôi muốn đi xem phim.” Đào Tư Trĩ nói với Tưởng Kha: “Tôi rất muốn xem bộ phim này. Vốn dĩ cuối tuần này tôi sẽ đi với anh trai, bây giờ đi xem trước cùng cậu. Nếu cậu còn muốn xem nữa thì có thể bảo lại tôi.”

“Được.” Tưởng Kha nói.

“Tôi ra ngoài xem phim không cần bao hết cả rạp.” Đào Tư Trĩ bổ sung: “Chỉ cần mua ba ghế liền nhau, đừng để những người khác ngồi bên cạnh tôi là được.”

Tưởng Kha lại đáp: “Được.”

Lúc chuẩn bị xuống xe, điện thoại của Đào Tư Trĩ lại vang lên. Điện thoại còn bị Tưởng Kha để trên bảng đồng hồ, suýt chút nữa Đào Tư Trĩ đã quên.

Tưởng Kha giúp cậu cầm, hắn nhìn màn hình, là anh cậu gọi tới.

“Làm sao đây?” Tưởng Kha không đưa điện thoại cho cậu, chỉ cười hỏi cậu: “Có nghe không?”

Đào Tư Trĩ cảm thấy Tưởng Kha cười có hơi gian ác, đưa tay muốn cầm lấy điện thoại, nhưng Tưởng Kha không cho, nói: “Giọng cậu khàn lắm, lúc anh cậu hỏi thì cậu nói thế nào? Phim sắp chiếu rồi, giải thích dông dài liền bị bỏ qua suất chiếu đầu đấy.”

Đào Tư Trĩ lại rụt tay về.

“Tôi nghe giúp cậu.” Tưởng Kha đưa tay sờ mặt cậu, dịu dàng nói.

Đào Tư Trĩ nhìn ánh mắt của Tưởng Kha đáp: “Ừm.” Tưởng Kha nghe giúp cậu, mở loa ngoài, nói: “Anh Tư Viễn.”

“…” Vài giây sau, Đào Tư Trĩ nghe thấy anh cậu hỏi: “Cậu là ai?”

Đào Tư Trĩ nhìn Tưởng Kha, Tưởng Kha lại cười với cậu, nói: “Tưởng Kha.”

“Đào Tư Trĩ đâu?” Anh cậu hỏi.

“Trong toilet.” Tưởng Kha nói: “Chúng em đang đi xem phim, phim sắp chiếu rồi, chờ kết thúc em bảo cậu ấy gọi điện lại cho anh.”

“Bảo nó về liền gọi cho tôi.” Đào Tư Viễn nói.

Tưởng Kha đồng ý rồi cúp điện thoại, trả lại cho Đào Tư Trĩ, nói: “Chờ giọng cậu đỡ khàn thì… gọi lại cho anh cậu.”

Đào Tư Trĩ nhìn Tưởng Kha, lại “Ừ” một tiếng rất nhẹ, không biết vì sao Tưởng Kha ghìm khuỷu tay của Đào Tư Trĩ lại, hôn cậu.

Đào Tư Trĩ không phản kháng, nụ hôn của Tưởng Kha liền trở nên kỳ quái.

Lưng Đào Tư Trĩ kề sát vào cửa xe, nhắm mắt lại, tay chạm vào mái tóc ngắn của Tưởng Kha, phát ra tiếng kêu rất nhẹ. Một lát sau, toàn thân cậu xụi lơ, không còn sức lực.

Tưởng Kha rút khăn tay, giúp cậu lau khô, lại mở một lọ nước súc miệng, chỉnh quần áo của Đào Tư Trĩ lại cho tốt.

Đào Tư Trĩ nhìn Tưởng Kha, vươn tay, ra sức sờ soạng môi của Tưởng Kha, sau đó nhịn không được áp tới hôn hắn. Cậu ôm Tưởng Kha, vùi mặt vào trong lòng hắn, liên tục gọi tên Tưởng Kha.

Tưởng Kha bị cậu ôm chốc lát, đáp lại cậu, cũng ôm lấy cậu.

Bọn họ không bỏ lỡ phần mở đầu phim, đây là một trong những chuyện tốt của hôm nay.

Đào Tư Trĩ đi theo sau Tưởng Kha, đi vào rạp chiếu phim, xem bộ phim từ đầu tới cuối. Phim được quay rất tốt, Đào Tư Trĩ đã sắp nhớ lời thoại.

Xem phim xong, trung tâm thương mại còn chưa đóng cửa, lúc đi tới thang cuốn, Đào Tư Trĩ trông thấy một cửa hàng bán thiết bị máy chơi trò chơi liền lôi kéo Tưởng Kha tới.

“Tưởng Kha.” Đào Tư Trĩ rất vui vẻ nói với Tưởng Kha: “Chúng ta đi mua một cái máy chơi game đi.”

