Cầm trong tay địa chỉ mà đồng nghiệp Quý Y Phàm sao lại cho anh, Thường Trọng Vĩ đi vào một tòa cao ốc thương mại hỗn hợp, đi vào hội quán karate ở lầu ba.
“Xin chào, anh——” nghe được tiếng chuông gió ở cửa vang lên, Liễu Đình Á lập tức đứng lên, nhưng khi cô vừa nhìn thấy người vào cửa chính là anh, lập tức giận tái mặt, “Anh tới làm cái gì?”
Thường Trọng Vĩ cúi đầu nhìn vào cô gái nhỏ nhắn, xem ra tuổi của cô ấy còn rất trẻ, có lẽ khoảng mười tám tuổi, nhưng trên mặt của cô ấy rõ ràng viết sự thù địch với anh. “Xin chào, tôi là…”
“Tôi biết anh là ai.” Liễu Đình Á vòng qua quầy hàng, đi thẳng đến trước mặt của anh, “Ôi mẹ nó! Anh cao hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của tôi. Tay của anh đã khỏi chưa?” Cô không khách sáo nắm lên tay trái của anh lật xuôi ngược, “Xem ra rất bình thường.”
“Cô xem là tay trái của tôi, tôi bị thương là tay phải.”
Liễu Đình Á ngẩn người, ngẩng đầu liếc nh
n anh một cái, chẳng nói đúng sai buông tay trái của anh ra, không quan tâm nhún vai, “Tùy tiện rồi! Dù sao tôi cũng không phải lá chị ấy, cũng không phải là rất quan tâm tay của anh đã khỏi chưa. Chỉ quan tâm đến người mà người ta sẽ coi trọng, giống như chúng tôi qua đường ABC mới mặc kệ sống chết của anh. Anh tới làm cái gì? Cuối cùng phát hiện lương tâm, tới tìm chị của tôi sao?”
Giọng điệu của cô ngông nghênh, làm Thường Trọng Vĩ cảm thấy giống như đã từng quen biết, khóe môi không khỏi giương nhẹ lên. Không sai, thái độ thù địch của cô ấy là nhằm vào anh, nhưng đó là vì anh làm tổn thương Quý Y Phàm, anh tự chuốc phiền, một chút cũng không trách cô bé này.
“Nếu như mà nói chị của cô gọi là Quý Y Phàm.” Giọng anh mềm mại hỏi: “Không sai, tôi đây quả thực là tới tìm cô ấy, xin hỏi cô ấy ở chỗ này phải không?”
Thái độ nho nhã lễ độ của Thường Trọng Vĩ, ngược lại khiến cả người Liễu Đình Á không được tự nhiên. Kỳ lạ, một người giống như chị ấy, làm sao có thể gặp được một người thoạt nhìn rất có giáo dục như vậy? Cô gãi gãi đầu, “Chị ấy ở bên trong, nhưng bây giờ chị ấy còn đang lên lớp, vẫn còn mưới phút nữa mới có thể tan học.”
“Không sao.” Anh bình thản ung dung chỉ vào cái ghế bên cạnh, “Tôi có thể ngồi ở đây chờ cô ấy không?”
Cô vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thái độ ôn hòa của anh, Liễu Đình Á lại không thể nào hung ác đuổi anh đi, “Được rồi, cho anh ngồi một chút, nhưng…” Cô nhịn không được tò mò nhìn anh, “Anh tìm chị của tôi làm cái gì? Trước đây, lúc ông Lý qua đời, anh để một mình chị ấy chẳng quan tâm tới, anh có biết chị ấy khổ sở bao nhiêu không? Bây giờ mọi thứ đã xử lý xong rồi, anh xuất hiện để làm gì?”
Thường Trọng Vĩ thở ra một hơi thật dài, “Tôi không biết chuyện ông Lý qua đời, Quý Y Phàm không có nói cho tôi biết.”
“Thật nực cười! Anh lại không gọi nửa cú điện thoại cho chị ấy, sao chị ấy nói cho anh biết?” Liễu Đình Á vui vì cô có hỏi qua chị ấy chuyện này, ngay sau đó hỏa lực của cô quay về, giọng nói hàm chứa mười phần giễu cợt, “Đừng nghĩ đổ sai lên trên đầu của chị tôi.”
