Tháng một năm mới vừa qua, chớp mắt đã đến đêm Giao thừa
Tới ngày hai mươi tám Mai Nhiễm mới được nghỉ, trời vừa sáng cô liền thu dọn đồ đạc, tuy đã cố gắng đơn giản hết mức, nhưng cuối cùng vẫn chất đầy hai vali lớn. Trừ quần áo và đồ dùng hằng ngày ra, đa số đều là quà tặng cho người thân.
Phó Thời Cẩn mang theo một cái vali nhỏ màu bạc đứng ở cửa, nhướn mày nhìn cô, “Xong chưa?”
“Chờ em năm phút nữa, em kiểm tra lại lần cuối.”
Mai Nhiễm không quay đầu lại, cô cúi người tiếp tục bận rộn, Phó Thời Cẩn đứng sau lưng cô lấy tay đỡ trán.
Cuối cùng cô cũng thu dọn xong, mới chợt nhớ tới chuyện gì đó quan trọng, “Anh theo em về thành phố S mừng năm mới, thế bà và ông Dương thì…”
Anh cười, “Hôm nay họ cùng nhau về nhà của bà.”
Mai Nhiễm kinh ngạc, “Cùng nhau?”
Rồi cô lại hỏi, “Hai người họ…”
Anh lại gần xoa xoa đầu cô, rồi tiện tay ép tóc rối xuống, cười khẽ, “Em không nhận ra à?”
Thật sự không nhìn ra.
“Bà ở góa cả nửa đời, ông Dương cũng không lấy vợ cả đời, hai người làm bạn già với nhau cũng rất tốt.”
“Thế họ có… kết hôn không?”
Anh choàng khăn cổ cho Mai Nhiễm, ngón tay vô ý chạm vào gáy cô, “Anh có đề cập tới một lần, nhưng hai người đều nói không coi trọng hình thức.”
Mai Nhiễm run lên, “Ra là thế.”
Sau khi kiểm tra lại cửa sổ và điện nước, Mai Nhiễm mới yên tâm hoàn toàn, bước tới nắm lấy tay anh, “Mình đi thôi.”
Biển người đông đúc ở sân bay, mọi người chen nhau chật chội, trước đó trên đường đến sân bay bị kẹt xe gần nửa tiếng, vừa tới nơi thì cũng tới thời gian đăng ký.
Sau khi máy bay ổn định, Mai Nhiễm nhổ kẹo cao su ra, lấy giấy gói lại. Cô day day huyệt Thái dương, có thể vì tối qua hăng hái quá nên không ngủ ngon, bây giờ hơi mệt trong người.
Giọng nói ngọt ngào của tiếp viên mơ hồ truyền tới, sau đó cô không nghe thấy gì nữa.
Lần nữa nghe giọng nói ngọt ngào đó thì máy bay cũng sắp đến thành phố S, Mai Nhiễm mở mắt, duỗi thẳng người, “Nhanh thật.”
Người bên cạnh nghiêng đầu, hỏi khẽ: “Anh nhớ tối qua… chỉ có một lần, sao lại mệt như vậy, hửm?”
Anh thẳng thắng kết luận: “Thể lực quá yếu.”
Mai Nhiễm khẽ ho, lẳng lặng phản bác ở trong lòng, tuy chỉ có một lần, nhưng cô không chịu nổi việc tiêu hao thể lực trong thời gian dài, được không?
Khi người nào đó ra sức mà giày vò cô, thì rất là…
Máy bay dừng hẳn, khoang hạng nhất đã bắt đầu có người qua lại, Mai Nhiễm cũng đứng lên, tựa như không nghe thấy gì.
Hai người kéo hành lý ra sân bay, Mai Nhiễm nhìn quanh nhưng không thấy xe của chú Châu đâu, đang định lấy điện thoại ra gọi, thì một giọng nói quen thuộc từ sau lưng truyền tới: “Tưởng Tưởng.”
Cô quay lại nhìn, thấy được người ở sau thì ánh mắt vừa vui mừng vừa ngạc nhiên: “Bố, sao lại là bố?!”
Phó Thời Cẩn cũng bất ngờ, “Bố.”
Mai Hồng Viễn gật đầu với hai người, “Lên xe đi, hôm nay bố làm tài xế cho hai đứa một lần.”
