Tuy không hiểu vì sao tự dưng anh trai lại khóc, nhưng theo lời anh vừa khóc vừa nói thì những khúc mắc quanh quẩn trong lòng Đào Tư Trĩ hai năm nay đã được tháo gỡ. Cuối cùng cậu cũng hiểu lý do tại sao tuy mới gặp nhau lần đầu nhưng bà Tưởng lại đối xử thân thiện với cậu như vậy.
Đó là ngày hôm sau Đào Tư Trĩ bị Tưởng Kha bắt được, nhá nhem tối ngày nghỉ mồng một tháng năm.
Lúc ấy, Đào Tư Trĩ đang lo lắng hậu quả nghiêm trọng phải đối mặt khi rút thẻ.
Sự việc bắt đầu từ giữa trưa, Đào Tư Trĩ về phòng tắm rửa thay giặt quần áo. Mới thu dọn được một nửa thì Tưởng Kha đẩy cửa vào.
Ban đầu, Tưởng Kha không để ý đến cậu như mọi khi nên cậu nghĩ chuyện tối qua đã có lẽ đã qua rồi, cuộc sống sẽ lại tiếp diễn thuận lợi.
Nhưng đang lúc Đào Tư Trĩ chuẩn bị đi thì đột nhiên Tưởng Kha gọi cậu lại, bảo cậu từ tuần sau bắt đầu ngủ ngoài ban công hoặc cút đi ở ngoại trú, vì Tưởng Kha không thể tin tưởng cậu sẽ giữ nề nếp ngủ ở giường bên cạnh hắn được nữa.
Đào Tư Trĩ kinh hãi, cậu đứng ngốc bên cạnh Tưởng Kha một lát, không nghĩ ra biện pháp thương lượng nào nên tạm thời vẫn đứng nguyên.
“Làm cái gì vậy?” Có lẽ thấy cậu mãi không đi, Tưởng Kha cau mày hỏi.
Đào Tư Trĩ hết cách, đành nói: “Cậu cho tôi ở trong phòng ngủ đi, tôi không thể ở ngoại trú được.”
Từ năm lớp 10, ba mẹ đã Đào Tư Trĩ đi nơi khác công tác ba năm, anh trai đi làm bận rộn, không ai rảnh đưa đón cậu đi học nữa.
Đào Tư Trĩ không thích nơi đông người, ví dụ như phương tiện giao thông công cộng vào sáng sớm và chiều tối, cũng không thích mỗi ngày phải gọi xe, bởi vậy dưới sự cổ vũ của chuyên gia, cậu dũng cảm trải nghiệm việc trọ ở trường. Để thưởng cho việc này, ba mẹ và anh trai đã tăng tiền tiêu vặt cho cậu. Hơn một nửa số tiền ấy là cậu dùng cho “Khu vườn sao băng tường vi”.
Đương nhiên mấy cái này là lời nói bên ngoài.
Cuộc sống trọ ở trường còn thoải mái hơn so với tưởng tượng của cậu. Sau một khoảng thời gian tiếp xúc, quan hệ của Đào Tư Trĩ và các bạn cùng phòng rất khá, cậu cũng thấy ở một nơi cách phòng học gần như vậy là một lựa chọn cực kỳ thích hợp, nên cậu không muốn chuyển đi.
Nhưng không vì vậy mà Tưởng Kha tha cho cậu, hắn ngồi tựa lưng vào ghế, hất cằm với Đào Tư Trĩ, lời nói ra lạnh lùng đáng sợ: “Không muốn ở ngoại trú thì ngủ ban công cũng được. Cuốn sổ tay trên giường của tôi có phải cậu in không? Ban công rất cứng, cậu đi mà dưỡng sinh đi. Tôi không cần một người lén lấy tay tôi rút thẻ ngủ ở bên cạnh tôi.”
“Tôi sẽ không lấy nữa.” Đào Tư Trĩ lập tức nói: “Về sau tôi sẽ an phận.”
Nếu thật sự phải ở ngoài ban công, cậu sẽ phải thích ứng với hoàn cảnh mới một lần nữa, còn phải chịu đựng côn trùng bò tới, thay đổi thời tiết nguy hiểm, đây là những điều cậu vừa không muốn vừa không thể chịu được.
Đào Tư Trĩ càng nghĩ càng cảm thấy sai, cậu lại bảo Tưởng Kha: “Thật ra ngủ trên sàn cũng có một vài tác hại, cuối tuần tôi lại làm một quyển sổ tay mới cho cậu xem.”
“…” Tưởng Kha lặng im, một lát sau hắn nói: “Cậu giữ lấy mà xem.”
“Tôi không có nghĩa vụ phải tin tưởng cậu.” Hắn vô cảm nhìn Đào Tư Trĩ: “Tôi mới vào trường liền nghe thấy có người gọi cậu là tên trộm, có phải tay chân không sạch sẽ từ lâu rồi không?”
Nghe thấy cách gọi đã lâu chưa nghe, Đào Tư Trĩ thấy hơi ngoài ý muốn. Cậu ngây người một lát, lại muốn giải thích với Tưởng Kha: “Không phải, tôi không trộm đồ.”
