Thứ ngày tháng năm, các đồng chí chính thức giải ngũ.
Lá cờ đỏ với năm ngôi sao đang bay trong không trung. Dưới cờ Tổ quốc, các anh em giải ngũ ngày hôm nay mặc quân phục phẳng phiu, đứng trang nghiêm.
Lục Phương Kỳ tuyên đọc quyết định. Khoảnh khắc mỗi người nghe thấy tên mình được xướng lên, đôi mắt đều đỏ hoe.
Rưng rưng đứng chào trước cờ Tổ quốc, quay lại chào doanh trại, chào các chiến hữu.
Giây phút tháo quân hàm xuống, nhìn bộ quân trang thân thuộc, nhớ lại đủ kỷ niệm đã từng trải qua, nước mắt tuôn rơi.
Biết bao lâu nay, trước những bài tập huấn luyện thể lực cường độ cao, mồ hôi tuôn như suối tắm, họ không khóc.
Biết bao lâu nay, trước ngọn lửa cháy rừng rực, trước những vụ nổ và sóng xung kích, trước hết thảy những gian khó hiểm nguy, họ không khóc.
Biết bao lâu nay, trước dòng nước lũ chảy cuồn cuộn, đất đá trôi ầm ầm, động đất khủng khiếp, họ phải làm việc liên tục suốt ngày đêm, bàn tay bàn chân bị chà rách, họ không khóc.
Đến hôm nay, họ sắp phải vẫy tay chào tạm biệt, tạm biệt nơi đã tôi luyện họ thành những nam tử hán, tạm biệt những đồng chí đồng đội từng kề vai chiến đấu thì lại khóc không thành tiếng.
Đàn ông không phải không biết đổ lệ, chỉ là vì chưa đủ đau lòng.
Hôm nay, họ cởi bộ quân phục này ra, bước vào một hành trình cuộc đời mới, nước mắt chảy mãi không ngừng, là vì hạnh phúc, cũng là thay cho một lời chào tạm biệt.
Cận Thời Xuyên nhìn họ, sống mũi cay cay, cố gắng kiềm lòng để nói: “Các anh em, cởi áo lính rồi, máu lính vẫn còn chảy xuôi trong huyết quản, linh hồn người lính vẫn mãi mãi nơi đây.”
“Ngày hôm nay chia ly là để gặp lại nhau vào ngày mai tươi đẹp. Tôi tin tưởng các đồng chí sẽ đem theo phẩm chất của người lính tới nơi chốn mới, tiếp tục kiến công lập nghiệp.”
“Cố gắng làm cho tốt. Chúng tôi chờ tin vui của các đồng chí. Chớ quên năng về thăm chỗ này, nơi đây cũng là nhà của các đồng chí.”
Nói xong, Cận Thời Xuyên hô to: “Tất cả đội viên đại đội đặc biệt. Nghiêm. Chào các cựu chiến binh, chào.”
Giây phút ấy, ánh mặt trời bỗng xuất hiện. Tất cả mọi người đều giơ tay phải lên. Những chú chó cứu hộ ngồi ngay ngắn, nâng chân trước lên chào.
Cận Thời Xuyên hô: “Người anh em, bảo trọng.”
Các chiến sĩ cùng đồng thanh hô: “Người anh em, bảo trọng.”
Lưu Húc chào lại họ theo quân lễ, nén nước mắt lại nói: “Báo cáo.”
“Nói đi.”
“Chúng tôi có thể tuyên thệ lần cuối dưới quốc kỳ không?”
Cận Thời Xuyên gật đầu: “Được.”
Năm người cựu chiến binh đã tháo quân hàm cùng quay mặt hướng về cờ Tổ quốc, giơ tay tuyên thệ.
“Tôi, là cảnh sát phòng cháy chữa cháy. Nguyện vọng của tôi là…”
Những câu chữ này đưa họ trở về rất nhiều năm trước, lúc ấy họ là những tân binh tràn ngập hoài bão, nhiệt huyết, nghiêm trang lập lời thề dưới cờ Tổ quốc.
