Thời Gian Sánh Bước Bên Em

Chương 63: May mắn gặp được em vào độ tuổi đẹp nhất



Dịch: Naomi

Nửa đêm, Mai Nhiễm đang mơ mơ màng màng ngủ thì đột nhiên phát hiện có điều bất thường, cô hé mắt nhìn, trong mông lung cảm thấy chăn như bị cái gì đó giữ lại. Nếu là người bình thường, gặp phải chuyện như vậy khẳng định sẽ bị dọa chết khiếp, nhưng ở bệnh viện mấy năm nay, cô đã sớm rèn luyện được tâm lý mạnh mẽ.

Vả lại, tiểu khu này cực kỳ an toàn, trước khi ngủ cô đã cẩn thận kiểm tra cửa sổ lần nữa, trên căn bản có thể loại bỏ việc người ngoài vào đây.

Đúng như dự đoán.

Cô hơi kéo góc chăn ra, đụng phải tầm mắt của người đàn ông.

“Anh đánh thức em à?”, giọng nói khàn khàn còn lẫn vẻ phong trần mệt mỏi.

Bọn họ ở trong cùng một không gian không tính là quá lớn, nhìn nhau thật sâu, nguồn sáng duy nhất lúc đó là đèn pin, ánh sáng làm nổi bật lên đôi mắt tĩnh mịch trong suốt, giống như núi xanh sau cơn mưa.

“Nhiễm Nhiễm”. Anh khẽ gọi tên cô, cúi đầu hôn xuống bụng cô, “Bé yêu của chúng mình… Thật sự đang ở chỗ này à?”

Giọng nói và nụ hôn khắc chế mà đè nén, giống như sợ đã quấy rầy sự yên tĩnh này, lại sợ rằng đây giống như một giấc mộng lúc nửa đêm, chỉ cần hơi dùng sức một chút sẽ khiến nó tan vỡ.

“Anh nhìn thấy kết quả khám thai em để ở trên bàn rồi sao?”

Ánh mắt người đàn ông càng thêm sâu thẳm, “Ừ”

Cho nên còn có nghi vấn gì nữa sao?

Không có.

“Là sinh đôi”

“Anh biết, anh thấy được”

Anh rốt cuộc cười rộ, yết hầu hơi rung động. Ánh mắt kia trong phút chốc hiện lên vẻ mừng rỡ, giống như tia sáng xuyên thấu sương mù dày đặc vậy, mỗi một tấc đều khiến cho người khác không tự chủ mà trầm mê trong đó.

Mai Nhiễm say đắm trong cái hôn sâu như dời núi lấp biển, cô nhẹ nhàng kéo ống tay áo đồ ngủ của anh, cảm thụ lấy rung động của anh, cùng nhau chia sẻ xúc động cùng vui sướng với nhau.

“Vất vả cho bà Phó rồi”.

“Chúc mừng ông Phó”.

Đêm đã khuya, bọn họ chúc nhau ngủ ngon, Mai Nhiễm lại lần nữa ôm lấy chăn mà nặng nề ngủ, thậm chí không kịp hỏi anh vì sao lại trở về trước một ngày.

Cô càng không biết rằng, sau khi mình ngủ, người con trai đã đứng dậy đi vào phòng sách mang máy tính ra, ngồi xếp bằng trên thảm cách giường không xa. Một bên nghiêm túc tra tài liệu, một bên viết gì đó trên máy tính, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn cô một cái. Tầm mắt dừng lại hơn năm giây, rồi cúi người ghé đến mép giường, hôn cô, sờ một cái lên bụng cô…

Ngoài trời không rõ đã là lúc nào, notebook mới tinh giờ đã viết được hơn nửa, phía trên chi chít chữ, cũng không khó nhận ra phần lớn đều liên quan tới: Những điều cần chú ý khi mang thai, những điều bố phải biết, những điều mẹ phải tuân thủ…

Hai tháng đầu, hai đứa nhỏ rất ngoan, Mai Nhiễm không có phản ứng thai kì gì quá mạnh mẽ. Nhưng vừa đến tháng sáu, cũng chính là thời gian mang thai được năm tháng, theo thời tiết nóng nực, nôn nghén bắt đầu như hình với bóng.

