Thường Trọng Vĩ rất bận, thật sự rất bận, bận đến nỗi ngay cả khi cùng ký hợp đồng trước hôn nhân cũng không có mặt, chỉ phái hai vị luật sư đưa tài liệu tới.
Sau khi luật sư giải thích tường tận về nội dung hợp đồng với Quý Y Phàm, bản thân cô cũng không có quá nhiều dị nghị, dù sao ngay từ đầu cô cũng đã hiểu rõ đây là một cuộc hôn nhân theo như nhu cầu.
Cô nhận được tiền viện trợ cô cần có, và một cuộc sống ổn định, nhưng cô không thể can thiệp vào cuộc sống, riêng tư của anh, nói một cách thẳng thừng, hai người bọn họ chỉ có quan hệ vợ chồng nhưng nó là bạn cùng phòng ở dưới một mái nhà.
Cô nhanh chóng ký xuống tên của mình, cứ như vậy, cô bán chính mình—— miệng của cô nhếch lên. Cũng không thể nói như vậy, phải nói là đã đạt được sự đồng thuận theo như nhu cầu với anh.
Thiết lập ngày cưới, hôn sự lập tức triển khai hừng hực khí thế, nhưng anh rất bận, mà nghỉ phép của cô cũng không nhiều, cho nên phần lớn hôn sự đều là giao cho thím và phu nhân chủ quản coi cô như con gái mình phụ trách, dù sao hai người tuổi trên năm mươi vẫn còn rất phấn khởi “cô” có thể tùy họ toàn quyền xử lý.
Dựa theo quá trình xin nghỉ kết hôn của Quý Y Phàm, trước khi còn chưa kết hôn, cô vẫn làm việc cảnh sát giao thông của cô, và anh vẫn tiếp tục bận rộn với sự nghiệp lớn của anh.
Chỉ có điều cô đối với thái độ làm việc của anh cũng không phải là quá vừa lòng, nhưng cô khắc chế không để mình lên tiếng can thiệp, anh muốn bận rộn ngày đêm không ngừng là chuyện nhà anh, mặc dù hai người là vợ chồng, nhưng hợp đồng viết rất rõ ràng, anh có được hết thảy tự do.
Quý Y Phàm kết thúc công vụ giao thông hôm nay thì mới đột nhiên nhớ tới, ngày mai phải thử áo cưới, chuyện này, theo lẽ thường có lẽ cô phải báo cho anh biết một tiếng.
Hôm nay hai người bọn họ cuối cùng cũng có thời gian, có thể rút ra một chút thời gian cơm tối, nói về các chi tiết của cuộc hôn nhân này, chuyện phải thử áo cưới, lúc ăn cơm cô thuận tiện thông báo cho anh biết, dù thế nào đi nữa anh có thời gian rãnh phải đi, không rãnh đến cô cũng không có sai, nhưng cô nghĩ, có lẽ Thường Trọng Vĩ thà làm việc, cũng sẽ không muốn quan tâm đến chuyện thử áo cưới này.
Thím của Thường Trọng Vị và phu nhân chủ quản hai người tương tác của bọn họ có hơi lo lắng, vì muốn để người nhà yên tâm, cuộc hẹn bí mật hôm nay cũng là thỏa thuận tốt, quyết định diễn màn kịch vui trấn an người già.
Mặc dù buồn cười, nhưng đây là lựa chọn của cô. Quý Y Phàm đi vào cục cảnh sát.
“Tiểu Phàm, sau khi kết hôn cô có suy sét muốn tạm rời cương vị công tác không?” Liêu Khả Quân vừa nhìn thấy cô đi tới, thì thuận miệng hỏi.
“Không biết, còn đang suy sét.” Vừa trở về phòng làm việc cô uống một hợp nước, “Mặc dù công việc này mệt chết người, nhưng thân là một đóa hoa trong đội của chúng ta, tôi rất thích cảm giác được sao vây quanh trăng này, đột nhiên phải đi, tôi cũng sẽ luyến tiếc các người.”
“Coi như cô hiểu chuyện!” Liêu Khả Quân nghe xong cười ha ha.
“Đương nhiên! Tôi cũng không phải người chết.” Quý Y Phàm thô lỗ dẩy anh ta một cái, “Anh xem tôi là một người không máu không nước sao?”
“Không nên động tay động chân, tôi thật sự hoài nghi chồng tương lai của cô có biết cô là nhị đẳng karate, giảng viên huấn luyện viên thâm niên trong quân đội hay không, nếu như biết, còn dám cưới cô gái tinh nghịch như cô đây, cậu ta thật sự là can đảm.
“Mẹ nó, thật sự là miệng chó chẳng mọc được ngà voi.” Cô nắm lên quả đấm, buông lời với Liêu Khả Quân, “Khó chịu tới đơn đấu.”