“Khi gặp tai nạn, quyết không chùn bước, vượt qua vụ nổ, đi xuyên qua lửa, nay xin tuyên thệ, dâng hiến cả đời tuyệt đối trung thành.”
“Người tuyên thệ, Lưu Húc.”
“Người tuyên thệ, Uông Bác.”
“Người tuyên thệ, Trần Đại Bân.”
“Người tuyên thệ, Đổng Minh Toàn.”
“Người tuyên thệ, Vương Lượng.”
Nhìn sống lưng thẳng tắp của họ, nhìn đôi vai run rẩy của họ, nhìn họ mãi không hạ tay xuống, không khí đằng sau họ hết sức im lặng.
Đến lúc phải đi, Lục Phương Kỳ định tiễn họ ra bến xe, Cận Thời Xuyên vỗ vai anh ta bảo là: “Chân ông đi lại không tiện, để tôi với Giang Đường đi cho.”
“Cũng được, tôi mau nước mắt lắm.” Lục Phương Kỳ cười méo xẹo rồi chạy đi chào tạm biệt các anh em.
Cận Thời Xuyên liếc nhìn Đậu Đậu ở bên Lưu Húc, dặn Lục Phương Kỳ: “Lát nữa xe chạy, nhớ giữ Đậu Đậu đấy.”
Lục Phương Kỳ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Hai chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Các cựu binh vẫy tay chào.
Trong khoảnh khắc chiếc xe đi qua cổng lớn, tiếng chó sủa từng tràng ắng lên theo đuôi xe, Đậu Đậu đang đuổi theo xe.
Lục Phương Kỳ đuổi theo sau. Lưu Húc xuống xe, dừng ở đó. Vừa rồi Đậu Đậu giằng được dây ra liền chạy bạt mạng.
Đậu Đậu biết Lưu Húc sắp phải đi thật. Nó cắn ống quần không cho anh ta đi, rên lên ư ử nghe như đang khóc.
Lưu Húc ngồi xổm xuống ôm Đậu Đậu khóc sụt sùi rồi cuối cùng vẫn phải chùi nước mắt, đứng dậy, nhìn Đậu Đậu, ra mệnh lệnh cho nó lần cuối cùng.
“Đậu Đậu, ngồi yên.”
Đậu Đậu ngồi dưới đất ngoe nguẩy cái đuôi, há mõm thè lè lưỡi nhìn Lưu Húc.
Lưu Húc tiếp tục quát: “Đậu Đậu, ngồi yên.”
Sau đó, anh ta dứt khoát quay lại lên xe. Xe chạy ra khỏi cổng. Đậu Đậu ngồi dưới đất nhìn theo xe, khóc tru lên.
Cận Thời Xuyên vừa lái xe vừa liếc nhìn thử gương trong xe. Lưu Húc ngồi đằng sau đang bịt mắt lại khóc.
…
Ở bến xe, Cận Thời Xuyên nhìn Lưu Húc và mọi người, cố nở một nụ cười: “Chúc trước mọi người một năm mới hạnh phúc nhé. Về nhà đón Tết vui vẻ. Cho tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe cả nhà.”
“Vâng.” Mọi người gật đầu, “Đội trưởng Cận với Giang Đường về đi ạ.”
Chia tay ở bến xe lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy bùi ngùi không dứt. Đôi bên ăn ý xoay người đi, năm người đi vào trong, hai người đi ra ngoài.
Lần này từ biệt, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại nhau.
Các anh em, chúc mọi người thuận buồm xuôi gió!
Chúng tôi chỉ tiễn mọi người đến đây thôi.
…
Quay về đơn vị, Cận Thời Xuyên trông thấy Dương Dương đang chạy trên sân tập. Lục Phương Kỳ đứng xem ở một bên. Anh đi lại đó.
“Sao thế?” Cận Thời Xuyên hất cắm hỏi.