Bụng của cô đã lộ rõ, giống như treo một cái nồi lên, ngay cả đi đường cũng cảm thấy mệt mỏi. Cô đã xin nghỉ làm ở bệnh viện, Phó Thời Cẩn một tấc cũng không rời, chăm lo cẩn thận tỉ mỉ mọi mặt.

Bà cũng dọn đến chăm lo việc ăn uống hàng ngày của cô, Phó Lan Tâm càng thường xuyên đến thăm cô hơn, Mai Hồng Viễn một tuần cũng phải qua ít nhất ba lần.

“Hay là ăn thêm một chút nữa đi?”

“Không được đâu”. Mai Nhiễm mặt mũi tái nhợt, lộ ra nụ cười nhạt, “Em ăn không nổi”

Trước đó cô vừa mới nôn xong, ăn bao nhiêu lại nôn ra bấy nhiêu. Tâm tình của Phó Thời Cẩn càng ngày càng nặng nề, nhìn thấy cơ thể của cô khoảng thời gian trước được nuôi tốt thế nào mà giờ lại bị gầy đi không ít, nên càng đau lòng nói không nên lời. Không thể chia sẻ một phần với cô, chỉ có thể lo lắng suông khiến chính mình cũng gầy đi mấy phần.

Mai Nhiễm đột nhiên “A” một tiếng, “Các con đang cử động!”

Mấy ngày trước vẫn còn máy rất nhẹ, giật giật, không rõ ràng, vậy mà bây giờ lại cảm thấy được một cách rõ ràng bọn nhỏ đưa tay, đá chân. Phó Thời Cẩn sát lại cảm nhận một lúc lâu. Một quả đấm nhỏ bỗng nhiên nhô lên, chạm đúng vào lòng bàn tay của anh rồi chậm rãi chuyển động, cảm xúc nơi đáy lòng bộc lộ ra ngoài.

Anh cưng chiều cười nói, “Bé con nghịch ngợm”.

Các con yêu ngoan nhé, đừng để mẹ các con chịu nhiều cực khổ, bố sẽ đau lòng.

Khi thai kì của Mai Nhiễm được bảy tháng thì hiện tượng nôn nghén mới dừng lại chút, bụng cô khá lớn, thường xuyên mỏi eo đau lưng, ngủ nhiều hơn lúc trước, chân thì bắt đầu phù lên.

Nằm thẳng sẽ đè ép không gian của các con, bọn chúng thường xuyên mà tay đấm chân đá để kháng nghị, cô chỉ có thể cẩn thận mà nằm nghiêng người. Phó Thời Cẩn đặt gối dưới chân cô, động tác mát xa cho cô cực kỳ nhẹ nhàng, hầu như đêm nào cũng không ngủ yên.

Vào một tối nọ, Mai Nhiễm đột nhiên cảm giác được bụng mình đau lên từng cơn, cô âm thầm tính toán tần suất. Chân mày đang nhíu chặt rốt cuộc cũng thả lỏng, đẩy đẩy người đàn ông bên cạnh thật vất vả mới được ngủ, “Thời Cẩn, em sắp sinh rồi”.

Cách ngày dự sinh còn nửa tháng, nhưng các con dường như không thể chờ đợi mà muốn chào đời sớm hơn.

Phó Thời Cẩn lúc này vốn đang ngủ chưa sâu, lập tức bừng tỉnh.

Đèn trong nhà đều tối đen chợt nhanh chóng sáng lên, tiếp sau đó là một phen luống cuống tay chân.

