Thời Gian Sánh Bước Bên Em

Chương 58: Nếu có kiếp sau, xin em đừng để anh chờ quá lâu



Edit: Dương | Beta: Tử Đằng Viên

“Xem được bao nhiêu rồi?”

Người đàn ông im hơi lặng tiếng ngồi xuống bên cạnh, Mai Nhiễm giật mình, cuốn sách nhỏ đang mở để ở trên đầu gối “bịch” một tiếng rơi xuống sàn nhà, một bóng mờ nhỏ ở dưới ánh nhìn chăm chú của cô bị bại lộ dưới ngọn đèn sáng loáng, bên trong phòng đột nhiên yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng cô thở gấp.

Hai ánh mắt giao nhau, sau đó đồng thời nhìn xuống trang sách đang mở trên sàn nhà, hình ảnh hiện rõ chi tiết, ngay cả biểu cảm trên mặt nam nữ đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Anh cười trầm thấp, “Em thích tư thế này?”

Mai Nhiễm môi khô lưỡi khô, theo bản năng liếm liếm môi. Mặc dù từ khi lên cấp ba đã biết ít nhiều thế nào là tình yêu nam nữ chân chính, nhưng loại đồ vật diễm lệ như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, hơn nữa đang là đêm tối tĩnh mịch thế này, còn có một người đàn ông ngồi gần trong gang tấc… Cho nên bất kể là đánh vào thị giác hay chấn động tâm hồn, đều là tác động rất lớn.

“Vậy chúng ta thử tư thế này trước?” Người đàn ông bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt yên tĩnh như núi rừng sâu thẩm đột nhiên bốc lên một ngọn lửa hừng hực, hơi thở của anh cũng nóng hầm hập, là người mà cô không thể nào quen thuộc hơn.

Lông mi dài cong của Mai Nhiễm yên lặng rủ xuống, tiếng lòng căng thẳng, mỗi một tế bào trên người đều bắt đầu sôi trào, từ lòng bàn chân lan ra đến đỉnh đầu, hấp chín gò má, toàn thân cô đỏ hây hây.

“Em không biết?” Thanh âm trầm thấp mà ướt át lướt qua bên tai.

“Đầu tiên em phải áp đảo anh…”

Anh hiển nhiên đã sớm hiểu rõ trái tim mình, vừa nói động tác mấu chốt, vừa dốc sức dạy cô theo trình tự, tay Mai Nhiễm run rẩy bị kéo đặt ở trên thắt lưng anh, một tiếng “tách”, “cạch”, tiếng kim loại rất nhỏ vang lên, giống như bật công tắc trong đêm tối, kế tiếp mọi thứ đều không nằm trong sự kiểm soát của cô nữa.

Cô đang chìm chìm nổi nổi trong thế giới mà anh tạo ra, cuối cùng giống như một con thuyền nhỏ bị mưa to gió lớn tập kích rốt cuộc về tới bến tàu ấm áp, đã ngủ say trong lồng ngực anh.

Trong mơ vẫn nhớ được ánh bình minh đỏ rực trên biển, gió thổi hây hây, vầng hồng đầy trời, từng mảng từng mảng giống như đang tắm rửa ở trong nước, lại một thoáng, dường như cảm thấy nước kia đang dội lên người mình, ấm áp sạch sẽ, có sự thoải mái không nói nên lời.

“Em tỉnh rồi à?”

Mai Nhiễm trở mình, nhẹ giọng lẩm bẩm một câu gì đó, lại thêm một câu, người đàn ông không nghe thấy rõ ràng, hỏi đến cùng, “Gì cơ?”

Tiếng anh mang theo giọng khàn đặc trưng vào sáng sớm, chỉ có điều lúc này càng có vẻ trầm thấp hơn, dường như xen lẫn hương vị khác.

Mai Nhiễm không nhúc nhích, hít thở nhẹ nhàng đều đặn, lại ngủ tiếp.

Anh không khỏi cảm thấy buồn cười, ôm thân thể mềm mại của cô từ phía sau lưng, muốn ngủ cùng cô thêm một lát, nhưng lại không buồn ngủ.