Lục Phương Kỳ thở dài: “Sau bữa Tiểu Hổ bị thương, cái thằng này hôm nào cũng đi tập thêm, không ai ngăn nổi.”
Cận Thời Xuyên nhìn về phía Dương Dương. Hôm đó, lúc Dương Dương cứu đứa trẻ kia, không để ý xà ngang trên đầu, Tiểu Hổ phát hiện, đẩy cậu ta ra nhưng xà ngang lại nện trúng chân nó. Vấn đề là chân Tiểu Hổ trước đây đã từng bị thương cho nên sức khỏe hiện tại của nó không cho phép nó tiếp tục công việc nữa.
Nói cách khác, Tiểu Hổ cần xuất ngũ sớm.
Dương Dương vẫn luôn cảm thấy tự trách, mặc dù cậu ta không nói gì cả nhưng ai tinh ý thì đều thấy cả.
Trong khoảng thời gian này, ngày nào cậu ta cũng đi chăm Tiểu Hổ, con người cũng ít nói đi hẳn.
“Ông đi nghỉ đi, để tôi nói chuyện với cậu ta.” Cận Thời Xuyên nói xong liền đi qua đó.
Dương Dương đã chạy được mười vòng nhưng vẫn chưa định dừng. Cận Thời Xuyên gọi: “Dương Dương, lại đây.”
“Rõ.” Dương Dương ngừng chạy, đi đến trước mặt Cận Thời Xuyên, “Đội trưởng Cận có dặn dò gì ạ?”
Cận Thời Xuyên phẩy tay: “Tâm sự một chút.”
Sau đó hai người đi dạo trên sân tập.
“Tiểu Hổ phải xuất ngũ sớm, cậu biết rồi chứ?”
“Vâng ạ.” Dương Dương đã biết chuyện này đã chắc chắn rồi nên mới cảm thấy rất khó chịu.
Cận Thời Xuyên nói: “Trước kia tôi có huấn luyện một con giống Bình An y như đúc, tính cách cũng y vậy, tên nó là Truy Phong.”
“Tôi từng nghe chị dâu nhắc đến rồi.”
“Chuyện hồi đó cũng không khác chuyện của cậu bây giờ lắm. Hồi ấy tôi quá ham việc, Truy Phong vì cứu tôi nên mới hy sinh.” Cận Thời Xuyên nhìn Dương Dương, tiếp tục, “Mấy năm sau đó, tôi hoàn toàn không động đến chó cứu hộ. Cho đến khi chị dâu cậu xuất hiện, Bình An xuất hiện, cho đến khi trung đoàn trưởng muốn tôi gây dựng đội chó tìm kiếm cứu hộ, dần dần tôi đã suy nghĩ lại.”
“…” Dương Dương im lặng, không nói gì hết.
Cận Thời Xuyên tiếp tục nói: “Chó là người bạn trung thành nhất của con người, đặc biệt là chó cảnh sát, chó quân đội. Cuộc đời ngắn ngủi của chúng đều dành để hiến dâng, phục vụ con người. Thông minh, dũng cảm, không sợ khó khăn, hiểm nguy, không sợ hy sinh. Tinh thần ấy, chưa chắc con người đã có nổi. Thế mà chúng làm được và còn làm suốt đời.”
“Chó tìm kiếm cứu hộ là những chiến hữu không thể thiếu trong công tác phòng cháy chữa cháy của chúng ta. Vai trò của chúng trong hoạt động cứu nạn cứu hộ hết sức quan trọng. Chúng ta không thể vì những sai lầm mình từng phạm phải mà lựa chọn trốn tránh, tự trách hay thậm chí từ bỏ. Dù thế nào thì chuyện như thế cũng đã xảy ra rồi. Chúng ta là con người chứ không phải thần thánh. Có rất nhiều việc mà chúng ta phải bất lực. Tuy nhiên, cậu phải hiểu rằng, là một người lính, với những chuyện không thể cứu chữa được nữa thì chỉ còn cách là phải dũng cảm đối diện, tự điều chỉnh tâm tính của bản thân. Hiểu chưa?”
