Nửa đêm, Mai Nhiễm đang mơ mơ màng màng ngủ thì đột nhiên phát hiện có điều bất thường, cô hé mắt nhìn, trong mông lung cảm thấy chăn như bị cái gì đó giữ lại. Nếu là người bình thường, gặp phải chuyện như vậy khẳng định sẽ bị dọa chết khiếp, nhưng ở bệnh viện mấy năm nay, cô đã sớm rèn luyện được tâm lý mạnh mẽ.
Vả lại, tiểu khu này cực kỳ an toàn, trước khi ngủ cô đã cẩn thận kiểm tra cửa sổ lần nữa, trên căn bản có thể loại bỏ việc người ngoài vào đây.
Cô càng không biết rằng, sau khi mình ngủ, người con trai đã đứng dậy đi vào phòng sách mang máy tính ra, ngồi xếp bằng trên thảm cách giường không xa. Một bên nghiêm túc tra tài liệu, một bên viết gì đó trên máy tính, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn cô một cái. Tầm mắt dừng lại hơn năm giây, rồi cúi người ghé đến mép giường, hôn cô, sờ một cái lên bụng cô…
Ngoài trời không rõ đã là lúc nào, notebook mới tinh giờ đã viết được hơn nửa, phía trên chi chít chữ, cũng không khó nhận ra phần lớn đều liên quan tới: Những điều cần chú ý khi mang thai, những điều bố phải biết, những điều mẹ phải tuân thủ…
Hai tháng đầu, hai đứa nhỏ rất ngoan, Mai Nhiễm không có phản ứng thai kì gì quá mạnh mẽ. Nhưng vừa đến tháng sáu, cũng chính là thời gian mang thai được năm tháng, theo thời tiết nóng nực, nôn nghén bắt đầu như hình với bóng.
Bụng của cô đã lộ rõ, giống như treo một cái nồi lên, ngay cả đi đường cũng cảm thấy mệt mỏi. Cô đã xin nghỉ làm ở bệnh viện, Phó Thời Cẩn một tấc cũng không rời, chăm lo cẩn thận tỉ mỉ mọi mặt.
Bà cũng dọn đến chăm lo việc ăn uống hàng ngày của cô, Phó Lan Tâm càng thường xuyên đến thăm cô hơn, Mai Hồng Viễn một tuần cũng phải qua ít nhất ba lần.
“Hay là ăn thêm một chút nữa đi?”
“Không được đâu”. Mai Nhiễm mặt mũi tái nhợt, lộ ra nụ cười nhạt, “Em ăn không nổi”
Trước đó cô vừa mới nôn xong, ăn bao nhiêu lại nôn ra bấy nhiêu. Tâm tình của Phó Thời Cẩn càng ngày càng nặng nề, nhìn thấy cơ thể của cô khoảng thời gian trước được nuôi tốt thế nào mà giờ lại bị gầy đi không ít, nên càng đau lòng nói không nên lời. Không thể chia sẻ một phần với cô, chỉ có thể lo lắng suông khiến chính mình cũng gầy đi mấy phần.
Mai Nhiễm đột nhiên “A” một tiếng, “Các con đang cử động!”
Anh cưng chiều cười nói, “Bé con nghịch ngợm”.
Các con yêu ngoan nhé, đừng để mẹ các con chịu nhiều cực khổ, bố sẽ đau lòng.
Khi thai kì của Mai Nhiễm được bảy tháng thì hiện tượng nôn nghén mới dừng lại chút, bụng cô khá lớn, thường xuyên mỏi eo đau lưng, ngủ nhiều hơn lúc trước, chân thì bắt đầu phù lên.
Nằm thẳng sẽ đè ép không gian của các con, bọn chúng thường xuyên mà tay đấm chân đá để kháng nghị, cô chỉ có thể cẩn thận mà nằm nghiêng người. Phó Thời Cẩn đặt gối dưới chân cô, động tác mát xa cho cô cực kỳ nhẹ nhàng, hầu như đêm nào cũng không ngủ yên.
Vào một tối nọ, Mai Nhiễm đột nhiên cảm giác được bụng mình đau lên từng cơn, cô âm thầm tính toán tần suất. Chân mày đang nhíu chặt rốt cuộc cũng thả lỏng, đẩy đẩy người đàn ông bên cạnh thật vất vả mới được ngủ, “Thời Cẩn, em sắp sinh rồi”.
Cách ngày dự sinh còn nửa tháng, nhưng các con dường như không thể chờ đợi mà muốn chào đời sớm hơn.
Đèn trong nhà đều tối đen chợt nhanh chóng sáng lên, tiếp sau đó là một phen luống cuống tay chân.