Đêm qua cô nhiệt tình hơn những lần trước đó, là người đàn ông của cô, đây là chuyện đáng để kiêu ngạo.

Lúc này, tiếng bà ngoài cửa vọng vào, Phó Thời Cẩn dứt mạch suy nghĩ, tiện tay nhặt bộ quần áo ngủ dưới đất mặc vào mới đi ra mở cửa.

Bà cụ là người từng trải, sao có thể không biết nguyên nhân bọn họ dậy trễ, bà không đâm thủng chỉ âu yếm nhìn anh, “Tiểu Nhiễm còn đang ngủ sao?”

“Vâng.”

“Lát nữa bà ra ngoài với ông Dương, đồ ăn trưa đã chuẩn bị xong rồi, đến lúc đó hai đứa cho vào lò vi sóng hâm lại là được.”

Bà cụ lại dặn dò, “Cũng không biết có về kịp trước trời tối không, trong tủ lạnh còn có rau tươi và thịt…”.

Phó Thời Cẩn đáp lời từng câu một, tiếng còi xe dưới tầng vang lên, hẳn là ông Dương đang thúc giục, bà cụ thoạt nhìn vẫn không yên lòng, lại nói thêm vài câu nữa mới đi xuống tầng.

Anh cũng quay về phòng ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, Mai Nhiễm mới tỉnh ngủ, đôi mắt quyến rũ mở ra hỏi, “Mấy giờ rồi anh?”

“Mười một rưỡi.”

Rèm cửa kéo kín, ngay cả một tia nắng cũng không thể lọt vào, ở dưới chăn hai chân Mai Nhiễm động nhẹ đã đau, chợt nghĩ đến đêm qua, không hiểu sao lại đột nhiên bật cười.

Hóa ra phụ nữ và đàn ông ngoại trừ thân mật thế kia, còn có thể thân mật thế này, thực sự mở rộng tầm mắt.

“Đang cười gì thế?” Vị trí bên cạnh trùng xuống.

Cô gắt gao đè lại bàn tay đang kéo chăn của anh, “Không có gì.”

“Anh xoay người đi.”

“Hả?”

“Em phải mặc quần áo.”

Đôi môi mỏng của anh giật giật, Mai Nhiễm cũng đoán được anh muốn nói gì, vội vàng che miệng anh lại, “Anh không được nói.” Sau đó xoay vai anh đi.

Không phải cô sợ bị anh nhìn thấy, dù sao cũng không phải chưa từng nhìn qua, nhưng bị nhìn thấy thì hậu quả có chút nghiêm trọng, cô cũng không muốn cả buổi chiều đều trải qua ở trên giường.

Nghe được phía sau truyền tới âm thanh sột soạt, tâm tình Phó Thời Cẩn càng tốt hơn, lông mày giãn ra, ý cười trong mắt rõ nét hơn. Ngoài cửa sổ gió mạnh, vén một góc rèm cửa sổ lên, có ánh nắng hắt vào, bóng cảnh vật nhún nhảy trên sàn nhà.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Mai Nhiễm đi dạo một vòng ở dưới tầng, bà cụ đã dọn dẹp nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, các loài hoa trong vườn hoa nhỏ ở sân sau trải qua mùa đông cũng được chăm sóc tràn trề sức sống, cô và mèo con chơi bóng ở trên bãi cỏ, người hơi mệt nên ngồi ở trên ghế lười biếng phơi nắng.

Phó Thời Cẩn đang ở ban công tầng hai nói chuyện điện thoại, nhìn về phía cô, anh thản nhiên nói, “Cứ thế đã, chi tiết cụ thể trợ lý của tôi sẽ bàn bạc với anh.”

“Nói xong nhanh thế ạ?”

Mai Nhiễm lấy tay che trên mắt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao ngất thon dài ở trước mắt, “Buổi chiều anh có kế hoạch gì không?”

Phó Thời Cẩn chậm rãi lắc đầu.

“Vậy chúng ta viết thiệp mời đi.” Tối hôm qua bố đã gửi danh sách khách mời đến email của cô, cô nhìn sơ qua, kinh ngạc phát hiện mặc dù đã chọn lựa và sàng lọc tỉ mỉ, nhưng số người vẫn rất nhiều. Hôm nay nghỉ bù Tết Nguyên Đán vào ngày mai, đúng lúc rảnh rỗi có thể làm chuyện này trước.