Bước lên thang cuốn, Đào Tư Trĩ lại ngẩng đầu nhìn Tưởng Kha, nói: “Cái cũ bị tôi làm hỏng mất rồi.”

Tưởng Kha đứng bên cạnh Đào Tư Trĩ, cánh tay Đào Tư Trĩ dán vào Tưởng Kha, hắn cúi đầu nhìn Đào Tư Trĩ nói: “Cậu… Sao lại làm hỏng máy chủ được cơ chứ.”

“Không biết nữa.” Đào Tư Trĩ nói với hắn: “Cắm điện không vào. Anh tôi bảo là tại tôi chơi không biết giờ giấc.”

“Cậu không đem đi sửa?” Tưởng Kha hỏi.

Đào Tư Trĩ nhìn chằm chằm tấm biển của cửa hàng đối diện, nói “Ừ.” Bọn họ tới lầu ba, đi vào trong cửa hàng thiết bị.

Đào Tư Trĩ nói tên máy với nhân viên cửa hàng, nhân viên vào kho giúp cậu lấy ra sản phẩm mới, cậu bước tới tủ trò chơi chọn lựa, lại phát hiện ra trò chơi mà Tưởng Kha tặng cậu lại sắp ra vài phiên bản nữa.

“Bây giờ có thật là nhiều trò chơi.” Đào Tư Trĩ cảm thán với Tưởng Kha.

Tưởng Kha nhìn cậu, nói: “Sao cậu trông như đã lâu không chơi thế.”

“Ừ.” Đào Tư Trĩ nói: “Máy của tôi bị hỏng ba năm rồi.”

Tưởng Kha ở bên cạnh cậu ngẩn ngơ một lát, hỏi: “Hỏng rồi sao tới hôm nay cậu mới mua?”

Đào Tư Trĩ không nói gì, lại cẩn thận chọn lựa, chọn được hai cái mà cậu hứng thú. Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh cậu đề cử một trò chơi, nói: “Trò chơi này thích hợp để hai người chơi với nhau, cậu có thể chơi cùng bạn.”

Đào Tư Trĩ sợ Tưởng Kha phải cùng cậu chơi, lập tức nói: “Không cần, không cần đâu.”

Tưởng Kha ở bên cạnh cậu nở nụ cười, cậu liếc mắt nhìn Tưởng Kha một cái, hắn lại không cười nữa, còn không thừa nhận mình vừa cười.

Nhân viên đi lấy máy từ kho đã trở lại, cửa hàng cũng sắp đóng cửa.

Lúc xuống lầu, Đào Tư Trĩ nhớ tới anh cậu, hỏi Tưởng Kha: “Tưởng Kha, giọng của tôi còn khàn không?”

Tưởng Kha nói không, cậu liền gọi điện thoại cho Đào Tư Viễn.

Đào Tư Viễn nghe máy, Đào Tư Trĩ nói: “Em xem phim xong rồi, xem hay lắm, nhất định anh sẽ không thất vọng.”

“Hôm nay em xem rồi, cuối tuần còn xem cùng anh?” Đào Tư Viễn nói.

“Vâng, em xem lại mấy lần.” Đào Tư Trĩ đáp.

Thang máy dừng, Đào Tư Trĩ chưa nhìn tầng đã muốn đi, Tưởng Kha kéo cậu lại, nói: “Chưa đến.”

Hình như Đào Tư Viễn nghe thấy giọng Tưởng Kha, dừng một lát, hỏi: “Bây giờ phải về?”

Đào Tư Trĩ nhìn Tưởng Kha, nói: “Vâng.”

“Ký túc xá của em nhỏ, không hợp tiếp khách.” Đột nhiên Đào Tư Viễn nói như vậy.

Đào Tư Trĩ không hiểu anh đang nói gì, chỉ “Hả” một tiếng.

Thang máy tới tầng B2, tín hiệu không tốt, Đào Tư Trĩ tạm biệt anh cậu rồi cúp điện thoại.

Tưởng Kha đưa Đào Tư Trĩ về ký túc xá, giúp cậu bê máy game và trò chơi lên lầu.

Trở về phòng, Tưởng Kha nói trò chơi mà Đào Tư Trĩ mới mua hắn đã từng chơi nhưng không thuận tay lắm, hỏi Đào Tư Trĩ xem có muốn dạy hắn một chút không.

Đào Tư Trĩ nói: “Được.”

Tưởng Kha vào cửa, cởi áo khoác, treo lên cái giá cạnh cửa. Đào Tư Trĩ quay đầu nhìn Tưởng Kha, báo thức điện thoại vang lên.

Đào Tư Trĩ sực nhớ ra, lại nhịn không được mà nói với Tưởng Kha: “Vậy cậu giúp tôi rút thẻ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.