Vất vả mãi mới vào phòng sinh, Mai Nhiễm đã đau đến mức không nói nên lời, trên trán đầy mồ hôi, y tá đang giúp cô xoa bụng. Từng đợt, từng đợt đau đớn tấn công tới, cô theo bản năng muốn cuộn tròn người lại nhưng giữa lúc mê mang không phân biệt được đâu là cơ thể của mình, toàn bộ ý thức đều bị một chữ “Đau” lấp đầy.
Sinh nở đối với một người phụ nữ mà nói, dường như là một lần nữa sinh ra.
Người phụ nữ của anh đang vượt qua đoạn thời gian đau đớn nhất trong cuộc đời, mà anh chỉ có thể đứng ở bên cạnh xem, không thể làm gì, nôn nóng cùng thất vọng đang hành hạ anh.
Đối với sinh mệnh sắp ra đời, cùng từng đợt co rút dày đặc mà đau lòng diễn ra trong sự im ắng xen lẫn giằng co, anh gần như muốn ngạt thở, chỉ có thể nắm chặt tay cô, một lần lại thêm một lần nói với cô, “Anh ở đây, anh sẽ luôn ở bên”.
Chân trời sáng sớm bắt đầu lộ ra một tầng ánh sáng mịt mờ, Mai Nhiễm rốt cuộc cũng thuận lợi hạ sinh ra hai bé trai, anh trai nặng được bốn cân sáu, em trai bốn cân tám.
Thể lực của Mai Nhiễm bị tiêu hao nghiêm trọng, cứ thế bất tỉnh ngủ thẳng tới khi hoàng hôn ngả về tây. Cô cố mở mí mắt nặng trịch, bóng lưng người đàn ông dần rõ ràng trong tầm mắt, anh đang đứng bên cửa sổ, sự trầm mặc bao quanh người.
“Thời…”
Cô phát hiện cổ họng mình hơi khô đau, phát ra thanh âm khàn khàn, mà anh cũng đã quay người lại nhìn, vội vã đi tới bên giường, “Tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?”
Mai Nhiễm gật đầu
Trán của anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô, “Nhiễm Nhiễm, em giỏi quá.”
Nghe ra mới thấy giọng anh nghe còn khàn hơn cô.
Mai Nhiễm cười một tiếng, “Các con đâu?”
Hỏi thêm, “Là bé trai? Hay bé gái? Hay là…”
“Đều là con trai”. Anh nói
Hơi thở ấm áp phả vào bên má cô.
Mai Nhiễm nhớ rõ người nào đó vẫn luôn muốn có con gái, cô cũng ngầm hy vọng tốt nhất là một trai một gái, nhưng không ngờ lại là hai bé trai, cô nhẹ nhàng cười, “Có đẹp trai không?”
Anh ấy hiếm khi lại do dự một lúc “… Đẹp trai. Con của chúng mình sao lại trông khó coi cho được chứ?”
Trên thực tế, khi y tá ôm hai đứa nhỏ tới cùng một lúc, Phó Thời Cẩn luống cuống tay chân đỡ lấy. Căn bản còn chưa kịp nhìn thấy rõ, lũ nhóc mềm mại cùng “Oa” lên khóc, khiến anh cả người đổ mồ hôi lạnh
“Em có muốn ăn chút gì không?”
“Em muốn thăm con trước đã”
Y tá cùng bà rất nhanh đã bế bọn trẻ qua.
Mai Nhiễm nhìn hai con đang ngủ ngon lành bên cạnh, không nhịn được bèn đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ. Mấy mẹ con sống bên nhau gần mười tháng trời, ở trên thế gian này chính là người gắn kết với nhau nhất, nhưng đến lúc gặp mặt lần đầu thì lại có cảm giác thật kỳ diệu. Hốc mắt cô chợt nóng lên
Người đàn ông bên cạnh khắc ghi khung cảnh này vào đáy lòng, cất giấu để trân trọng một đời.
***
Như lời Phó Thời Cẩn đã nói, gien hai vợ chồng cô đều tốt như vậy, bọn nhỏ nào có thể khó coi chứ?
Ngày tháng trôi qua, hai đứa trẻ dần lớn lên, trắng trẻo mũm mĩm, giống y như cục bột nếp, ai nhìn thấy cũng muốn tan chảy.
Dư Thanh rất nhiều lần muốn ôm trộm một đứa về. Có lần suýt thành công thì kết quả bị Phó Thời Cẩn bắt gặp ở cửa, anh chỉ cần nhìn lướt qua, cô nàng có tật giật mình nên không thể làm gì khác hơn là bế nhóc con quay trở lại.