Thiệp mời là do bạn cũ của ông cụ Dư đích thân thiết kế, mấy ngày trước in xong nhờ người đưa tới, màu đỏ tươi, xung quanh ép viền vàng khiêm tốn, vừa nhìn đã thấy không khí vui mừng nhưng không quá khoa trương, hôn lễ làm theo kiểu truyền thống Trung Quốc nên ông cụ vô cùng xem trọng, ngay cả kiểu chữ xếp chữ cũng phải tự mình kiểm tra.

Cuối năm Mai Hồng Viễn bận rộn đủ thứ không phân thân ra được, Phó Lan Tâm vẫn ở nước ngoài, cho nên nhiệm vụ này chỉ có thể rơi xuống trên đầu hai người.

Trên bàn màu trắng bày từng tấm thiệp hồng, Mai Nhiễm lựa chọn công việc nhẹ nhàng nhất, đọc tên từng người một, Phó Thời Cẩn thì cầm bút viết xuống vị trí tương ứng, tư thế ngồi của anh thẳng tắp, động tác cầm bút nâng bút ưu nhã, thoạt nhìn rất vui tai vui mắt.

Hai người phân công hợp tác, thỉnh thoảng thì thầm vài câu, Mai Nhiễm sát lại nhìn anh viết chữ, hương thơm nhàn nhạt trên người cô bay tới bay lui ở chóp mũi của Phó Thời Cẩn, thỉnh thoảng anh ngẩng đầu hôn cô, đến nỗi tư tưởng không tập trung nên viết hỏng mấy tấm thiệp mời.

Viết xong tấm thiệp cuối cùng, ngoài cửa sổ mặt trời đã ngả về tây.

Mai Nhiễm xoa xoa hai vai mỏi nhừ, đứng dậy đến phòng bếp rót hai cốc nước ấm, một cốc đặt ở trước mặt anh, còn mình cầm lấy cốc còn lại uống vài ngụm.

“Sao chữ anh đẹp như vậy?” Chữ này rất giống con người anh, giữa kình sấu* lại mang theo sự thản nhiên thoải mái.

[1] Kình sấu (劲瘦): nôm na là nét chữ mỏng nhưng có lực, từ dùng để nói về thư pháp.

“Hồi nhỏ học với ông ngoại.” Phó Thời Cẩn khẽ nói.

Gò má của Mai Nhiễm dính một ít mực đỏ, anh buồn cười đưa tay lên lau cho cô, không ngờ ngón tay của anh cũng dính một ít mực, khẽ quệt một vết mực nhàn nhạt ở trên gò má trắng nõn của cô, hình như anh cảm thấy thú vị, đối với chuyện này làm không biết chán, bên trái bên phải vẽ thêm mấy đường đối xứng.

Mai Nhiễm hoàn toàn không biết mình đã trở thành một chú mèo hoa* nhỏ, cười nhẹ đẩy anh, “Em đi nấu cơm, chờ chữ khô thì anh thu dọn đồ đạc nhé.”

[2] Mèo hoa: nguyên văn là 花猫 (Mèo Dragon Li), là một giống mèo nhà Trung Quốc có nguồn gốc từ văn hóa dân gian mới của đất nước Trung Quốc và văn hóa vương triều.

Cả một buổi tối, Phó Thời Cẩn đều thưởng thức kiệt tác của mình, ánh mắt nóng bỏng không giống bình thường của anh khiến Mai Nhiễm có chút rụt rè, “Sao vậy anh?”

“Không có gì.” Tâm tư của anh lên xuống bập bùng.

Mai Nhiễm nửa tin nửa ngờ, mãi đến khi vào nhà tắm định tắm rửa, cô mới nhìn rõ mình trong gương, không nén nổi vừa bực mình vừa buồn cười, cô rửa sạch vết mực trên mặt, mở hé cửa, “Thời Cẩn, em quên lấy đồ ngủ rồi, anh lấy giúp em đi.”

