Thời Gian May Mắn

Chương 37



Huyền quan, kệ giày, mắc áo, tủ bếp đơn sơ. Phòng tắm, bàn học, giường, ánh đèn màu vàng nhạt, cửa gỗ, tấm rèm cũng màu vàng nhạt.

Đào Tư Trĩ đứng ở không gian rất nhỏ giữa sô pha và TV, quay đầu kể với Tưởng Kha về con đường rút thẻ gian nan của mình trong trò chơi mới.

“Anh tôi may hơn tôi một chút.” Đào Tư Trĩ nhỏ giọng nói chuyện, lạnh lùng đánh giá Đào Tư Viễn: “Nhưng cũng chỉ hơn một chút xíu thôi. Không rút được cái thẻ xịn nào hết.”

Đây là lần thứ tư Tưởng Kha đi vào phòng ký túc xá đơn này.

Ba lần trước thì có đến hai lần là đưa Đào Tư Trĩ về, một lần khác là hắn lừa Đào Tư Trĩ là muốn xem bố cục của ký túc xá.

Tháng tư năm ngoái, Tưởng Kha quay về tổng bộ báo cáo công tác, Đào Tư Trĩ vừa mới nhận chức được hai tháng.

Ban đầu, Tưởng Kha nghĩ nhà Đào Tư Trĩ cách xa công ty như vậy, lại không ở ký túc xá, hẳn là mỗi ngày có Đào Tư Viễn đưa đón cậu tan tầm. Lúc học đại học tuy rằng Đào Tư Trĩ cũng ở ngoại trú và tự mình đi xe giao thông công cộng nhưng nhà cậu cách trường chỉ có hai trạm.

Lâu sau, Tưởng Kha mới biết được mỗi lần Đào Tư Trĩ đều phải chuyển ba lần tàu điện ngầm.

Lúc ấy tâm trạng Tưởng Kha rất phức tạp, cảm thấy mình nghĩ Đào Tư Viễn vĩ đại quá. Tưởng Kha muốn nhìn dáng vẻ Đào Tư Trĩ tự đi tàu điện ngầm, nên sáng sớm ngay sau hôm vừa mới về thành phố hắn liền lái xe tới cổng tiểu khu nhà Đào Tư Trĩ.

Khoảng 6 giờ 20 phút, Đào Tư Trĩ đeo balo, chậm rãi đi tới.

Đào Tư Trĩ đội mũ len, đeo tai nghe, quàng khăn, tay nhét trong túi, đi vào trạm tàu điện ngầm, quét mã rồi đi thang máy xuống đợi tàu.

Tuyến tàu điện ngầm thứ nhất chưa đông người lắm nhưng không có chỗ ngồi. Cậu đi sát vào bên trong toa tàu, im lặng đứng cạnh cây cột sắt, một tay bám lấy cột.

Sau đó chuyển thêm hai tuyến nữa, người càng ngày càng đông. Thoạt nhìn Đào Tư Trĩ hơi không thoải mái và cứng ngắc, trên mặt không có biểu cảm gì.

Tưởng Kha ở toa đối diện cậu, cậu vẫn đeo tai nghe, ngây ngốc không phát hiện ra Tưởng Kha.

Sau khi tới công ty, Tưởng Kha đi một chuyến tới bộ phận hậu cần, mượn cớ là công ty muốn kiến thiết lại ký túc xá, để trưởng bộ phận dẫn hắn đi xem khu ký túc xá.

Trưởng bộ phận dẫn hắn tới xem tòa nhà mới vừa xây xong, Tưởng Kha nhìn gian phòng đơn trên tầng 9, hắn cảm thấy có lẽ Đào Tư Trĩ sẽ bằng lòng ở nơi này liền nhờ trưởng bộ phận giúp.

Bây giờ xem ra Đào Tư Trĩ rất thích gian ký túc xá này, nhiều lần nhấn mạnh đây là loại phòng hiếm có, giống như cậu hay khoe những tấm thẻ hiếm trên diễn đàn.