Mai Nhiễm đẩy valy lăn đến cạnh ông, cong mắt cười, “Thế thì tốt quá!”
Nghĩ đến mấy năm gần đây, cô và bố mình gặp mặt thì ít mà xa cách thì nhiều, thời gian ngồi trên xe cùng nhau chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nói gì đến việc ông tự mình lái xe.
Mai Hồng Viễn búng búng chóp mũi cô, cưng chiều nói: “Gió lớn, con mau lên xe đi.”
Mai Nhiễm kéo Phó Thời Cẩn định ngồi ghế sau, nhưng một người tâm tư cẩn thận tỉ mỉ như Phó Thời Cẩn làm sao có thể để bố vợ lái xe được, anh tự giác mở cửa, ngồi vào ghế lái, nhường lại ghế sau.
“Bố, bố về lúc nào thế?”
“Vừa hôm qua.”
“Chuyện ở tập đoàn đã xử lý xong hết rồi ạ?”
Mai Nhiễm nhớ năm ngoái muộn hơn hôm nay một ngày ông mới về, tối qua hai người còn nói chuyện điện thoại với nhau gần một tiếng đồng hồ, kết quả ông lại giấu cô việc về sớm.
Lẽ nào là đặc biệt để cho cô ngạc nhiên?
“Còn chút việc lặt vặt nữa,” Mai Hồng Viễn nói, “Giao cho thư ký Vương xử lý là được rồi.”
“Tết năm nay bố phải thưởng thư ký Vương một bao lì xì thật dày rồi,” Mai Nhiễm nhịn cười, “Hai năm nay tóc chú ấy đã mọc ra không biết bao nhiêu sợi bạc nữa.”
Mai Hồng Viễn hỏi, “Cậu ta cáo trạng với con?”
“Không có đâu.” Mai Nhiễm vội phủ nhận.
Để kịp thời biết được tình hình sức khỏe và hành trình của bố mình, nên cô và thư ký Vương vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, thỉnh thoảng sẽ nghe chú ấy vô tình hay cố ý “oán hận” vài câu, cô cũng ghi nhớ trong lòng.
Xe chạy hơn một tiếng, cuộc nói chuyện trên trời dưới đất của hai bố con mới kết thúc, xe dừng trước cửa đại viện nhà họ Mai.
Mai Nhiễm xuống xe, đón từng tia nắng ấm, vừa bước qua ngạch cửa, cô nghe thấy một giọng nói mềm mại. Mai Nhiễm nhìn qua, thấy một cô bé mặc váy công chúa màu hồng nhạt đang nói chuyện với Mai Lương Chi, “Tên của chú và ba con có hai chữ giống nhau, lẽ nào chú là… chú của con ạ?”
Mai Lương Chi cười to, “Con thông minh thật đấy!”
Anh lướt mắt qua, nhìn thấy người đứng ở cửa, mới bĩu môi, “Bảo bối, con đoán thử xem kia là ai.”
Cô bé quay lại nhìn chị xinh đẹp ở cửa lớn, hai mắt đột nhiên sáng rực, chớp chớp, vì phải có tính dè dặt của một cô bé xinh đẹp thùy mị, nên cô bé vẫn “chậm rãi” xách váy đi tới, ngước đầu, hai bím đuôi sam cũng lắc qua lắc lại.
Lần đầu tiên Mai Nhiễm bị một cô bé đáng yêu như vậy đánh giá từ đầu đến chân, cô hơi căng thẳng, rồi lại thắc mắc, đây là con nhà ai thế?
“A a a!” Đột nhiên cô bé nhào tới, ôm lấy chân cô: “Chị đẹp giống em thế này, có phải là cô Mai Nhiễm không ạ? Phải không ạ?!”
Đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp như đang chờ đợi gì đó.
Mai Nhiễm đã đoán ra được cô bé này là ai, cô ngồi xuống bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn, rồi nắm tay cô bé, “Lần đầu gặp mặt, chào cháu, bạn nhỏ “rượu ngon”*.”
*Tên của cô bé là Mai Cửu(梅玖:méi jiǔ) đồng âm với chữ Rượu ngon(美酒: méi jiǔ)
Đây là con gái Mai Cửu của anh họ Mai Lương của cô.
“Cô ôm con đi.”