“Tôi hiểu chứ.” Dương Dương nhìn Cận Thời Xuyên, “Nhưng tôi quả thực không phải một huấn luyện viên tốt.”
“Biết bản thân như thế nào là cậu đã tiến bộ rồi. Còn cậu có phải một huấn luyện viên tốt hay không không do cậu tự đánh giá được, hãy để cho mọi người nói.” Cận Thời Xuyên vỗ bả vai Dương Dương, “Tiểu Hổ thực sự đã được cậu huấn luyện rất tốt. Chuyện này quá rõ ràng rồi. Còn vấn đề về sức khỏe thì ai có thể làm gì được chứ.”
“Nó là chó tìm kiếm cứu hộ, xuất ngũ sẽ khiến nó sốc lắm.’
“Cái này thì cậu cứ yên tâm. Tiểu Hổ không làm chó tìm kiếm cứu hộ nữa thì vẫn còn công việc khác thích hợp với nó.”
Dương Dương không rõ: “Là sao ạ?”
Cận Thời Xuyên nhìn về phía Dương Dương: “Chừng nào Tiểu Hổ xuất ngũ, tôi định nhận nuôi nó. Không làm chó cứu nạn xuất sắc nữa thì làm thử cái khác vậy.”
Dương Dương mở to mắt ngạc nhiên nhưng câu tiếp theo còn làm cậu ta á khẩu luôn.
Cận Thời Xuyên nói: “Không phải cậu vẫn thích Bình An à? Nếu Bình An đồng ý đi với cậu, tôi có thể nghĩ cách.”
…
Đêm 30, nhà nhà sáng ánh đèn, người người đoàn viên.
Với những người làm phòng cháy chữa cháy, đây lại có thể là một ngày không tốt đẹp cho lắm. Càng những ngày này thì lại càng lo lắng. Tuy đã cấm đốt pháo nhưng lượng công việc vẫn rất lớn.
Đêm 30, số lượt xuất quân của mỗi trung đội tăng vọt hơn hẳn ngày thường.
Đêm 30, Cận Thời Xuyên đi trực, không về nhà được. Từ Úc cũng không về được. Từ Thừa Vận đi thăm hỏi cấp dưới. Từ Lai đến đơn vị, không chỉ đi mình cô mà còn cùng với các chị vợ lính và cha mẹ họ nữa. Mọi người ngồi quây quần với nhau làm vằn thắn, chờ xem Xuân Vãn.
Giang Đường và vài cậu lính trẻ tranh thủ cười đùa, hát hò trong nhà ăn nhân lúc chương trình Xuân Vãn chưa bắt đầu đầu khiến các anh em cười rộ lên.
Tết nhất, người đi lính rất khó về được nhà. Doanh trại cũng chính là một gia đình lớn, trong những ngày thế này mới nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng, không khí vui vẻ, thoải mái.
Ngồi chơi một lúc, không biết ai là người đầu têu kể chuyện đi cứu hỏa đêm giao thừa trước.
Có người nói: “Tôi nhớ năm đầu tiên đón giao thừa ở đây, nhớ chứ? Năm đó chúng ta ăn cỗ tất niên mì ăn liền trên xe cứu hỏa đấy.”
“Ha ha, nhớ chứ, nhớ chứ! Chuẩn bị cả bàn tiệc trong nhà ăn, chưa kịp cầm đũa thì chuông báo động đã reo rồi.”
Có người nói: “Tôi nhớ năm ngoái chúng ta phải làm nhiệm vụ ở trên chùa. Thấy có một cô gái không với tới chỗ thắp hương tôi mới lại cắm giúp, thế mà giờ đã thành bà xã rồi.”
Có người nói: “Tôi không nhớ là năm nào, đi cứu hỏa gặp một người đồng hương bị pháo hoa rơi trúng nhà. Dập lửa xong rồi, gã đó túm tôi lại không cho đi, ngồi khóc lóc kể lể mấy tiếng đồng hồ, cứ như tôi là cái thùng rác ấy, đến nhà có mấy cái nồi cũng kể.”