“Tôi không có ý này.” Anh áy náy lắc đầu, “Sao tôi có thể đổ sai lên trên người cô ấy? Là bản thân tôi ngu muội không có sớm thấy rõ mọi việc, mới khiến cho cô ấy khổ sở, là tôi sai.”
Lời của anh khiến hỏa lực công kích của Liễu Đình Á nhanh chóng lại tắt! Cô phát hiện mình thật sự rất khó cải nhau với người có phong độ như vậy.
“Anh nhận được vại cá thần tiên chứ?” Cô không chút để ý nói: “Đó là ông Lý dặn dò đưa cho anh, nhưng, nếu như anh không cần, có thể trả lại cho chúng tôi. Tôi đã hỏi ông chủ, ông ấy nói, chỉ cần tôi có thể chịu trách nhiệm chăm sóc, không gây ra bất kỳ rắc rối nào, ông ấy sẽ cho tôi nuôi.”
“Không cần, tôi sẽ chăm sóc thật tốt.”
“Ồ——” Liễu Đình Á kéo thật dài một tiếng đáp lại.
Lúc này, cửa lớp học đã mở ra, học viên lục tục đi ra.
Chỗ quầy hàng vốn yên tĩnh đột nhiên tiếng người ầm ỹ lên.
Mấy học viên đi ở phía trước nhận ra anh, nhịn không được nhao nhao liếc nhìn mấy lần.
Thường Trọng Vĩ tuyệt không quan tâm đến những ánh mắt ném ở trên người anh, đứng dậy, con ngươi đen tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Quý Y Phàm và Tiểu Long đi ở cuối cùng, “Cuộc thi nhị cấp vào tuần sau phải thi tốt cho chị.” Cô đập vào bả vai của Tiểu Long một cái, “Thi hai lần cũng không thi qua, đừng để bẽ mặt nữa.”
“Biết rồi, huấn luyện viên, chị cũng không cần liên tục cho em bay hơi.”
“Không muốn chị cho em bay hơi, em tốt nhất đừng để thua——” Đột nhiên, cô nhìn thấy một người đàn ông đứng ở trước quầy, bước chân hơi khựng lại, nhịp tim không khỏi tăng nhanh, nhưng cuối cùng cô lựa chọn nhìn lướt qua anh, coi như không nhìn thấy đi thẳng đến quầy hàng, rõ ràng người đã đứng ở bên cạnh anh, lại không liếc nhìn anh một cái.
Đối với cô mà nói, bọn họ đã là người xa lạ.
Cầm bút, cô ký xuống tên của mình và thời gian tan học ở trên quyển sổ điểm danh.
Thường Trọng Vĩ không nói được lời nào đứng ở một bên nhìn cô, học viên vốn phải rời đi, dường như nhận thấy được trong không khí tràn ngập căng thẳng, không có mấy người rời đi, ngược lại tụm năm tụm ba đứng ở một bên câu có câu không nói chuyện với nhau, nhưng ánh mắt không ngừng liếc về phía bọn họ.
Anh nhìn thẳng Quý Y Phàm, chú ý tới dường như cô đã gầy một chút, nhớ tới hết thảy mọi thứ gần đây cô trải qua, anh muốn ôm cô an ủi cô, nói cho cô biết anh thật xin lỗi, còn có mức độ anh nhớ cô, mức độ vượt xa hơn anh cũng sẵn lòng thừa nhận. Nhưng nhìn mặt của cô và học viên xung quanh, ở đây dường như không phải là một nơi tốt để nói chuyện.
Khi ký tên của mình xong, lướt qua anh định rời đi thì anh vươn tay nắm lấy tay cô, “Y Phàm, chúng ta nói chuyện một chút.”
Cô trầm mặc, mới ngẩng đầu thản nhiên liếc nhìn anh một cái, “Giữa chúng ta không có gì hay để nói.”
Quý Y Phàm mặt không chút thay đổi nhìn anh. Đối với anh, cô không muốn ôm lấy bất kỳ hy vọng nào nữa.
Cô hết hy vọng rồi!
Sau này anh muốn sống thế nào, làm tổn thương thân thể của chính mình thế nào cũng không có quan hệ gì với cô nữa, sau khi cô làm quyết định này, cô không cho phép mình chỉ vì mấy câu nói, mấy ánh mắt của anh thì đầu hàng.