Cô bé không hề sợ người lạ, hôn lên mặt Mai Nhiễm một cái “chụt”. Da mặt Mai Nhiễm mỏng, không chịu nổi sự nhiệt tình, bị cô bé “chụt” thì đỏ bừng.
“Ý,” Cô bé thấy còn có hai người đàn ông đang đứng ngoài cửa, một người già, còn người kia thì trẻ, cô bé nhìn về phía Mai Hồng Viễn trước, lông mày mảnh mai nhíu lại rồi giãn ra: “A! Con biết rồi! Ông là ông bác!”
Cô bé vui vẻ giơ tay ra muốn ôm, Mai Hồng Viễn cười ôm lấy, ước chừng thử, “Hình như Cửu Cửu nặng lên rồi?”
Lúc ông đi công tác ở Moscow, có ghé qua nhà họ một lần, chắc cô bé vẫn còn ấn tượng với ông.
Mai Cửu thấy ngực ông cứng quá, ôm rất khó chịu, nên giãy ra muốn chạy vào lòng Mai Nhiễm, sau khi ghé đầu lên vai cô, nũng nịu hỏi, “Vậy chú là ai thế?”
Chú này không chỉ nhìn trẻ hơn ba một tý, mà còn rất cao rất đẹp trai, cô bé vắt óc nghĩ nhưng không đoán được chú ấy là ai cả, cô bé nhỏ đau khổ nắm tóc.
Ngực Mai Hồng Viễn trống rỗng, trêu ghẹo nói, “Cửu Cửu, con thông minh thế kia, sao lại không đoán được chú ấy là ai?”
Cô bé chớp mắt, “Chú ấy họ Mai ạ?”
“Chú họ Phó.” Phó Thời Cẩn cười khẽ.
Cô bé suy nghĩ một lúc, không biết là chữ “Phó” nào, nhưng cô bé không muốn mất mặt trước người đẹp trai này, chỉ có thể vờ như hiểu, gật đầu nghiêm túc.
“Chú là khách trong nhà ạ?”
“Không phải.”
Cô bé “ai” một tiếng: “Chú về cùng với ông và cô Mai Nhiễm.”
Phó Thời Cẩn gật đầu, “Phải.”
“Chú là bạn của ông ạ? Hay là của cô Mai Nhiễm? Không đúng,” Cô bé phủ định suy đoán của mình, “Mẹ nói năm mới ăn Tết thì phải cùng người thân đoàn tụ với nhau, bạn bè sao lại đến nhà người ta mừng năm mới chứ?”
Mai Hồng Viễn không nhịn được cười, nói: “Đây là…”
“Hóa ra chú là chồng cô Mai Viễn ạ!” Cô bé chợt hiểu ra, cảm thấy mình đoán vòng vèo ra là người trong nhà, chu môi nói: “Muốn chú ôm.”
Phó Thời Cẩn hơi bất ngờ, hai tay của cô bé đã vòng qua ôm lấy cổ anh, cơ thể mềm mềm nho nhỏ ở trong lòng, mùi sữa xa lạ nhàn nhạt ập tới, khiến tim anh rung động.
“Chú ôm nổi con không?”
Giọng nói mềm mại non nớt khiến tim Phó Thời Cẩn tan chảy, anh gật đầu: “Ôm nổi.”
Thấy động tác ôm cứng ngắc của anh, Mai Nhiễm không nhịn được cười, đi theo anh vào phòng khách.
“Bác ạ.” Mai Lương Giác đứng lên chào, gật đầu với Phó Thời Cẩn, nhìn thấy con gái mình đang nằm trong lòng anh, thì miệng cười bất đắc dĩ.
“Anh Lương Giác,” Mai Nhiễm nhìn cô gái trẻ tuổi bên cạnh anh họ, “Chị dâu.”
Người anh họ này là một người ngang ngạnh bướng bỉnh, không quan tâm sự phản đối của chú và bà, quyết tâm xuất ngoại, làm việc ở đại sứ quán Moscow, gần như cắt đứt liên lạc với người trong nhà, đột nhiên bốn năm trước nhận được bức thư báo tin về hôn lễ…
Đây là nhiều năm nay lần đầu tiên anh về nhà, hơn nữa còn dắt theo vợ con.