“Sao người ta không kể cho ông biết mật mã tài khoản tiền gửi là bao nhiêu nhỉ?”
“Biến đi…”
Có người nói: “Năm ngoái, viên dưỡng lão ở ngoại ô phía Tây bị cháy. Tôi với đội trưởng Cận đi vụ đó, thấy các ông cụ, bà cụ ngồi thui thủi với nhau, bỗng dưng cảm thấy cuộc đời thật là tàn nhẫn.”
Có người phụ họa: “Đúng. Đúng. Lần đó tôi cũng có đi. Một bà cụ kéo tôi lại, tưởng tôi là cháu của cụ. Nghĩ thấy thương quá.”
Mọi người thở dài, những cảnh đau lòng thế này họ đã từng gặp rất nhiều rồi.
“Tôi kể một chuyện ấm lòng người nhé.” Một người khác lên tiếng, “Giao thừa năm ngoái có tuyết rơi. Cứu hỏa xong xuôi, bọn tôi mới thấy lành lạnh, ngồi quây lại với nhau. Một đôi vợ chồng cụ già bê ra cho hai mâm sủi cảo nóng hổi, nhất định phải ăn xong mới cho đi. Lúc đó cảm động lắm! Ai được ăn sủi cảo của dân rồi giơ tay xem.”
Cận Thời Xuyên cũng giơ tay. Từ Lai vừa nặn sủi cảo vừa quay sang hỏi: “Sao cảm giác như năm nào cũng có anh cả thế?”
“Thế á hả? Chứ không phải là đội trưởng tốt bụng nhường cho anh em về nhà à?”
Cận Thời Xuyên chỉ ngồi cười.
Ngồi một lát, thấy cái sủi cảo Từ Lai gói bị hở miệng, anh đành phải trực tiếp ra tay hướng dẫn, vừa dạy vừa trách: “Không phải con gái có năng khiếu nấu nướng à? Sao em đến cái bánh chẻo cũng không gói được thế?”
“Em không gói được đấy, làm sao?” Từ Lai tỏ ý không vui, nhét luôn cái sủi cảo đang làm dở vào tay Cận Thời Xuyên, phủi sạch bột mì trên tay, mặc kệ luôn.
Cận Thời Xuyên vội vàng sán mặt lại cười: “Được, được. Để anh làm. Sau này chuyện bếp núc cứ giao hết cho anh.”
“Ồ…” Cả lũ ồ lên đầy hâm mộ và ganh tị.
“Đội trưởng Cận với chị dâu công khai phát thức ăn cho chó chúng mày kìa!”
“Năm mới đã không được về nhà lại còn phải xem mấy đứa có người nhà đến bày trò tình cảm, khỏi phải ăn sủi cảo nữa cũng thấy no rồi.”
“Chà chà, đội trưởng Cận của chúng ta hóa ra bị vợ quản hả?”
“Đội trưởng Cận vẫn chưa rước chị dâu về nhà cơ mà? Sau này làm sao mà lập uy được chứ?”
“Ha ha, phải đấy, phải đấy…”
“Cút đi, cút đi, đừng có mà chọc gậy bánh xe.” Cận Thời Xuyên chỉ vào cả đám vừa mới nhao nhao lên, tỏ vẻ cực kỳ đắc ý mà rằng, “Sau này có vợ rồi thì hiểu.”
“Xùy… ha ha ha…”
Lục Phương Kỳ từ bên ngoài vào, thấy mọi người đang cười vui vẻ bèn hỏi: “Cười gì thế?”
Giang Đường nhanh nhảu hớt lẻo với Lục Phương Kỳ: “Chính trị viên, đội trưởng Cận và chị dâu khoe tình cảm.”
Lục Phương Kỳ lập tức ra bộ sẽ đòi lại công bằng cho đám chó độc thân, phi thẳng đến chỗ Cận Thời Xuyên, vừa đi vừa nói: “Đội trưởng Cận, ông thật là quá phận.” Bỗng dưng ngoắt cái đổi giọng, cười hề hề, “May mà vừa rôi tôi không có ở đây.”