Tên của bọn trẻ còn chưa chọn được, sau khi trải qua bàn bạc, anh lớn theo họ bố, em nhỏ theo họ mẹ, Mai Hồng Viễn vì hai cháu ngoại đã đi tìm thầy bói để đặt tên, chọn lựa đầy cẩn thận.
Về ngoại hình, lũ nhỏ lớn lên giống nhau như đúc, khuôn mặt tròn nhỏ, bàn tay và bàn chân như hai củ sen trắng phau, đáng yêu đến mức ai nhìn cũng thích. Nhưng sau một thời gian, Mai Nhiễm phát hiện tính cách hai đứa khác nhau hoàn toàn.
Cậu em thích cười thích khóc, thích ăn, là một đứa nhóc vô cùng ầm ỹ. Còn anh trai thì chỉ thích ngủ, im lặng quá mức.
Một ngày nọ, Mai Nhiễm đang cho hai đứa ti mẹ. Một bên, cậu em dùng sức mút sữa đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, nuốt ừng ực. Bên còn lại thì không phát ra một âm thanh nào, hóa ra anh trai bên này đã lặng lẽ ngủ trên ngực cô…..
Bởi thế mà cậu em lớn lên rất nhanh, chiều cao cùng sức khỏe có phần lấn áp anh trai mình, nhưng mà cậu chàng cũng rất thích nghịch, cho nên tiêu hao nhiều năng lượng. Dần dần về sau, mọi mặt của hai anh em đều phát triển cùng nhau
Tuy vậy…..
Khi em trai còn đang nỗ lực học lật người, phun bong bóng thì cậu anh lại chỉ biết ngủ quên trời đất.
Lúc em nhỏ đã có thể ngồi vững thì anh trai ở bên lại chỉ nhắm mắt trầm tư.
Khi em biết bò, thậm chí đứng lên đi một đoạn, cậu anh vẫn còn đang bị Chu Công câu mất hồn mất vía.
Thời điểm cậu em vung vẩy nắm tay nhỏ bi bô tập nói, cậu anh….. ờ thì, nằm sấp trên sàn nhà chậm rãi mà bò…..
Mỗi tối, trước khi đi ngủ, em nhỏ đều dựa vào ngực mẹ, “Ê ê a a” để cô kể chuyện cổ tích trước khi ngủ. Còn anh trai ở bên cạnh, dỗ cũng không cần dỗ, cứ thể lẳng lặng mà ngủ, khiến cho đôi vợ chồng trẻ bớt bận rộn rất nhiều.
Hai anh em tuy tính cách khác biệt nhau, nhưng lại có một điểm chung: Đó là đặc biệt dính Mai Nhiễm.
Từ khi Mai Nhiễm ở cữ xong đến bây giờ, thời gian hai người thân mật ít tới mức đáng thương, hầu như đều là tận dụng mọi thời khắc. Rất nhiều lần là làm qua loa cho xong, trong lòng anh đúng là khổ mà không nói thành lời……
Hôm nay, Mai Nhiễm ra ngoài có việc, Phó Thời Cẩn ở nhà trông bọn trẻ.
Các bé ngủ trưa mới dậy, mơ mơ màng màng nhìn bố, đứa nhỏ “Ha ha ha” cười, lộ ra mấy cái răng như hạt gạo, “Bố bố, đói đói”.
Phó Thời Cẩn sờ sờ đầu đứa nhỏ, lấy bình sữa đã pha trước đó đưa đến, cậu bé vui vẻ mà mút núm cao su, nuốt từng ngụm từng ngụm. Anh ngồi xuống một bên xem cậu nhóc uống sữa, một bên khẽ vuốt anh lớn đang mơ màng ngủ phía sau lưng.
Đứa nhỏ này không biết giống ai mà ham ngủ thế nhỉ?
Tiếng chuông di động cắt đứt suy nghĩ, anh đứng dậy đi nhặt điện thoại lên, vừa nói chuyện vừa nhìn về phía hai anh em. Mép giường đã được lắp thanh chặn, cũng không sợ bọn nhỏ bị ngã.
Nghe điện thoại xong, quay trở lại, anh lớn cũng từ từ tỉnh dậy, mở to đôi mắt đen láy nhìn bố. Một bên em nhỏ ăn uống no say, đã ngủ rồi.
Anh lớn hiếm thấy cử động cái tay nhỏ tôn quý để ôm bình sữa, uống từng ngụm nhỏ, một bên uống, một bên nhìn.
Ba bố con cứ như vậy mà bình yên trôi qua hai giờ đồng hồ, đến hơn ba tiếng sau, Mai Nhiễm về đến nhà. Anh cả nhìn thấy cô xuất hiện, lập tức từ trên giường đứng lên, nước mắt rưng rưng đòi cô bế, chẹp cái miệng nhỏ kiện cáo cô, “Đói!”