Đào Tư Trĩ nhìn tin nhắn Tưởng Kha gửi tới, cảm thấy hơi sai sai.
Cậu suy nghĩ một hồi nhưng chưa nghĩ ra sai ở đâu thì đã bị tiếng mưa rơi bên ngoài hấp dẫn sự chú ý.
Bây giờ là sáu rưỡi sáng, mưa không ngớt. Đào Tư Trĩ kéo rèm ra, quan sát khu nhà máy của tập đoàn ngoài cửa sổ. Những giọt mưa dày đặc rơi từ không trung xuống các tòa nhà màu xám và nền đất xi măng, thoạt nhìn có vẻ rất lạnh.
Đào Tư Trĩ thay quần áo xong, choàng thêm một cái áo khoác lông rồi mới lấy dù đi xuống lầu.
Tới cửa khu nghỉ ngơi công cộng, Đào Tư Trĩ bung dù, đi vào trong màn mưa, phát hiện ở một nơi cách cậu không xa cũng có một người đang đứng che dù.
Cậu đi hai bước, nhận ra đó là Tưởng Kha liền dừng lại.
Tưởng Kha nhìn thấy Đào Tư Trĩ, chậm rãi nói: “Trời mưa, tôi đưa cậu đi làm nhé?” Tưởng Kha đứng thẳng người trông lại càng cao hơn.
Đào Tư Trĩ cách hắn khoảng hai mét, nâng dù lên một chút, đối mặt với Tưởng Kha rõ ràng hơn.
Hai người đứng chốc lát, một cơn gió thổi qua, dù cũng xiêu vẹo đập vào mu bàn tay Đào Tư Trĩ, cậu rùng mình một cái.
Lúc này, bỗng dưng Tưởng Kha cứ như là không muốn đợi nữa, hắn đi tới dùng tay không cầm dù bắt lấy bàn tay của Đào Tư Trĩ, cất dù của cậu đi rồi dùng dù của mình che cho hai người.
“Đi thôi.” Tưởng Kha nói.
Trên người Tưởng Kha phát ra sự lo lắng không giống như đêm qua, tay hắn lạnh băng, tựa như một khối băng hơi mềm một chút.
Đào Tư Trĩ nhìn áo khoác của Tưởng Kha có nhiều hạt nước mưa trong suốt, phát hiện giày da của hắn cũng ướt. Trong ánh sáng của thời tiết mưa dầm, mặt giày sinh ra một vòng phản quang yếu ớt. Đào Tư Trĩ cảm thấy có lẽ Tưởng Kha đã đứng bên ngoài rất lâu.
Tưởng Kha đi phía trước, Đào Tư Trĩ cũng đi phía trước với hắn.
Đi được một đoạn đường ngắn, mưa càng lớn hơn.
Ban đầu, Tưởng Kha không nói chuyện, một lát sau mới bảo: “Cậu lại gần tôi một chút, dù của tôi không lớn đến vậy.”
Đào Tư Trĩ ngẩng đầu nhìn, phát hiện chủ yếu là dù che trên đỉnh đầu mình, vóc dáng Tưởng Kha cao lớn, dù không che nổi cái gì. Đào Tư Trĩ hơi nhích lại gần về phía Tưởng Kha.
Lúc đi tới cổng khu ký túc xá, Tưởng Kha làm như tùy tiện mà hỏi Đào Tư Trĩ: “Sao không trả lời tin nhắn của tôi?”
Đào Tư Trĩ ngửa đầu nhìn hắn, hắn không nhìn cậu mà nhìn thẳng cánh cổng.
“À.” Đào Tư Trĩ đáp: “Tôi không thích trả lời tin nhắn, tin nhắn của cậu tôi đọc rồi.”
Tưởng Kha yên lặng, cuối cùng khi đi tới bên cạnh xe, hắn mở cửa cho Đào Tư Trĩ, để cậu ngồi vào sau đó vòng qua đầu xe, chính mình cũng vào trong.
Trong xe rất ấm áp, Tưởng Kha không lập tức khởi động, hắn ngồi một lát mới nói với Đào Tư Trĩ: “Trước kia cậu sẽ trả lời.”
Đào Tư Trĩ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của Tưởng Kha.
Trần xe phủ bóng xuống khiến mặt mày của hắn càng góc cạnh hơn, hắn nhìn đằng trước, gạt cần điều khiển, chậm rãi khởi động xe, tựa như chưa từng nói điều gì.
Đào Tư Trĩ dời mắt, nhìn tay Tưởng Kha đặt trên vô lăng, bỗng dưng nhớ tới điều mà cậu cảm thấy sai sai lúc sáng.
Cậu nói với Tưởng Kha: “Lái xe sau khi uống rượu, trừ 6 điểm, phạt 500 đồng, tạm giữ bằng lái xe từ 1 tới 3 tháng. Cậu vi phạm pháp luật rồi.”