“Chính trị viên! Ông…” Giang Đường chỉ tay vào Lục Phương Kỳ, liên tục đi giật lùi về sau như diễn tuồng.
“Tôi sao hả?” Lục Phương Kỳ tỏ vẻ vô tội ra mặt, “Chính trị viên của các ông bình thường còn thảm hại hơn các ông nhiều. Hai cái người này, bất kể lúc nào cũng có thể khoe tình cảm trước mặt tôi luôn. Hôm nay cho các ông nếm mùi một chút cho biết, đau lòng không nói nên lời phải không?”
Giang Đường đại diện mọi người giơ ngón tay cái like cho chính trị viên rồi thì thà thì thụt nói với nhau câu gì đó rồi đứng dậy dõng dạc nói với Lục Phương Kỳ: “Chính trị viên ơi, cô giáo Tang không tới ạ?”
Lục Phương Kỳ vừa mới nhúng tay vào bột mì, nghe câu này cái, tiện tay ném luôn bột mì tới: “Cút đi.”
“Ha ha ha…” Lại rộ lên một tràng cười.
Xuân Vãn bắt đầu. Màn múa uyển chuyển hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Tất cả đều dừng tay lại xem. Tiếp đó người dẫn chương trình lên sân khấu nói lời dạo đầu. Mặc dù nội dung các năm đều không khác nhau mấy nhưng năm nào cũng cảm thấy không giống năm trước.
Cận Thời Xuyên trông mọi người chăm chú ngồi xem Xuân Vãn, lặng lẽ cười một tiếng, ước gì giây phút bình yên, hạnh phúc này có thể là mãi mãi.
Tiểu phẩm về người lính, ban đầu thì khôi hài, sau đó lại sâu sắc.
Đều là những người lính, họ không khỏi xúc động lây. Từ Lai trông thấy có người lặng lẽ quệt nước mắt, trong lòng đong đầy cảm động.
Cô nhìn sang Cận Thời Xuyên, lặng lẽ thả bàn tay mình vào lòng bàn tay anh. Anh vốn đang xem ti vi, bị giật mình một chút rồi nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
“Ra ngoài đi dạo nhé?” Từ Lai đề nghị.
Cận Thời Xuyên kéo cô đứng dậy, chuồn êm khỏi nhà ăn.
Hai người đi rửa tay. Sau đó, Cận Thời Xuyên dắt tay Từ Lai dạo bước trên thao trường. Bàn tay khô và ấm của anh nắm bàn tay bé nhỏ của cô khiến cho người sợ lạnh như cô không còn cảm thấy rét nữa.
“Hôm nay, Dương Dương hỏi em chuyện của Bình An, anh nói với cậu ta rồi à?” Từ Lai hỏi Cận Thời Xuyên.
Cận Thời Xuyên gật đầu: “Nói rồi, bảo là ý của em.”
Từ Lai bĩu môi: “Hồi đó em chỉ định giao nó cho anh thôi chứ đâu có muốn nó vào quân đội rồi ở lại luôn đó đâu. Anh sắp chuyển công tác rồi, không thể dẫn nó theo, thật hối hận chết mất.”
“Bình An là chó tìm kiếm cứu hộ chuyên nghiệp, khả năng thích ứng cao. Nó sẽ nhanh chóng làm quen với huấn luyện viên mới thôi. Với lại, có phải là vĩnh viễn không được gặp nữa đâu.” Cận Thời Xuyên cười, “Khả năng của Dương Dương rất tốt, Bình An cũng không có vẻ chống đối. Đợi đến lúc đấy xem cu cậu chọn thế nào.”
“Việc đã đến nước này, em còn biết nói gì được.” Từ Lai thở dài.
“Chuyện nhận nuôi Tiểu Hổ anh đã làm đơn gửi lên trên rồi. Người bạn làm bác sĩ thú y của em bảo sao hả?” Nói đến Bình An lại nhớ tới Tiểu Hổ.