Tưởng Kha đi tới bên cạnh Đào Tư Trĩ, cúi đầu xem màn hình trò chơi của Đào Tư Trĩ. Hắn vừa đi tới, không gian vốn không rộng lắm lại càng trở nên chật chội. Hắn gọi Đào Tư Trĩ một tiếng, hỏi: “Vì sao cậu không chơi Khu vườn sao băng tường vi nữa?”

Đào Tư Trĩ không trả lời ngay, cúi đầu lấy tay chọt màn hình chốc lát mới nói: “Trò chơi đó không vui.”

“Cậu không chơi nữa từ khi nào?” Tưởng Kha lại hỏi cậu.

Đào Tư Trĩ ngẩng đầu nhìn Tưởng Kha, lại cúi đầu nghịch điện thoại, có lẽ là hoàn toàn không muốn trả lời.

Sự thật là Tưởng Kha biết cụ thể thời gian mà Đào Tư Trĩ đổi trò chơi.

Sáu năm trước, Tưởng Kha tìm được bài post trên diễn đàn của Đào Tư Trĩ, hắn đã biết Đào Tư Trĩ chơi một trò chơi mới. Tìm được cũng chẳng khó khăn gì, dù sao thì Đào Tư Trĩ cũng chỉ chơi một loại trò chơi, và cũng chỉ có một cách đặt tên.

Lúc ấy, Tưởng Kha mới lên đại học, một mình ở trong nhà trọ gần trường. Lúc bận thì bề bộn nhiều việc, lúc không bận thì lại trống rỗng. Hắn không quen bạn bè, có đôi khi sẽ cùng Dương Kiêu ra ngoài uống rượu, nhưng cũng chỉ là một mình buồn bực uống, không nói chuyện gì nhiều. Thỉnh thoảng uống nhiều quá, hắn lại trông thấy tài khoản đã xóa bỏ của Đào Tư Trĩ gửi tin nhắn cho hắn.

Tôi xem dự báo thời tiết, nơi các cậu đi ngày mai sẽ mưa.

Trong thành phố thì nắng.

Chưa mua được quyển sách nào cả.

Ngày sinh Khổng Tử, Tưởng Kha trở về mấy hôm, tìm người tra ra số điện thoại mới của Đào Tư Trĩ và thời khóa biểu của cậu.

Trường học trong nước không được nghỉ, hắn lái xe tới trường đại học của cậu, ngồi trong xe đợi dưới sân trường rất lâu mới trông thấy Đào Tư Trĩ đeo balo đi ra, đi qua Tưởng Kha rồi cũng chưa phát hiện, anh cậu đang đứng cạnh xe chờ cậu dưới lầu.

Đào Tư Trĩ trông thấy thì rất vui vẻ, đi cùng anh cậu, không có dấu hiệu không tốt nào.

Tưởng Kha cảm thấy câu tạm biệt của Đào Tư Trĩ là tạm biệt thật sự, có lẽ đã sắp hoàn toàn quên đi hắn, Trong lòng cậu, Tưởng Kha không là gì. Bây giờ nếu hắn xuống xe gọi Đào Tư Trĩ, có khi nào Đào Tư Trĩ sẽ kinh ngạc vì sao hắn lại xuất hiện trong thành phố không.

“Tưởng Kha, cậu không cần đi học sao?” Đào Tư Trĩ sẽ dùng ánh mắt khờ dại như vậy mà hỏi hắn: “Vì sao lại trở về?”

Hôm sau, Tưởng Kha đi. Hắn xóa tất cả những điều nhờ người khác điều tra được về Đào Tư Trĩ, số điện thoại cũng không lưu. Hai ba ngày, hắn sau lại muốn tìm về.

Đêm đó khi nhớ tới bài post của Đào Tư Trĩ, Tưởng Kha uống rượu, dùng số điện thoại nơi đó gọi cho Đào Tư Trĩ.