Tưởng Kha ngẩn người, bỗng nhiên liếc nhìn cậu một cái, vừa cười vừa thấp giọng hỏi: “Sao tự dưng hiểu biết nhiều vậy. Cậu thi bằng lái à?”
“Vẫn chưa thi.” Đào Tư Trĩ trả lời hắn: “Nhưng mà chuẩn bị rồi, về sau cậu đừng trái pháp luật nữa.”
Tưởng Kha làm như không nghe thấy Đào Tư Trĩ nói gì, tiếp tục đưa ra nghi vấn: “Tự cậu muốn học sao?”
Thấy Đào Tư Trĩ nhắc tới anh cậu, đột nhiên Tưởng Kha nhíu mày, sau đó mặt không thay đổi nói: “Sao Đào Tư Viễn lại muốn cậu học lái xe, cuối cùng cũng lười đưa đón cậu rồi?”
“Không phải.” Đào Tư Trĩ cảm thấy Tưởng Kha nói chuyện cứ kỳ lạ thế nào, giải thích với hắn: “Anh tôi bảo, nếu một người biết lái xe thì cuộc sống sẽ thuận tiện hơn nhiều.”
“Chính cậu có muốn học không?” Tưởng Kha bình tĩnh hỏi.
Câu hỏi của Tưởng Kha là vấn đề mà Đào Tư Trĩ cảm thấy khó trả lời.
Nếu như nói muốn hoặc không muốn thì Đào Tư Trĩ đã hoặc đang làm rất nhiều điều mà cậu không muốn làm, nhưng không có nghĩa là cậu không thể làm.
Có khi đối với Đào Tư Trĩ, muốn và không muốn cũng không có quá nhiều ý nghĩa.
Đôi mắt Tưởng Kha nhìn thẳng phía trước, không cau mày, khóe môi thả lỏng. Trong xe không mở nhạc, mưa rơi bên ngoài càng ngày càng lớn, bọn họ nghe được âm thanh rất nhẹ rất buồn bên trong xe.
“Mưa lớn quá.” Đào Tư Trĩ nhìn ngoài cửa sổ xe, đổi đề tài.
Nhưng Tưởng Kha vẫn chưa buông tha, nói với Đào Tư Trĩ: “Tôi cảm thấy cậu không muốn học. Nếu muốn cậu sẽ không tính đến chuyện bán xe trúng thưởng trên nền tảng secondhand.”
Đào Tư Trĩ không thể phản bác lời Tưởng Kha, cậu suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng nghĩ ra đáp án của chính mình: “Không quá muốn giống như lúc chơi game, nhưng so với giao thông công cộng thì hơi muốn hơn một chút.”
Lúc này, xe đi tới lối vào trong lòng đất, tiếng mưa rơi biến mất.
Tưởng Kha tiếp tục lái xe, lúc đi tới tầng hai, hắn nói: “Đào Tư Trĩ, bây giờ cậu đã dám một mình đi tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi sáng.”
Đào Tư Trĩ không trả lời.
Qua không bao lâu, Tưởng Kha nói: “Lúc chúng ta mới quen nhau, lần đầu tiên đi tàu điện ngầm, cậu đã ôm lấy tôi.”
“Cậu nói cậu hơi sợ, ôm tôi rất chặt.” Hắn kể: “Nhưng cậu không có sức lực gì, nên tôi cũng không thấy đau.”
Đào Tư Trĩ cực kỳ không muốn cùng Tưởng Kha nhớ tới chuyện này, cậu tức giận, muốn lập tức rời khỏi xe Tưởng Kha.
Nhưng Tưởng Kha cứ như không phát hiện ra Đào Tư Trĩ đang giận, mắt hắn vẫn nhìn thẳng như đang thăm dò, đưa tay lướt qua giữa hai chỗ ngồi, nhẹ nhàng cầm lấy tay Đào Tư Trĩ.
Tay hắn vẫn lạnh như băng.
Mãi đến sau khi dừng xe ở một vị trí rất gần thang máy, Tưởng Kha mới buông Đào Tư Trĩ ra.
Bọn họ ra thang máy ở những tầng khác nhau, Đào Tư Trĩ ra sớm hơn.
Sau khi đi đến chỗ làm việc của mình, Đào Tư Trĩ mở máy tính nhưng vẫn không yên lòng.
Đào Tư Trĩ cảm thấy Tưởng Kha nói về chuyện đi giao thông công cộng của bọn họ một cách rất kỳ quái, hơn nữa nói tổng thể tất cả mọi chuyện thì chuyện giao thông công cộng là một chuyện kém quan trọng nhất.
Cậu không rõ vì sao Tưởng Kha nhớ kỹ chuyện đó như vậy, thế nhưng lại không từ mà biệt.