“Với tuổi tác và tính tình của Tiểu Hổ thì xuất ngũ sau có thể thử làm chó bác sĩ xem sao.” Từ Lai nhìn sang Cận Thời Xuyên, “Nói với tư cách là huấn luyện viên thì đều là đi giúp người cả, nó sẽ thích thôi.”
“Ừ, em là chuyên gia mà, em quyết đi.”
“Ôi mà chẳng lẽ ngày trước Tết năm nào anh cũng ở đơn vị hả?” Từ Lai hỏi.
“Hầu như thế, có điều…” Cận Thời Xuyên dừng bước chân, ôm Từ Lai vào lòng, cúi xuống nhìn cô, “Năm nay anh có em rồi.”
Từ Lai cũng ôm lại thắt lưng của Cận Thời Xuyên, ngẩng đầu lên nhìn anh. Trong mắt anh dường như có hai ngôi sao sáng ngời, trong mắt cô là ngọn lửa sáng: “Em cũng thế.”
“Lúc nào mới gả đây?”
“Lúc nào cũng được.”
Nói xong cô chìm vào trong vòng tay anh. Anh bật cười khe khẽ rồi xiết chặt hơn cái ôm.
Không lâu sau, chuông báo động réo lên. Cận Thời Xuyên buông Từ Lai ra, cực kỳ bất đắc dĩ, cũng rất là xin lỗi: “Đi nhé.”
“Nấu sủi cảo xong sẽ chờ anh, bình an nhé.”
“Ừ.”
Trong một đêm đặc biệt như vậy, chiếc xe cứu hỏa lại tiếp tục hành trình của mình.”
…
Chương trình Xuân Vãn bắt đầu đếm ngược. Người nhà của các chiến sĩ ngồi trong nhà ăn quây quần lại với nhau. Trên mặt bàn bày sủi cảo vừa nấu xong.
“10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1…”
Tiếng chuông mừng năm mới vang lên.
“Chúc mừng năm mới…”
Tiếng người dẫn chương trình trong ti vi vang lên cùng lúc với tiếng mở cửa. Mọi người lập tức đứng dậy, quay lại nhìn. Nụ cười tươi rói dần hiện trên gương mặt.
Các chiến sĩ trở về, chưa kịp thay quần áo, chưa rửa sạch bụi đất bám trên người đã vội vàng chạy về với những người họ yêu thương.
Chồng ôm vợ, cha mẹ ôm con trai…
Cận Thời Xuyên cười dịu dàng, chìa tay ra nhìn Từ Lai.
Từ Lai vui vẻ đi từng bước một về phía Cận Thời Xuyên.
Cô đặt tay anh trong tay mình, nắm thật chặt, dịu dàng nói với anh: “Chúc mừng năm mới.”
Anh kéo cô vào lòng, thơm lên mái tóc mềm, thì thầm khe khẽ: “Chúc mừng năm mới.”
…
Năm mười tám tuổi, anh duỗi tay về phía cô, bộ đồ màu cam cũng như hôm nay.
Năm mười lăm tuổi, cô nằm dưới đống đổ nát, nắm chặt tay anh, tấm lòng kiên định cũng như hôm nay.
Thời gian như hẹn sẵn, năm tháng dần xóa nhòa.
Điều duy nhất không thay đổi là em vĩnh viễn luôn nhớ rằng, khi em tuyệt vọng nhất, anh đã đem ánh sáng và hy vọng đến, đưa tay cho em, để cho chúng ta từ đấy… Số mệnh đã định.
…
“Thế em tên là gì?”
“Em là Từ Lai, “từ lai” trong “thanh phong từ lai” ạ…”
“Anh là Cận Thời Xuyên…”
Chú thích:
*Bánh chẻo và sủi cảo là một (饺子). Xuân Vãn là chương trình đêm giao thừa thường niên của đài truyền hình trung ương Trung Quốc.