Vất vả mãi mới vào phòng sinh, Mai Nhiễm đã đau đến mức không nói nên lời, trên trán đầy mồ hôi, y tá đang giúp cô xoa bụng. Từng đợt, từng đợt đau đớn tấn công tới, cô theo bản năng muốn cuộn tròn người lại nhưng giữa lúc mê mang không phân biệt được đâu là cơ thể của mình, toàn bộ ý thức đều bị một chữ “Đau” lấp đầy.

Sinh nở đối với một người phụ nữ mà nói, dường như là một lần nữa sinh ra.

Phó Thời Cẩn kiên trì muốn trợ sinh, nhìn cảnh này, sắc môi trắng bệch, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay.

Người phụ nữ của anh đang vượt qua đoạn thời gian đau đớn nhất trong cuộc đời, mà anh chỉ có thể đứng ở bên cạnh xem, không thể làm gì, nôn nóng cùng thất vọng đang hành hạ anh.

Đối với sinh mệnh sắp ra đời, cùng từng đợt co rút dày đặc mà đau lòng diễn ra trong sự im ắng xen lẫn giằng co, anh gần như muốn ngạt thở, chỉ có thể nắm chặt tay cô, một lần lại thêm một lần nói với cô, “Anh ở đây, anh sẽ luôn ở bên”.

Chân trời sáng sớm bắt đầu lộ ra một tầng ánh sáng mịt mờ, Mai Nhiễm rốt cuộc cũng thuận lợi hạ sinh ra hai bé trai, anh trai nặng được bốn cân sáu, em trai bốn cân tám.

Mọi người chờ ở ngoài phòng sinh, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thể lực của Mai Nhiễm bị tiêu hao nghiêm trọng, cứ thế bất tỉnh ngủ thẳng tới khi hoàng hôn ngả về tây. Cô cố mở mí mắt nặng trịch, bóng lưng người đàn ông dần rõ ràng trong tầm mắt, anh đang đứng bên cửa sổ, sự trầm mặc bao quanh người.

“Thời…”

Cô phát hiện cổ họng mình hơi khô đau, phát ra thanh âm khàn khàn, mà anh cũng đã quay người lại nhìn, vội vã đi tới bên giường, “Tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?”

Mai Nhiễm gật đầu

Trán của anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô, “Nhiễm Nhiễm, em giỏi quá.”

Nghe ra mới thấy giọng anh nghe còn khàn hơn cô.

Mai Nhiễm cười một tiếng, “Các con đâu?”

Hỏi thêm, “Là bé trai? Hay bé gái? Hay là…”

“Đều là con trai”. Anh nói

Hơi thở ấm áp phả vào bên má cô.

Mai Nhiễm nhớ rõ người nào đó vẫn luôn muốn có con gái, cô cũng ngầm hy vọng tốt nhất là một trai một gái, nhưng không ngờ lại là hai bé trai, cô nhẹ nhàng cười, “Có đẹp trai không?”

Anh ấy hiếm khi lại do dự một lúc “… Đẹp trai. Con của chúng mình sao lại trông khó coi cho được chứ?”

Trên thực tế, khi y tá ôm hai đứa nhỏ tới cùng một lúc, Phó Thời Cẩn luống cuống tay chân đỡ lấy. Căn bản còn chưa kịp nhìn thấy rõ, lũ nhóc mềm mại cùng “Oa” lên khóc, khiến anh cả người đổ mồ hôi lạnh

“Em có muốn ăn chút gì không?”

“Em muốn thăm con trước đã”

Y tá cùng bà rất nhanh đã bế bọn trẻ qua.

Mai Nhiễm nhìn hai con đang ngủ ngon lành bên cạnh, không nhịn được bèn đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ. Mấy mẹ con sống bên nhau gần mười tháng trời, ở trên thế gian này chính là người gắn kết với nhau nhất, nhưng đến lúc gặp mặt lần đầu thì lại có cảm giác thật kỳ diệu. Hốc mắt cô chợt nóng lên

Người đàn ông bên cạnh khắc ghi khung cảnh này vào đáy lòng, cất giấu để trân trọng một đời.

