Sáng sớm hôm sau, Diệp Khai liền mang theo một bao đồ vật khinh thủ khinh cước xuất môn.Lúc y rời giường thì Phó Hồng Tuyết đã tỉnh, lại không nói một tiếng, cho đến khi y mở cửa bước ra ngoài hắn mới chậm rãi ngồi dậy.
Hắn tự nhiên biết rõ Diệp Khai muốn đi đâu —— hôm nay là ngày giỗ của Dương Thường Phong.
Cho nên Phó Hồng Tuyết cũng không nhanh không chậm mà thu thập đồ dùng tế bái, tính toán thời gian một chút, mới chậm rãi đi đến mộ phần của Dương Thường Phong.
Sau đó hắn liền nhìn thấy Diệp Khai một mình đứng trước mộ phần trống trải, tựa hồ đang thì thầm nói gì đó với Dương Thường Phong.
Phó Hồng Tuyết dừng một chút, không tính đi nghe lén bọn họ phụ tử chuyện trò.
Kiên nhẫn chờ y nói xong, mới bỗng nhiên cao giọng hỏi ra một câu:
“—— ngươi vì sao lại ở trong này?”
Y như hắn đoán, Diệp Khai bị doạ nhảy dựng lên, vừa thổi tắt nến vừa nằm úp sấp trước bia mộ, có ý che đi một loạt đồ cúng vừa nãy vẫn còn sắp xếp chỉnh tề.
Hậu quả lúc này so với trong trí nhớ của Phó Hồng Tuyết còn có phần thảm hại hơn… Bởi vì y thật sự giật mình, kết quả không chỉ lăn ra, tay còn đánh rớt mấy thứ hoa quả tế bái như táo, lê cùng với mấy món bánh ra đầy đất.
Diệp Khai vẫn duy trì tư thế nửa nằm nửa quỳ, định giả vờ hoá đá luôn.
Phó Hồng Tuyết cố gắng nghiêm mặt nhịn cười, mang đồ vật chậm rãi bước qua y, đến chỗ quả táo chín đỏ còn đang quay tròn dưới đất, mới cố ý dừng cước bộ.
Sắc mặt của Diệp Khai có thể nói là rất xinh đẹp. Nội tâm y điên cuồng dao động, da mặt mỏng ửng hồng lên, lúc sau đành cam chịu mà đứng dậy, tròng mắt long lanh, cố gắng tìm kiếm lý do đáng tin cậy nhất để giải thích vì sao “Y ở trong này”:
“Ta… Cái này…”
“Ngươi làm sao biết được, hôm nay là ngày giỗ cha ta?”
Phó Hồng Tuyết tâm tình tốt lắm nhưng vẫn phải trưng cái mặt than ra để đùa bỡn y.
“Ách…”
Ấp a ấp úng, hiển nhiên đang cố gắng viện lí do giải thích:
“… Bởi vì… Bởi vì Dương đại hiệp khi còn sống giao hữu rất rộng, người người kính ngưỡng! Cho nên ngày giỗ của hắn a… Người trong giang hồ tất cả đều biết!”
Vi để tăng tính thuyết phục, đến cuối cùng y còn nặng nề gật gật đầu.
Phó Hồng Tuyết nghiêng đầu nghiền ngẫm từng ánh mắt quen thuộc cùng động tác nhỏ của y, chỉ cảm thấy thú vị cực kỳ.
Nói thí dụ như, khi y đảo mắt, chính là bị bối rối khi phải nói dối; rũ mắt cùng cười gượng, chính đã định liệu sẽ nói dối. Lúc nghiêm túc nói chuyện, thường thường không cử động nhiều; khi cử động nhiều, đó chính là lúc đang giấu diếm gì đó.
Cho nên nhìn đủ rồi, hắn lại tiếp tục chậm rì rì hỏi y một câu:
“—— tính tuổi của ngươi, cha ta tạ thế khi ngươi hẳn là còn không chưa có sinh ra. Ngươi làm sao biết cha ta giao hữu rất rộng?”
Khuôn mặt của Diệp Khai cũng đổ đầy mồ hôi. Mặc cho y bình thường trí kế hàng trăm, chỉ cần đối diện với Phó Hồng Tuyết, tựa hồ đều bay biến.
“Ách… Kỳ thật là…”
Khó khăn lắm mới tìm được lý do, tay phải tay trái gì đều ướt đẫm:
“Ai! —— kỳ thật là sư phụ nói ta đến tế bái Dương đại hiệp!”
“Phải không?”
Khoé môi Phó Hồng Tuyết nhếch lên một tia cười như không cười, rốt cuộc xoay người, lấy từ trong cái giỏ hắn mang đến vài món tế bái, dùng mồi lửa châm nến, sáp nến cháy toả mùi thơm trầm.
Sau đó hắn quay lại, đi đến trước mặt Diệp Khai, đưa cho y ba nén hương thắp sẵn:
“Nếu là tới tế bái cha ta, vậy đồng thời bái đi.”
Diệp Khai ngơ ngẩn.
Ngẩn ngơ rồi, trên mặt rốt cuộc lại lộ ra kinh hỉ không thể tin:
“Ngươi… Ngươi nói, ngươi đồng ý để ta đồng thời tế bái?”
Phó Hồng Tuyết đi thẳng đến trước mộ bia, giơ ba nén hương lên mà quỳ xuống, khóe miệng vẫn cứ cong cong, ngữ khí lại lạnh nhạt:
“Ngươi là còn muốn nhượng ta lặp lại lần nữa sao? … Nghe không rõ coi như xong.”
“—— không có! Nghe rõ!”
Diệp Khai bật người vui sướng mà chạy tới, “Bộp” một tiếng quỳ xuống kế bên, cũng cung kính mà giơ ba nén hương lên cao quá đỉnh đầu.