Đào Tư Trĩ nghe máy, rụt rè gọi vài tiếng. Người anh em bên cạnh Tưởng Kha say khướt hô to, có lẽ Đào Tư Trĩ đã bị dọa sợ, cậu cúp điện thoại của hắn.

Tưởng Kha lại gọi tới nhưng không được, hắn nghĩ có phải mình bị kéo vào danh sách đen rồi không. Hắn trở về phòng trọ nằm trên sô pha, thấy không cam lòng.

Đào Tư Trĩ không hiểu gì cả, cậu rất vô tình. Đào Tư Trĩ chỉ cần một giây để vui vẻ, không như Tưởng Kha, hắn không dứt ra được. Nhưng cậu cũng rất hồn nhiên, cái gì cũng cho Tưởng Kha, lúc nói thích giống như yêu thích thật lòng, Tưởng Kha bị lừa cũng rất bình thường.

Tưởng Kha không còn cách nào gọi cho Đào Tư Trĩ nữa, hắn nằm trên sô pha nghĩ ngợi, tìm kiếm Vulcan20. Trên thanh tìm kiếm lại thêm bớt mấy từ khóa nữa, tìm hơn mười phút liền tìm thấy bài post của Đào Tư Trĩ.

Mỗi tuần Đào Tư Trĩ lại làm mới thẻ một lần, về lại thời kỳ Vulcan16 vận may không tốt. Men rượu bốc lên, Tưởng Kha nhìn bài post đáng thương của Đào Tư Trĩ. Hắn đăng nhập tài khoản, bình luận một câu: “Chủ post, hình như vận may của cậu không tốt lắm. Có muốn biết phương pháp đổi vận không?”

Bình luận xong Tưởng Kha vọt đi tắm, làm bài tập một lát liền đi ngủ.

Hôm sau, Tưởng Kha ngủ dậy liền làm mới bài post của Đào Tư Trĩ, phát hiện bình luận của mình đã bị Đào Tư Trĩ ẩn đi. Hắn cảm thấy Đào Tư Trĩ lòng dạ hẹp hòi rất buồn cười, vừa uống cà phê vừa trả lời: “Chủ post, sao lại ẩn bình luận của tôi?”

Ăn sáng xong, hắn phát hiện Vulcan20 đã gửi tin nhắn riêng cho hắn, nói: “Xin chào. Tôi không thích người khác nói tôi vận may không tốt, phiền cậu đừng nói như thế nữa.”

Vulcan20 sửa bài post thành không cho phép bình luận, chỉ làm mới thẻ ở trang chủ, không trả lời lời giải thích của Tưởng Kha nữa.

Hai năm sau khi lên đại học, Tưởng Kha càng bận rộn hơn. Học xong khoa chính quy, ba hắn lại muốn hắn tiếp tục học, hắn không nghe, muốn về nước tìm việc. Chưa đi làm được hai ngày thì ba hắn nói thân thể mình không tốt, phải mau chóng về hưu, kêu mẹ hắn cùng nhau khuyên bảo, buộc hắn về công ty. Hắn ở nhà ăn hai bữa cơm, ba hắn muốn cho hắn đi xem mắt, hắn liền come out với cả nhà.

Ngày đó là trung tuần tháng Bảy, thời tiết nóng bức, ba hắn bị hắn làm cho giận đến ném vỡ cái bát, tới phòng sách cầm một cái thước không biết từ đâu ra, đập vào lưng bắt hắn quỳ xuống.

Tưởng Kha không quỳ, cũng không muốn ở nhà nữa. Hắn lái xe ra ngoài, không biết tại sao liền chạy tới cửa tiểu khu nhà Đào Tư Trĩ.

Hắn đợi ở nơi đó rất lâu cũng không trông thấy Đào Tư Trĩ. Đèn đường chiếu bóng những rặng ngô đồng in hình lên xe hắn. Tưởng Kha lại nhớ tới dáng vẻ Đào Tư Trĩ ngồi trong cửa hàng tiện lợi ăn kem.