Mai Nhiễm nghĩ thầm, người chị dâu này của cô còn trẻ hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều, cảm giác còn nhỏ hơn cô. Cô vẫn luôn nghĩ, một người chững chạc chín chắn như anh họ, vợ của anh ấy chắc là… là người như thế nào nhỉ? Cô không nói được, nhưng trực giác của cô thì không phải dạng này.
Nhưng mà, chuyện tình yêu, ai nói trước được điều gì?
Cô bé lớn lên ở Moscow từ bé, đối với mọi thứ ở nhà họ Mai đều rất hiếu kỳ, không biết vì cớ gì, cô bé rất bám Mai Nhiễm, ăn nói cũng rất ngọt.
“Cô thắt tóc cho con đẹp quá!” Cô bé ngồi trước bàn trang điểm, lắc lắc chân: “Mẹ con không biết thắt tóc, lần nào cũng kéo tóc con rất đau.”
Mai Nhiễm hỏi: “Vậy bím tóc trước đó của con là ai thắt thế?”
“Ba con thắt đó!” Cô bé đếm đếm ngón tay, “Ba sẽ thắt giúp con trước, rồi sẽ thắt cho mẹ… thắt thắt thắt, nói chung toàn là do ba thắt hết!”
Mai Nhiễm khó có thể tưởng tượng ra được hình ảnh đó, cũng không cách nào hình dung ra được hình ảnh hai vợ chồng họ chung sống với nhau. Cô ho khẽ, vừa định nói gì thì thím Châu vui vẻ đi vào: “Cô Nhiễm, cô nhỏ, chuẩn bị ăn cơm tất niên thôi.”
Đây là bữa cơm tất niên náo nhiệt nhất trong nhà họ Mai, thỉnh thoảng lại có tiếng cười vui vẻ của cô bé, ngay cả Mai Hồng Viễn cũng phá lệ uống thêm vài ly. Xong một bữa cơm, bầu không khí hòa thuận vui vẻ vô cùng.
Thím Châu còn chuẩn bị bánh ngọt và hoa quả sau khi ăn, mọi người ngồi ở phòng khách nói chuyện vui vẻ về cổ phiếu, cuộc sống đời thường và thiên tai, đề tài nói mãi không hết.
Ngược lại bạn nhỏ Mai Cửu ngồi trên ghế mở bao lì xì, bím tóc kẹp kẹp hoa trân châu, càng khiến dáng vẻ của cô bé vô cùng đáng yêu.
“Đây là của bà, đây là của ông, này là của cô Mai Nhiễm,” Cô bé mở từng bao lì xì ra, “Đây là của chú, đây là của bác…”
Tối nay phải thức khuya, Mai Nhiễm còn thua cả bạn nhỏ, mới đến mười một giờ đã buồn ngủ ngáp lên ngáp xuống, định về phòng nghỉ ngơi.
“Mẹ ơi,” Cô bé ôm lấy Triệu Du, làm nũng: “Đêm nay con có thể ngủ cùng cô không ạ?”
“À,” Triệu Du không biết phải trả lời ra sao, liếc nhìn chồng, Mai Lương Giác hiểu ý bước lại, “Con phải hỏi xem chú có đồng ý không đã.”
Cô bé ngẩng đầu, ngây thơ hỏi, “Vì sao con và cô ngủ với nhau phải chờ chú đồng ý ạ?”
Mai Lương Giác xoa xoa tóc con gái, “Ba dắt con đi đốt pháo nhé.”
“Oh yeah!” Cô bé vui vẻ nhảy nhảy, “Vui quá! Ba, mình mau đi đi!”
Ném vấn đề vừa nãy đi mất.
“Con bé thường tùy hứng như vậy,” Triệu Du cười giải thích, “Có thể con bé rất thích em, lúc ở Moscow biết mình có một người cô xinh đẹp làm bác sỹ…”
Mai Nhiễm nằm trên giường, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé không ngừng lởn vởn trong đầu, cô mơ mơ màng màng ngủ. Cảm giác bên cạnh có người nằm xuống, bàn tay to ấm áp luồn vào trong áo, kéo áo ngủ lên cao, chỉ lát sau cô đã thở gấp.
Nụ hôn của anh từ mặt hôn xuống, hôn lên hoa mai trước ngực, rồi lại dời xuống, ngậm lấy nụ hồng kia…