Cô lạnh nhạt với anh khiến Thường Trọng Vĩ có phút chốc hoảng loạn, trong quá khứ anh chưa bao giờ gặp qua cô có vẻ mặt này, anh lo lắng cố tìm kiếm cảm xúc khác trong vẻ mặt bình tĩnh của cô, nhưng trên mặt của cô vẫn là xa lạ khiến anh kinh hãi. Chẳng lẽ anh đã hủy đi cảm tình và quan tâm của cô đối với anh? Hết thảy cũng không thể nào vãn hồi?
Cảm giác được cô giãy giụa muốn rút tay của mình về, tay anh hơi dùng sức, không để cô được như ý nguyện. “Em nhất định phải nói chuyện với anh, em đã quên hợp đồng của chúng ta rồi sao?”
Giờ phút này, anh lại còn nói chuyện hợp đồng với cô sao?!
“Thường tiên sinh,” cô lạnh lùng nhìn anh, “Có phải anh làm không rõ ràng tình huống hay không?”
Anh chú ý tới đáy mắt của cô bắt đầu có độ ấm, mặc dù là tức giận, nhưng dù sao cũng tốt hơn sự thờ ơ.” Anh giúp em trả hết nợ nần của cha mẹ em, em đồng ý phải gả cho anh, nhưng hiện tại em muốn bội ước.”
Người này thật sự là điên rồi! Rõ ràng là anh tự muốn bỏ dở hợp đồng, bây giờ lại lấy hợp đồng đến uy hiếp cô, điều này khiến cô lại nghĩ đến ông Lý đã chết, mặc dù ông cụ không có bất kỳ quan hệ huyết thống gì với cô, nhưng lại đem số tiền để dành cả đời để lại cho cô, mà anh đâu?
“Thường Trọng Vĩ chết tiệt, lão nương tôi ngày mai sẽ trả tiền lại cho anh.” Quý Y Phàm hét lên với anh, “Từ nay về sau chúng ta không còn quan hệ.”
Cô rất tức giận, nhưng anh không quan tâm, cho dù cô đánh anh, anh cũng không để ý, bởi vì ít nhất cô còn sẵn sàng mở miệng nói chuyện với anh.
Nhưng anh rất nghi hoặc, “Tiền của em ở đâu ra?” Nếu như cô có tiền, thì lúc trước sẽ không bằng lòng với hợp đồng hôn nhân này rồi.
“Bởi vì tôi lại bán mình lần nữa.” Cô cố tình cãi lại như vậy, “Nghe cái đáp án như thế, anh hài lòng chưa? Tránh ra.”
Vừa nghe, anh lại càng không muốn buông cô ra, đề cao âm lượng chất vấn cô, “Em nói cái gì?”
Quý Y Phàm không muốn lại để ý anh nữa, trực tiếp cong khuỷu tay, đánh vào bụng anh một cái.
Thường Trọng Vĩ kêu đau một tiếng, theo bản năng buông tay.
“Anh tự tìm.” Cô phun một câu, vòng qua anh muốn rời đi.
Anh ôm bụng đau, vẫn chưa từ bỏ ý định đưa tay ngăn cô lại; rất nhanh nói: “Anh không cho phép. Em là của anh!”
Quý Y Phàm quả thực khó có thể tin, “Anh cho rằng anh là ai?” Cô hét lên thật to, “Tôi không thuộc về bất kỳ kẻ nào!”
“Nhưng anh không cho phép em có quan hệ với người đàn ông khác.”
“Anh không cho phép?!” Cô không dám tin nhìn Thường Trọng Vĩ, “Chúng ta còn chưa kết hôn, anh dựa vào cái gì nói lời này? Tôi nói cho anh biết, anh tốt nhất thừa dịp trước khi tôi còn có thể khống chế tính tình, nhanh cút cho tôi! Bằng không, cũng đừng trách tôi không khách sáo với anh.”
“Trước khi chưa nói rõ ràng, anh sẽ không đi.”
Nhìn anh ngăn trở cô, Quý Y Phàm nhịn không được hít sâu một hơi, duỗi tay ra, xoay ngược lại một cái, đã áp chế anh ở mặt đất.
Hành động bất ngờ của cô khiến học trò xung quanh đều nhìn choáng váng cả mắt.