Có một lần Đào Tư Trĩ chạy khỏi trường học, về nhà nhưng không vào được, cậu đã gọi điện thoại cho Tưởng Kha xin giúp đỡ. Tưởng Kha tìm thấy cậu lúc cậu đang yên vị sau tấm kính của cửa hàng tiện lợi, mở to mắt nhìn xung quanh. Cậu chơi game chơi đến độ không còn xu nào dính túi, Tưởng Kha đành mua cơm nắm cho cậu ăn, cơm nước xong còn muốn ăn kem vị thảo mộc.

Tưởng Kha cảm thấy Đào Tư Trĩ như một cơn ác mộng không có điểm cuối, bản thân cậu vốn thuần khiết không hiểu chuyện, lại cố chấp kéo Tưởng Kha vào những ỷ lại giả dối, hạnh phúc giả dối, lời hứa giả dối và cả tình yêu giả dối.

Đến rạng sáng, mẹ Tưởng Kha gọi điện cho hắn hỏi hắn đang ở đâu. Tưởng Kha không nói, mẹ hắn còn nói đã khuyên ba hắn bình tĩnh rồi, nếu Tưởng Kha không muốn về nhà cũng không sao. Bà hỏi tưởng Kha đang ở đâu, bà muốn đến thăm.

Tưởng Kha đến khách sạn lân cận chọn một gian phòng rồi đưa số phòng cho mẹ, không bao lâu sau, mẹ hắn tới.

Mới đầu bà rất bình tĩnh nói với Tưởng Kha, đồng tính luyến ái sẽ gặp phải rất nhiều áp lực từ xã hội nhưng nếu hắn thật sự không thể chấp nhận một người khác giới, bà cũng chúc phúc hắn tìm được người thật lòng.

Tưởng Kha không nói gì, bà lại thay ba hắn giải thích đôi chút rồi mới bảo: “Cái người hồi con học trung học kia, cũng là con trai phải không?”

Tưởng Kha nói “Vâng”, lại nhìn bà, lát sau hắn nói: “Mẹ cũng quen, là Đào Tư Trĩ.”

Nói xong, mẹ hắn ngây dại, nhìn hắn trong chốc lát rồi lẩm bẩm: “Là Tư Trĩ sao… Các con bây giờ còn… Còn ở bên nhau không?”

“Đã sớm không còn liên hệ nữa rồi.” Chính Tưởng Kha cũng cảm thấy thật vớ vẩn, cười với bà: “Anh cậu ấy thấy được bọn con thân thiết trong phòng khách.”

Mặt mẹ hắn liền trắng bệch, nhưng Tưởng Kha vẫn nói tiếp với bà: “Cái gì con cũng làm rồi.”

Mẹ hắn đánh hắn một cái rồi ngồi trên sô pha khóc.

Tưởng Kha nhìn bà, không cảm thấy mình đau khổ bao nhiêu, oan ức hay không cam lòng bao nhiêu. Chẳng qua là sau khi thẳng thắn với bà, trong mấy năm qua, chỉ duy có lần này hắn lại giống như nổi cơn điên, Tưởng Kha muốn gặp Đào Tư Trĩ.

Không lâu sau, Tưởng Kha đi Tây Bắc, khu công xưởng của công ty vẫn còn đang xây dựng. Hắn thuê một tầng trong tòa nhà làm văn phòng, còn hắn ở phía bên kia công trường, ngoài cửa sổ hoang vu mênh mông.

Lễ Quốc khánh Tưởng Kha không về nhà, buổi tối lại uống rượu, gửi tin nhắn cho Đào Tư Trĩ, nói mình về nước rồi, chúc Đào Tư Trĩ ngày nghỉ vui vẻ.

Đào Tư Trĩ không trả lời hắn, Tưởng Kha đoán có lẽ cậu đã block mình rồi.

Tưởng Kha ở Tây Bắc bề bộn nhiều việc, chỉ là khi nhớ Đào Tư Trĩ đều sẽ gửi tin nhắn cho cậu, chúc cậu lễ này vui vẻ, lễ kia vui vẻ, nếu không biết hôm nay là ngày lễ gì thì hắn lại lên mạng tìm tòi.