***

Như lời Phó Thời Cẩn đã nói, gien hai vợ chồng cô đều tốt như vậy, bọn nhỏ nào có thể khó coi chứ?

Ngày tháng trôi qua, hai đứa trẻ dần lớn lên, trắng trẻo mũm mĩm, giống y như cục bột nếp, ai nhìn thấy cũng muốn tan chảy.

Dư Thanh rất nhiều lần muốn ôm trộm một đứa về. Có lần suýt thành công thì kết quả bị Phó Thời Cẩn bắt gặp ở cửa, anh chỉ cần nhìn lướt qua, cô nàng có tật giật mình nên không thể làm gì khác hơn là bế nhóc con quay trở lại.

Tên của bọn trẻ còn chưa chọn được, sau khi trải qua bàn bạc, anh lớn theo họ bố, em nhỏ theo họ mẹ, Mai Hồng Viễn vì hai cháu ngoại đã đi tìm thầy bói để đặt tên, chọn lựa đầy cẩn thận.

Về ngoại hình, lũ nhỏ lớn lên giống nhau như đúc, khuôn mặt tròn nhỏ, bàn tay và bàn chân như hai củ sen trắng phau, đáng yêu đến mức ai nhìn cũng thích. Nhưng sau một thời gian, Mai Nhiễm phát hiện tính cách hai đứa khác nhau hoàn toàn.

Cậu em thích cười thích khóc, thích ăn, là một đứa nhóc vô cùng ầm ỹ. Còn anh trai thì chỉ thích ngủ, im lặng quá mức.

Một ngày nọ, Mai Nhiễm đang cho hai đứa ti mẹ. Một bên, cậu em dùng sức mút sữa đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, nuốt ừng ực. Bên còn lại thì không phát ra một âm thanh nào, hóa ra anh trai bên này đã lặng lẽ ngủ trên ngực cô…..

Bởi thế mà cậu em lớn lên rất nhanh, chiều cao cùng sức khỏe có phần lấn áp anh trai mình, nhưng mà cậu chàng cũng rất thích nghịch, cho nên tiêu hao nhiều năng lượng. Dần dần về sau, mọi mặt của hai anh em đều phát triển cùng nhau

Tuy vậy…..

Khi em trai còn đang nỗ lực học lật người, phun bong bóng thì cậu anh lại chỉ biết ngủ quên trời đất.

Lúc em nhỏ đã có thể ngồi vững thì anh trai ở bên lại chỉ nhắm mắt trầm tư.

Khi em biết bò, thậm chí đứng lên đi một đoạn, cậu anh vẫn còn đang bị Chu Công câu mất hồn mất vía.

Thời điểm cậu em vung vẩy nắm tay nhỏ bi bô tập nói, cậu anh….. ờ thì, nằm sấp trên sàn nhà chậm rãi mà bò…..

Mỗi tối, trước khi đi ngủ, em nhỏ đều dựa vào ngực mẹ, “Ê ê a a” để cô kể chuyện cổ tích trước khi ngủ. Còn anh trai ở bên cạnh, dỗ cũng không cần dỗ, cứ thể lẳng lặng mà ngủ, khiến cho đôi vợ chồng trẻ bớt bận rộn rất nhiều.

Hai anh em tuy tính cách khác biệt nhau, nhưng lại có một điểm chung: Đó là đặc biệt dính Mai Nhiễm.

Đây chính là vấn đề khiến Phó Thời Cẩn vừa ảo não, vừa đau đầu.

Cậu em không cần phải nói, mỗi khi học được cái gì mới thì đều tìm Mai Nhiễm để làm nũng mong được ôm một cái. Mỗi tối trước khi ngủ đều phải đọc truyện, ngủ đến nửa đêm mà không tìm thấy mẹ thì chỉ có nước “Cất giọng ca vàng”. Anh lớn thì còn khủng khiếp hơn, lần nào ngủ cũng đều muốn Mai Nhiễm ôm, có khi đặt vào nôi ngủ rồi, lúc tỉnh cũng phải nhìn thấy mẹ mới được.