“Mẹ nó, cho anh mặt mũi anh lại không muốn.” Cô áp một gối ở phía sau lưng anh, tức giận quát: “Tôi móc tim móc phổi cho anh, anh đem vứt đi, bây giờ tôi quyết định không để ý tới anh nữa, anh lại cố tình tới trêu chọc tôi, anh là cố tình tự tìm cái chết!”
Quý Y Phàm dùng một tay túm anh ở trên đất, ở trước khi anh còn chưa đừng vững, lại gọn gàng đảo chân qua, cả người Thường Trọng Vĩ đột nhiên ngã xuống đất.
Thân hình của anh chạm vào trên sàn phát ra âm thanh, khiến bốn phía kinh hô lia lịa.
Liễu Đình Á kinh ngạc bụm miệng. Mặc dù trong khoảng thời gian nhìn chị ấy âm thầm rơi lệ, bộ dáng gầy đi một chút, cô cũng rất tức Thường Trọng Vĩ, nhưng bây giờ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn như anh bị đánh cho thảm như vậy ở trước mặt mọi người, tôn nghiêm gì cũng không có, cô cũng không thể không nổi lên sự đồng cảm với anh.
“Nhanh cút cho tôi.” Quý Y Phàm mặc cho lửa giận trong lòng bùng cháy, chỉ có làm như vậy, cô mới có thể khiến mình không yếu đuối. “Tôi đi thay quần áo, sau khi ra ngoài anh tốt nhất đã tự động biến mất, bằng không, tôi sẽ đánh anh một trận nữa.” Nói xong, cũng không quay đầu lại bỏ đi.
Thường Trọng Vĩ đau đến khuôn mặt vặn vẹo, từ mặt đất từ từ ngồi dậy.
“Anh không sao chứ?” Liễu Đình Á lo lắng nhìn anh.
“Không sao.” Anh lay động cánh tay của mình, nhìn học viên vây quanh anh trên mặt đều viết sự đồng cảm với anh, anh cố ép mình dương lên khóe miệng, “Tôi thực sự không sao, nhưng cô ấy… Thật sự rất lợi hại.”
“Có thể làm huấn luyện viên đương nhiên lợi hại.” Cô đồng cảm nhìn anh, “Nhưng việc này cũng là anh tự chuốc phiền, gần đây chị ấy trải qua thời gian người không giống người, quỷ không giống quỷ, anh bỏ rơi chị ấy, ông Lý lại qua đời, chị ấy rất khổ sở, cho nên anh coi như bị chị ấy đánh một trận, để chị ấy trút giận đi.”
Thường Trọng Vĩ hạ mí mắt. Anh cũng không tức giận, nếu như thế này thật có thể khiến cô nguôi giận, để cho cô trút thêm mấy đấm nữa cũng không sao cả.
“Anh nhanh đi đi! Bằng không chị ấy đi ra thật sự sẽ đánh anh nữa đấy.” Liễu Đình Á có lòng tốt nhắc nhở, “Nếu như anh muốn gặp chị ấy, có thể tới đây đăng ký học karate, nhưng…” Cô bất đắc dĩ thở dài, “Anh có nguy cơ bị chấn thương hoặc nằm viện tốt nhất mua bảo hiểm cao một chút.”
“Tiện thể cũng mua luôn bảo hiểm nhân thọ.” Tiểu Long ở một bên thình lình bồi thêm một câu.
“Đúng rồi, anh cũng bị đánh ngã xuống đất rồi…” Tiểu Long lắc đầu hỏi: “Vậy còn muốn cưới huấn luận viên của chúng tôi nữa không?”
“Đương nhiên, chết cũng phải cưới.”
“Tôi thật sự bội phục anh tột đỉnh.” Vẻ mặt của Tiểu Long kính phục vỗ vỗ bờ vai của anh, “Tràn đầy dũng cảm.”
Thường Trọng Vĩ không có trả lời, nhưng ở dưới sự thúc giục của học viên bảo rời đi hội quán karate, bọn họ đều lo lắng nếu anh không còn đi, mạng nhỏ thật sự sẽ khó giữ được.
Anh đương nhiên sẽ không buông tay, cho dù Quý Y Phàm nói rõ muốn phân rõ ranh giới với anh, anh cũng sẽ không buông tay. Tựa như lúc trước, cho dù anh kháng nghị thế nào, bất mãn, cô vẫn kiên trì làm chuyện tốt với anh, cho nên bây giờ anh cũng sẽ cố gắng hết sức để cô hồi tâm chuyển ý.