Nhưng có lẽ Tưởng Kha không muốn nghe, hắn không kiên nhẫn xách túi lên: “Cậu trộm của người khác hay không thì tôi không biết, trộm dùng tay của tôi là bị tôi bắt ngay tại trận.”
Đào Tư Trĩ há miệng thở dốc, Tưởng Kha cúi đầu liếc mắt nhìn Đào Tư Trĩ, cậu không nói gì. Tưởng Kha vừa đi ra ngoài vừa cảnh cáo Đào Tư Trĩ: “Không nhiều lời với cậu nữa, kết thúc kỳ nghỉ đừng để tôi thấy cậu vẫn ngủ cạnh tôi.”
Cuối cùng đóng sập cửa.
Suốt cả buổi chiều, Đào Tư Trĩ buồn phiền hết sức, băn khoăn giữa ngủ ban công và học ngoại trú.
Cậu không muốn chọn cái nào hết, cảm thấy thế giới thật u ám, lúc nghe giảng cũng khó tập trung. Giáo viên giảng bài cứ như đang ở phòng học bên cạnh, giọng nói cứ truyền vào tai Đào Tư Trĩ một cách mơ hồ.
Trong mông lung, Đào Tư Trĩ cảm thấy mình nghe thấy mấy từ mấu chốt “học ngoại trú” và “ban công”.
Năm rưỡi, tan trường.
Đào Tư Trĩ sắp xếp cặp sách xong, khoác trên vai, chậm rãi ra ngoài.
Tòa nhà dạy không gần cổng lớn, đi được nửa đường là có thể trông thấy ký túc xa ở đằng xa. Đào Tư Trĩ đứng dưới tàng cây ngô đồng, nhìn ký túc xá không rời, nắm lấy dây đeo cặp sách rơi xuống, dùng ngón cái nhẹ nhàng ma sát góc nhọn trên dây.
Cậu đứng hơi lâu, Đào Tư Viễn thấy cậu mãi chưa tới nên gọi điện cho cậu.
Đào Tư Trĩ nhìn xung quanh, không thấy giáo viên nào mới dám nghe, nói với anh cậu, cậu đang trên đường tới.
“Bao lâu nữa em tới?” Đào Tư Trĩ hỏi cậu: “Công ty anh có việc gấp, sắp phải đi rồi, anh gọi xe cho em nhé?”
Đào Tư Trĩ đành không nhìn nữa, bước nhanh hơn về phía cổng, nói với anh cậu: “Còn sáu trăm bước.”
“Nhanh lên chút.” Giọng anh cậu rất dồn dập, là biểu hiện của sự vội vã.
Đào Tư Trĩ nắm quai đeo cặp sách, chạy chậm chậm. Khả năng vận động của cậu không tốt, chạy tới cổng trường thôi đã sắp không thở nổi rồi.
Đào Tư Viễn mặc tây trang màu đen, đứng bên cạnh xe, đeo tai nghe gọi điện thoại, nhìn thấy Đào Tư Trĩ liền vẫy tay với cậu.
Đào Tư Trĩ mới đi được hai bước về phía anh trai thì phát hiện Tưởng Kha đứng cách anh cậu không xa. Giữa hai người còn có một vị phu nhân trung niên tóc ngắn mặc váy liền màu xám, bọn họ đều đang nhìn Đào Tư Trĩ.
Anh cậu và Tưởng Kha không cười, còn phu nhân thì nở nụ cười với cậu. Để cho lễ phép, Đào Tư Trĩ cũng cười đáp lại bà.
Đi tới trước mặt họ, Đào Tư Viễn vừa mới cúp điện thoại, nói với Đào Tư Trĩ: “Vị này là bà Tưởng, khách hàng của anh. Vừa nãy anh gặp bà Tưởng tới đón con mới biết hóa ra em và Tưởng Kha ở cùng phòng.”
Đào Tư Trĩ chào bà Tưởng, liếc mắt nhìn Tưởng Kha một cái thì thấy hắn đang nhìn cậu.
Hiển nhiên, ánh mắt của Tưởng Kha là đang truyền đạt tin tức, nhưng Đào Tư Trĩ không tiếp thu được, trong lòng thấy hơi có lỗi.
“Tư Trĩ, tính nết Tưởng Kha rất xấu, không bắt nạt cháu chứ?” Giọng bà Tưởng mạnh mẽ, vẻ mặt rất nhiệt tình, quay đầu nói với Đào Tư Viễn: “Tiểu Đào, cậu bận thì đi trước đi, tôi giúp cậu đưa Tư Trĩ về.”
Đào Tư Trĩ nhìn về phía anh trai, anh kéo cậu đến bên, nói khẽ: “Bà Tưởng nói với anh, tài xế của bà ấy đã làm cho bà tám năm rồi, chưa xảy ra nguy hiểm lần nào, kỹ thuật lái xe rất tốt.”
Lái xe như vậy là gặp được mà không cầu được, so với cái xe anh cậu tùy tiện đặt online thì tốt hơn nhiều, Đào Tư Trĩ vui vẻ đồng ý.