Nghe được tiếng trả lời của anh, cô ấn chai sữa tắm vài lần, xoa xoa thành một mảng bọt trắng lớn, tính đúng thời cơ lúc người đàn ông đẩy cửa đi vào, hai tay bôi lên mặt anh…

Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm bọt màu trắng và tiếng khẽ ngâm nga xin tha cùng hòa vào nhau.

Đêm qua đã rất thỏa mãn, hơn nữa đêm nay lại là giao thừa, cho nên Phó Thời Cẩn chỉ “trừng phạt nhỏ”, nhưng dù chỉ nho nhỏ thì Mai Nhiễm vẫn mềm nhũn nằm sấp bên bồn tắm, há miệng thở hổn hển, sức lực toàn thân giống như bị hút mất hơn nửa.

Lúc sấy khô tóc xong đi ra, người đàn ông đang thay quần áo, cô nghi ngờ hỏi, “Anh muốn ra ngoài sao?”

Chẳng lẽ là đêm nay có hoạt đông đặc biệt gì đó?

“Ừ.” Anh mặc xong quần áo đi đến trước mặt cô, “Em cũng chuẩn bị đi, nhớ mặc nhiều vào.”

Xe từ từ chạy dọc theo đường múi, bóng đêm lạnh giá ngoài cửa sổ không ngừng lùi dần, cuối cùng xe cũng dừng lại.

Mai Nhiễm đứng trên đỉnh núi, gió thổi khiến tóc cô bay tán loạn không giữ nổi, may mà cô đã bao bọc mình cẩn thận, không cảm thấy lạnh, người đàn ông ở phía sau cầm mũ áo lông màu trắng đội lên trên đầu cô, bàn tay nhẹ nhàng giữ chặt, tránh cho cô đầu tóc rối bời.

Anh bắt đầu khuân đồ từ trong xe ra ngoài, cô đi qua nhìn lập tức ngạc nhiên khi thấy trong cốp sau có một thùng pháo hoa, “Anh chuẩn bị từ lúc nào?!”

Giọng nói bị gió thổi phân tán, hơi nóng thở ra từ giữa môi cô cũng nhẹ nhàng hòa tan, nhưng đôi mắt sáng ngời của cô lại khiến những vì sao sáng trở nên mờ nhạt.

Người đàn ông toàn thân áo gió màu đen, thân hình thẳng tắp, được ánh trăng lạnh lẽo bao phủ, giữa chân mày hiện lên ý cười mơ hồ, “Thích không?”

Mai Nhiễm gật đầu thật mạnh.

Gần đến 00:00, dưới chân núi đã có người bắt đầu bắn pháo hoa, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng người hô lớn đếm ngược đến năm mới, “Năm… hai, một! Năm mới vui vẻ!”

Tiếng nói kia bỗng nhiên cách rất gần, “Nhiễm Nhiễm, năm mới vui vẻ.”

“Năm mới vui vẻ.”

Cô ngẩng đầu, anh cúi đầu, hai người cùng hôn nhau.

Đây là năm mới đầu tiên hai người cùng trải qua, sau này sẽ còn có rất nhiều rất nhiều.

Pháo hoa bắn lên cách chỗ bọn họ không xa, nở rộ giữa ánh trăng và các vì sao, giống như những đóa hoa rực rỡ nhiều màu sắc, sau khi tùy ý nở rộ, lại rơi xuống trong yên lặng.

Mai Nhiễm cảm giác được có thứ gì đó rơi ở trên đầu, sau đó dần dần nhiều hơn, giống như hạt cát từ trên trời rơi xuống, Phó Thời Cẩn cũng nhận ra, lập tức kéo tay cô chạy đến chỗ đỗ xe.

Có chút nhếch nhác, càng nhiều hơn chính là ngọt ngào.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng trong cuộc đời của mình sẽ có thời khắc như vậy, khiến người chưa bao giờ tin tưởng vận mệnh là anh, cũng bắt đầu tin tưởng vĩnh hằng và luân hồi.

Anh sẽ mãi nhớ kỹ pháo hoa đêm nay, và người phụ nữ đang ngủ yên ổn trong ngực mình.

Nhiễm Nhiễm, nếu như còn có kiếp sau, xin em đừng để anh chờ quá lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.