Liêu Khả Quân lập tức giơ hai tay đầu hàng, “Không dám.” Tục ngữ nói đúng, chọc hùng chọc hổ cũng đừng chọc tới “Phụ nữ đẹp”, anh ta vội vã bỏ trốn mất dạng.
Quý Y Phàm cười đắc ý, ngồi trở lại chỗ của mình, sắp xếp lại đơn tai nạn giao thông.
Có lẽ sau khi kết hôn, cô có thể suy xét đến việc chuyển đơn vị, như vậy, không chỉ có thể giảm bớt một chút áp lực công việc, vẫn còn có một phần tiền lương có thể trả từ từ cho Thường Trọng Vĩ.
Mặc dù trên hợp đồng nói rõ cô có thể không phải trả khoản tiền đó, nhưng thiếu nợ người—— bất luận là tiền hay là ân huệ—— nếu không trả, cảm thấy không được tự nhiên.
“Tiểu Phàm, đường Hoàn Hà có tai nạn, đi xử lý với tôi một chút.” Liêu Khả Quân đột nhiên kêu lên.
“Được.” Cô lập tức đứng dậy rời khỏi ghế, cầm lấy cái mũ, liền đi ra ngoài với anh ta.
Đối với phụ nữ mà nói, sự can đảm của Quý Y Phàm xem như là rất lớn, trải qua ba năm thử thách, cô xử lý không dưới một trăm vụ tai nạn lớn nhỏ, đã sớm luyện trái tim mình mạnh mẽ, gặp bất kể việc gì cũng không sợ hãi.
Hôm nay chỉ có một chiếc xe cảnh sát, cô mới chạy về phía trước vài bước, bước chân cũng không tự giác dừng lại, sắc mặt tái nhợt.
“Làm sao vậy? Tiểu Phàm.” Liêu Khả Quân đi theo bên cạnh cô thấy cô dừng lại, không tự chủ liếc nhìn cô một cái, “Nhanh lên một chút, đừng ngây ra! Đến giờ tan tầm, phải nhanh chóng xử lý xong, bằng không gây ra sự ùn tắc lớn sẽ bị trách cứ.”
“Tôi…” Cô gần như không thể nói, chỉ có thể ép mình hít sâu, cố gắng khôi phục lại bình tĩnh.
Chiếc xe thể thao màu đen bị một chiếc xe khác đụng mạnh, cửa xe chỗ tay lái bị đụng lõm một cái lỗ thủng to, khiến cô giật mình chính là, chiếc xe nhìn hết sức quen mắt hình như là của “Vị hôn phu” của cô!
Chuyện trên đời này sẽ không có trùng hợp như thế chứ, trong lòng cô không ngừng thuyết phục bản thân mình, nhưng một cơn rùng mình trào lên trong lòng, thấp thỏm không yên, cô buộc mình mở ra bước chân.
“Người trong xe đâu?” Bên trong chiếc xe móp méo không có một bóng người, cô muốn giữ cho mình tỉnh táo, cố giả bộ điềm tĩnh hỏi đồng nghiệp đã tới xử lý trước.
“Ở đó.” Chỉ vào một cảnh sát đang chụp hình bên cạnh.
Cô quay người, nhìn người đàn ông ngồi ở bên cạnh.
Thường Trọng Vĩ! Cô gần như ngây ra nhìn chằm chằm vào anh, máu tươi đầy trên mặt và quần áo của anh, anh cúi đầu, toàn thân không có sức ngồi liệt ở đó. Cô thấy cổ họng chặt nghẽn, nhất thời không phát ra được tiếng nào.
Liêu Khả Quân bên cạnh xem giấy tờ chứng nhận, nhận ra người gặp tai nạn xe cộ chính là người “Anh hùng cứu mỹ nhân” ngày đó ở trong cục cảnh sát, anh ta kinh hô một tiếng, “Tiểu Phàm, là chồng của cô.”
Giống như bị đông lại vậy, lúc này Quý Y Phàm mới lấy lại tự chủ xông về phía anh, quỳ xuống ở bên cạnh Thường Trọng Vĩ, cẩn thận vươn tay, đến gần anh, quan sát anh.
Mùi máu tanh tràn ngập ở trong mũi, cô cố gắng bình tĩnh xem xét máu tươi trên người anh, thương tổn là đến từ vết xước trên cánh tay, không đến nỗi chết người, vết thương trên mặt anh, xem ra cũng không quá nghiêm trọng, nhưng… Tay anh vặn vẹo không bình thường.
“Anh gãy xương sao?”
Thường Trọng Vĩ cố nén đau đớn, vốn là nhắm mắt hơi hơi mở ra, tiêu cự từ từ ngưng tụ ở trên mặt của cô.
“Hình như là vậy…” Anh gần như là hao hết tất cả hơi sức để trả lời.
Thấy anh mở hai mắt ra, Quý Y Phàm gần như mệt lả ngồi ở trên đất, rõ ràng anh bị va chạm không nhỏ, nhưng cô chắc chắn anh sẽ sống.