Cứ mỗi lần Phó Thời Cẩn muốn cùng vợ mình làm nóng người một chút, hai cái bóng đèn nhỏ liền cùng lúc sáng lên, hại anh có muốn làm động tác gì đều phải kiêng dè.

Từ khi Mai Nhiễm ở cữ xong đến bây giờ, thời gian hai người thân mật ít tới mức đáng thương, hầu như đều là tận dụng mọi thời khắc. Rất nhiều lần là làm qua loa cho xong, trong lòng anh đúng là khổ mà không nói thành lời……

Hôm nay, Mai Nhiễm ra ngoài có việc, Phó Thời Cẩn ở nhà trông bọn trẻ.

Các bé ngủ trưa mới dậy, mơ mơ màng màng nhìn bố, đứa nhỏ “Ha ha ha” cười, lộ ra mấy cái răng như hạt gạo, “Bố bố, đói đói”.

Phó Thời Cẩn sờ sờ đầu đứa nhỏ, lấy bình sữa đã pha trước đó đưa đến, cậu bé vui vẻ mà mút núm cao su, nuốt từng ngụm từng ngụm. Anh ngồi xuống một bên xem cậu nhóc uống sữa, một bên khẽ vuốt anh lớn đang mơ màng ngủ phía sau lưng.

Đứa nhỏ này không biết giống ai mà ham ngủ thế nhỉ?

Tiếng chuông di động cắt đứt suy nghĩ, anh đứng dậy đi nhặt điện thoại lên, vừa nói chuyện vừa nhìn về phía hai anh em. Mép giường đã được lắp thanh chặn, cũng không sợ bọn nhỏ bị ngã.

Nghe điện thoại xong, quay trở lại, anh lớn cũng từ từ tỉnh dậy, mở to đôi mắt đen láy nhìn bố. Một bên em nhỏ ăn uống no say, đã ngủ rồi.

Phó Thời Cẩn cười cười, xoay người đi lấy bình sữa khác, thử độ ấm sau đó đút vào miệng cậu chàng.

Anh lớn hiếm thấy cử động cái tay nhỏ tôn quý để ôm bình sữa, uống từng ngụm nhỏ, một bên uống, một bên nhìn.

Ba bố con cứ như vậy mà bình yên trôi qua hai giờ đồng hồ, đến hơn ba tiếng sau, Mai Nhiễm về đến nhà. Anh cả nhìn thấy cô xuất hiện, lập tức từ trên giường đứng lên, nước mắt rưng rưng đòi cô bế, chẹp cái miệng nhỏ kiện cáo cô, “Đói!”

Cậu nhóc lôi tay mẹ sờ vào cái bụng nhỏ xẹp lép của mình, bộ dạng đấy không cần nói cũng biết có bao nhiêu là tủi thân.

Mai Nhiễm kinh ngạc hỏi, “Anh chưa cho con uống sữa sao?”

Phó Thời Cẩn nhíu mày, “Đều uống rồi mà”.

Tuy vậy, ánh mắt lại nhìn xuống người bạn trẻ đang ngủ, anh liền có cảm giác không xác định được.

Cái bụng nhỏ kia hô hấp lên xuống, tròn xoe như cái trống. Bỗng nhiên, trong lòng anh có một suy đoán không tốt lắm: Chả lẽ đứa nhỏ này uống hết sạch hai bình sữa à?

Mai Nhiễm biết rõ ngọn nguồn, vừa tức vừa buồn cười.

Phó Thời Cẩn buồn bực nhìn thoáng qua con trai lớn đang ngáp không ngừng nghỉ, thằng nhỏ này thế mà cũng ngước đôi mắt rưng rưng nhìn bố, anh bất đắc dĩ cười cười, ra ngoài pha sữa bột.