Lúc Đào Tư Trĩ nhận chức ở công ty, Tưởng Kha còn hơi nghi hoặc, hắn nghĩ Đào Tư Viễn sẽ tận lực ngăn cản Đào Tư Trĩ ở gần hắn. Không ngờ Đào Tư Viễn lại để Đào Tư Trĩ đến một nơi xa như vậy để làm, còn để Đào Tư Trĩ chuyển ba trạm tạm điện ngầm.

Buổi họp hàng năm vừa mới bắt đầu, Tưởng Kha liền nhìn thấy cậu. Lúc ấy Tưởng Kha nghĩ, quả thật là Đào Tư Trĩ không giống người thường, chẳng thay đổi chút gì. Cho dù có hắn hay không thì cũng đều là dáng vẻ ngoan ngoãn không hiểu sự đời.

Dù sao đã sớm nói tạm biệt với nhau, Tưởng Kha đáp lời cậu, cậu liền coi Tưởng Kha như người xa lạ, tựa vào cây cột đá cẩm thạch, chơi trò chơi của riêng mình.

Tuy Đào Tư Viễn không đưa đón em trai mình, thế nhưng giáo dục giới tính vẫn làm rất tốt.

Đào Tư Trĩ đối với Tưởng Kha hay đối với người lạ đều kháng cự, rút không được SSR cũng muốn tự rút, thà rằng đội mưa quay về ký túc xá cũng không muốn Tưởng Kha đưa mình về.

Tưởng Kha hôn trán cậu, cậu nói: “Đừng!” Cứ như người trước kia chủ động dán vào người Tưởng Kha ra ám hiệu, nói “Có thể!” không phải là cậu.

Thế nhưng Tưởng Kha quả thật không có cách nào khác để khống chế chính mình. Sau khi nhìn thấy Đào Tư Trĩ, tất cả oán hận và không cam lòng đều biến mất. Hắn thầm nghĩ muốn cùng Đào Tư Trĩ bên nhau, tựa như rất lâu trước kia hai người bọn họ cùng nghĩ về tương lai ở cùng nhau, mặc kệ người nhà có đồng ý hay không. Tưởng Kha muốn lừa Đào Tư Trĩ về lại bên mình một lần nữa, bởi vì cậu vẫn dễ lừa như vậy. Đào Tư Viễn nói ngoài miệng như vậy, nhưng cũng chẳng chăm sóc Đào Tư Trĩ nhiều được bao nhiêu.

Đào Tư Trĩ ngồi trong xe khóc, Tưởng Kha nghĩ mình đã làm đau cậu, sau đó Tưởng Kha phát hiện mình sai rồi, Đào Tư Viễn cũng sai rồi.

Đào Tư Viễn kết luận Đào Tư Trĩ là người không thể có được tình yêu, trong lòng Tưởng Kha tán thành phán đoán của hắn. Tưởng Kha từng nghĩ thôi bỏ đi, cho dù Đào Tư Trĩ vĩnh viễn không thích hắn cũng chẳng sao. Hắn bằng lòng.

Nhưng nếu Đào Tư Trĩ như vậy mà còn không coi là đã thích một người thì Tưởng Kha hoài nghi tất cả những người được coi là người bình thường trên thế gian này cũng chẳng có mấy người thật lòng thích ai.

“Tưởng Kha.” Đào Tư Trĩ bỗng nhiên ngẩng đầu, nói với hắn: “Tôi không chơi Vườn sao băng tường vi nữa là bởi vì cậu đi rồi.”

Đèn trong phòng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của Đào Tư Trĩ. Cậu nhìn qua rất đơn bạc, khuôn mặt không thay đổi gì, dùng giọng điệu không có nhiều cảm tình lắm mà nói với Tưởng Kha: “Bởi vì nếu như mỗi ngày tôi không cần liên tục nghĩ xem quan hệ giữa tôi và cậu là gì, tôi sẽ không khó chịu đến thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.