“Tôi đã cảnh cáo anh.” Trái tim treo lơ lửng đã lâu mới thả xuống, hừng hực lửa giận lấy tốc độ kinh người bật dậy, “Anh không nên tăng tốc độ! Tôi thề, lần này, lần này tôi nhất định sẽ lập hồng đơn anh.”
“Nói nhỏ thôi…” Anh yếu ớt nói: “Là anh ta đụng vào tôi!”
“Anh dám thề anh không có vượt tốc độ?” Cô trừng mắt nhìn anh.
Tiếng xe cứu thương từ xa đến gần, bốn phía rất ồn ào, vì vậy ngoài ý muốn mà giao thông thắt hơn, nhưng hết thảy này đều không thể xông vào thế giới của hai người bọn họ.
“Cô gái, đừng giảng đạo nữa…” Thường Trọng Vĩ nhịn không được nhắm mắt lại, “Tôi sắp đau chết rồi… Cuộc hẹn tối hôm nay của tôi và cô, nếu như tôi không nhanh lên một chút sẽ bị trễ.”
“Mẹ kiếp.” Nếu không phải hiện tại trên người anh có thương tích, cô nhất định hung hăng đánh anh một trận, “Trễ thì trễ, về sau hẹn gặp với tôi, tôi cho phép anh có thể đến trễ.”
“Cho phép?!”
“Đúng, tôi cho phép. Mẹ kiếp—— anh là cố ý đến chỉnh tôi có đúng không?”
“Nói lời thô tục thì sao? Tôi bây giờ còn có thể chào hỏi mười tám đời tổ tông của anh, anh muốn nghe không?”
Nhìn vào vẻ mặt đó nếu như anh ta lại có ý kiến nữa, cô sẽ mặc kệ bây giờ anh có thương tích trong người hay không, cũng sẽ hung hăng đánh cho anh một trận.
“Tôi không sao, chỉ là chút thương tổn nhỏ, tôi vẫn ổn.” Mới nói xong, anh đã nhịn đau không được đau khổ nức nở một tiếng.
“Khá lắm quỷ đầu to!” Cô căng thẳng nhìn anh, miệng không đắn đo nói, “Tôi vốn đang muốn làm một thục nữ, mẹ kiếp, anh bức tôi làm người đàn bà đanh đá.”
Nếu không phải xương cốt toàn thân đau đến sắp rời rạc, Thường Trọng Vĩ thật sự muốn cười to.
Anh sớm biết rằng cô không thuộc loại phụ nữ phủ một ít dịu dàng đó, nhưng tự thể nghiệm cô miệng đầy lời thô tục, tình trạng này thật đúng là không có ở trong dự liệu của anh.
Cuối cùng xe cứu thương cũng đến, nhân viên cứu hộ làm xử lý đơn giản cho Thường Trọng Vĩ, đưa anh lên xe cứu thương.
“Tới không?” Khi anh được khiêng lên, anh hỏi.
“Nói nhảm.” Cô phun ra một câu, “Mặc dù anh thật sự đáng đánh đòn, nhưng dầu gì cũng là vị hôn phu của tôi, tôi chờ một chút thì qua, anh nghe rõ cho tôi, anh không được chết, nếu anh khiến tôi còn chưa có gả đi đã làm quả phụ, tôi sẽ đào thi thể của anh từ trong phần mộ ra quất thi thể, tôi nói được làm được.”
“Tôi sẽ không chết.” Anh không có sức nói.
“Anh còn chưa có kết hôn với tôi, đương nhiên sẽ không chết, nếu tôi chưa có gả đi đã khắc chết anh, đời này cũng đừng nghĩ muốn tái hôn với người khác, cho nên anh phấn chấn chút cho tôi, nghe không?”
Cô gái này… Còn dám dõng dạc nói mình dịu dàng động lòng người… Anh đau đến nhắm nghiền hai mắt.
“Này.” Nhìn thấy anh nhắm mắt lại, cô kinh hãi cúi người lên trước, vỗ vỗ mặt của anh, “Thường Trọng Vĩ?”
“Không sao, tôi đã rất đau rồi, cô đừng đánh nữa.” Anh ra sức mở mắt ra, tầm mắt từ từ rời rạc, “Thật sự rất đau.”
Anh nhìn cô, hoài nghi cô có biết hay không, cô căng thẳng đến sắp cắn nát môi của mình. Anh dùng hết mọi sức lực, dùng cánh tay còn có thể di chuyển nhẹ nắm vào cánh tay của cô.
“Yên tâm, tôi sẽ không để cho cô còn chưa có gả cho tôi thì đã ở góa.”
Nhìn Thường Trọng Vĩ được đẩy lên xe cứu thương, bên tai còn quanh quẩn lời nói an ủi của anh, trong nháy mắt đó, Quý Y Phàm luôn luôn kiên cường hốc mắt ửng đỏ.