Buổi tối đi ngủ, hai đứa nhóc con chiếm hết vị trí của bố, Phó Thời Cẩn cũng không lấy làm ngạc nhiên. Mấy đứa này mỗi đêm đều phải nằm trên giường kể truyện cho nghe mới được.

Anh dứt khoát cũng ngồi bên mép giường nghe, đến khi truyện sắp hết thì kiểm tra mấy thứ ở ngăn kéo đầu giường. Nghĩ đến đêm nay sẽ trải qua một màn cực kỳ mỹ miều, toàn thân đã bắt đầu nóng lên.

“Lũ nhóc đều ngủ rồi à?”

Mai Nhiễm vừa nhìn vào mắt chồng mình thì hiểu ngay anh chàng muốn gì, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Phó Thời Cẩn ôm lấy đứa lớn đi, trước đến giờ đứa trẻ này khi ngủ đều cực kỳ ngoan ngoãn, lập tức có thể bế lên luôn.

Mai Nhiễm hôn mặt cậu em một cái, vừa định bế đi, đôi mắt đen láy như hai quả nho liền mở ra, cười tươi như hoa.

Cậu chàng đảo mắt qua, thấy anh trai bị ôm khỏi trận địa, giống như phát giác ra điều gì đó, gắt gao ôm chặt Mai Nhiễm, đến chân nhỏ cũng quấn lấy không rời.

Phó Thời Cẩn: “……”

Mắt thấy mặt người đàn ông của mình đen lại, Mai Nhiễm dịu dàng dỗ dành, “Về phòng con ngủ cùng với anh được không?”

Cậu nhóc chôn mặt cọ cọ vào ngực cô, ôm càng chặt hơn, sau đó nhỏ giọng “oa oa oa” khóc lên.

Nơi mềm nhất trong đáy lòng Mai Nhiễm triệt để sụp đổ.

Cuối cùng, hai đứa nhỏ được như ý nguyện mà ngủ tại giường lớn, Phó Thời Cẩn trực tiếp bị đẩy ra ngoài rìa, chỉ có thể đối mặt với bóng đêm mà im lặng thở dài.

Tình trạng như vậy cũng không phải lần một lần hai, Mai Nhiễm trong lòng ít nhiều có chút áy náy, kéo nhẹ góc áo chồng, “Thời Cẩn”

Anh cầm tay cô, “Ngủ đi, cả ngày mệt mỏi rồi”.

Giọng điệu đầy vẻ thất bại cùng bất đắc dĩ.

Trong phòng yên tĩnh có thể nghe rõ tiếng hít thở của ba người bên cạnh, Phó Thời Cẩn buồn ngủ vô cùng.

Cô mặt mày như vẽ, ngủ vô cùng yên ổn, hai tiểu quỷ cũng ngoan ngoãn ngủ, tay chân nhỏ bé thoải mái cuộn tròn. Trong nháy mắt, lòng anh cảm thấy vô cùng vô cùng mãn nguyện….

Phó Thời Cẩn cẩn thận đi qua, hôn từng người một, đến khi tới đứa lớn, bỗng thấy cậu chàng lười biếng mở mắt nhìn qua, đang chuẩn bị hôn trán cậu thì cậu lại nhấc cái đầu nhỏ lên

Vì vậy mà vừa vặn hôn vào miệng nhỏ mềm mại của nhóc con.

Tiểu quỷ nhẹ nhàng nhếch khóe miệng cười một cách thỏa mãn rồi thiếp đi, Phó Thời Cẩn ngẩn ra một hồi lâu mới hoàn hồn.

Anh sờ đến chiếc di động ở đầu giường, bấm mở ra.

Tách tách một tiếng.

Ánh sáng màu cam nhạt lóe lên một cái.

Trong nháy mắt, một tia sáng chớp thành vĩnh hằng.

May mắn nhớ được thanh âm

May mắn anh gặp được em,

Ở độ tuổi đẹp nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.