Sau khi cảm ơn bà Tưởng xong, Đào Tư Viễn vội vã đi.
Lái xe của bà Tưởng giúp cậu bỏ cặp sách vào cốp rồi mở cửa xe giúp cậu.
Đào Tư Trĩ ngồi ghế sau, Tưởng Kha cũng đang ngồi đó, tiện thể liếc mắt nhìn Đào Tư Trĩ một cái. Lần này cậu hiểu được, ánh mắt của Tưởng Kha lộ ra sự hung dữ.
Tưởng Kha khẽ nói với Đào Tư Trĩ một câu, vì nói hơi nhanh nên Đào Tư Trĩ không nghe rõ hắn đang nói gì.
Bà Tưởng ngồi phía trước, quay đầu nhìn Đào Tư Trĩ nói: “Tư Trĩ, cháu còn đáng yêu hơn ảnh Tiểu Đào cho cô xem nữa.”
Ô tô khởi động, cổng lớn ngoài trường học từ từ biến mất. Đào Tư Trĩ ở trong hoàn cảnh mới nên hơi khẩn trương, tay lại nhét trong túi.
“Tư Trĩ.” Bà Tưởng nói: “Cô thường nghe anh cháu nhắc tới cháu, không ngờ cháu và Tưởng Kha lại ở cùng phòng. Thành tích của Tưởng Kha không tốt, phải học tập cháu nhiều rồi. Trong cuộc sống nếu gặp vấn đề gì cháu đều có thể bảo Tưởng Kha giúp đỡ.”
Tưởng Kha im lặng vài giây, nhẹ giọng “Vâng” một tiếng.
Đào Tư Trĩ mừng rỡ, cậu chỉ có một chuyện cần Tưởng Kha hỗ trợ: “Tưởng Kha, tuần sau tôi ngủ trong phòng được không?”
“À đúng rồi, tôi nhớ ra rồi.” Tưởng Kha đột nhiên ngắt lời cậu, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu, giọng hơi trầm, từng chữ nói ra hơi nặng nề: “Hôm qua không phải cậu muốn rút thẻ hay sao, tôi giúp cậu rút.”
“Tốt quá.” Lực chú ý của Đào Tư Trĩ lập tức bị dời đi, lấy điện thoại mở trò chơi ra. Cậu còn chưa gom đủ kim cương, nhanh chóng đập tiền vào, đưa cho Tưởng Kha: “Như vậy tối nay tôi có thể đổi mới bài post của mình rồi.”
Tưởng Kha cầm lấy điện thoại của cậu, Đào Tư Trĩ sát tới bên cạnh hắn, nóng lòng muốn nhìn hắn rút thẻ, mặt sắp dán vào cằm hắn đến nơi. Tưởng Kha nâng tay lên mấy lần, cuối cùng sắp không nhịn được nữa mới đẩy đầu Đào Tư Trĩ ra xa một chút.
“Tôi không nhìn thấy màn hình.” Đào Tư Trĩ bảo.
“Quan hệ của hai đứa tốt như vậy sao?.” Bà Tưởng ngồi phía trước nói.
“Vâng.” Tưởng Kha giúp Đào Tư Trĩ rút thẻ, lại liếc mắt nhìn Đào Tư Trĩ một cái, nói với bà Tưởng: “Con thường xuyên giúp cậu ấy rút thẻ trong game.”
Hầu như Đào Tư Trĩ không thể nhớ được tình cảm.
Khác với nhiều người lầm tưởng, trên thực tế Đào Tư Trĩ cũng có những cảm xúc vui buồn, tức giận và lo âu. Nhưng trong tiềm thức của Đào Tư Trĩ, rõ ràng tình cảm cảm tính là một cảm giác nhất thời, vĩnh viễn không liên quan tới sự việc trên dòng thời gian, vì vậy có nhớ lại cũng không cảm nhận được.
Nhưng nói đến cũng thật kỳ lạ, nhiều năm sau, khi hồi tưởng lại, Đào Tư Trĩ cảm giác như mình vẫn có thể chạm tới sự vui vẻ khi ấy, tựa như đang chạm vào gió lạnh trên bầu trời chạng vạng đầy mây cuối tháng tư.
Đào Tư Trĩ ngồi bên cạnh giường, cậu cảm thấy mình lại nhớ Tưởng Kha lần nữa.
Lúc nhớ tới Tưởng Kha, Đào Tư Trĩ chỉ thấy một khoảng không rộng lớn, bởi vậy cũng không muốn nghĩ nhiều.
Cậu tắt đèn nằm xuống, nhắm mắt, nhưng lại bắt đầu nghĩ hình như mình đã quên gì đó.
Trằn trọc một hồi, Đào Tư Trĩ cuối cùng cũng nhớ ra. Cậu mở đèn, đẩy chăn ra, xuống giường đi tới bên cạnh cái giỏ quần áo, ngồi xổm xuống lấy tờ vé xổ số từ trong túi tiền áo khoác ra, an tâm nắm trong tay.