Phó Hồng Tuyết nghe thanh âm vang lên đó, bất đắc dĩ mà dừng một chút:
“… đầu gối ngươi không đau sao?”
“Không đau!”
Diệp Khai cười hì hì. Chính là sợ Phó Hồng Tuyết nghi hoặc y làm gì trước mộ, y mới tận lực nhân lúc trời còn chưa sáng mà tới đây. Hiện tại Phó Hồng Tuyết chẳng những không đuổi y đi, còn để y đồng thời tế bái —— đừng nói là quỳ trên đá, nếu mà quỳ trên bàn đinh y cũng sẽ không cảm thấy đau.
Phó Hồng Tuyết nhìn bộ dáng vui vẻ của y, thầm thở dài một hơi, dâng ba nén hương quá đỉnh đầu mà nói:
“Ta nói trước. Sau đó, ngươi phải ngẫm lại, nói cho đúng ý với ta.”
“A?”
Ba nén hương của Diệp Khai mới vừa giơ lên trán, lại kinh ngạc thả xuống:
“Tế cha ngươi còn phải nói cùng ngươi sao?”
“Đây là quy củ nhà ta.”
Phó Hồng Tuyết mặt không đổi sắc mà nói cho y biết.
“A…”
Vì thế Diệp Khai cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mà giơ hương qua đỉnh đầu, tam bái rồi, lắng nghe Phó Hồng Tuyết trịnh trọng nói với mộ bia:
“Cha, bất hiếu tử Phó Hồng Tuyết, tiến đến tế bái ngươi.”
Cái miệng của Diệp Khai liền theo bản năng mà há to, định nói theo y chang những gì Phó Hồng Tuyết vừa nói. Nhưng dừng một chút, y vẫn là ý thức thay đổi một chữ:
“Dương đại hiệp, vãn bối Diệp Khai, cùng Phó Hồng Tuyết cùng đến tế bái ngươi.”
“Hôm nay, hài nhi là cố ý mang Diệp Khai tới gặp người.”
Diệp Khai không rõ lí do mà quay đầu nhìn Phó Hồng Tuyết một cái, vẫn ngoan ngoãn mà cùng hắn niệm:
“… Ta cũng là cố ý đi theo Phó Hồng Tuyết lại đây gặp… Dương đại hiệp.”
“Ta muốn nói với cha, người trọng yếu nhất trong đời của hài nhi——chính là hắn.”
Diệp Khai cả người chấn động, miệng triệt để há ra … cái gì cũng đều quên nói.
Vì sao y lại cảm thấy, trong lúc này, những từ đó đều có vẻ không đúng?
Thấy y chậm chạp không có động tĩnh, Phó Hồng Tuyết thúc giục mà quay đầu nhìn y một cái:
“… Nói theo ta, vẫn chưa xong.”
Diệp Khai ngây ngốc mở ra miệng, lại ngây ngốc mà đóng miệng, cân nhắc nửa ngày, mới nhận mệnh lắp ba lắp bắp:
“Ta… Ta cũng nhất định sẽ đối tốt với Phó Hồng Tuyết, hết thảy những chuyện của hắn, ta đều đặt trong lòng.”
y nói xong câu đó sau, Phó Hồng Tuyết im lặng một khắc.
Chờ đến khi hắn lại mở miệng, thanh âm đã hơi trầm xuống, không khí bắt đầu trang nghiêm cùng thành kính:
“Ta cùng với Diệp Khai, sau này sẽ vào sinh ra tử, cùng chung hoạn nạn, giúp đỡ lẫn nhau, bất ly bất khí. Hy vọng cha trên trời có linh thiêng, có thể phù hộ chúng ta.”
“… Uy, nói với cha ngươi những lời này không phải có chút kỳ quái hay sao?”
Diệp Khai rốt cuộc nhịn không được.
“… Ngươi không muốn cùng ta chung hoạn nạn, giúp đỡ lẫn nhau?”
Phó Hồng Tuyết hỏi lại.
Diệp Khai nghẹn họng, lập tức câm miệng, học theo:
“Ta cùng với Phó Hồng Tuyết, sau này đồng sinh cộng tử, phong ba không từ, vô luận gặp khó khăn gì, Diệp Khai còn ở, liền sẽ không để cho Phó Hồng Tuyết một mình chịu đựng. Hy vọng Dương đại hiệp trên trời có linh thiêng, minh chứng cho chúng ta.”
“—— Được, cắm hương đi.”
Nghe đến đó, Phó Hồng Tuyết rốt cuộc như là vừa lòng, đứng dậy cẩn thận cắm ba nén hương trầm thơm ngát vào trước mộ.
Diệp Khai cũng ngoan ngoãn mà làm theo.
… Nhưng y thật sự cảm thấy, mới vừa rồi Phó Hồng Tuyết bắt y nói những lời này, vừa giống như hoàn toàn không có vấn đề, lại giống như thật sự có vấn đề.
Hơn nữa… Còn có loại trực giác quỷ dị cho y biết, kiểu cách thề thốt này, chỉ được nói trong tình huống hoàn toàn ngược lại.
Bất quá, y cũng không muốn nghĩ nhiều. Bởi vì, kỳ thật trong lòng y vẫn còn có chuyện phải giấu Phó Hồng Tuyết:
“Phó Hồng Tuyết…”
Dâng hương rồi, Diệp Khai xoay người lại, trầm ngâm một chút, mới nhìn Phó Hồng Tuyết vẻ mặt do dự, rồi lại vô cùng nghiêm túc mà nói:
“Con đường báo thù này thật phiêu lưu, bước một bước nhầm, liền có thể bỏ mạng. Ta có thể vì ngươi tìm ra hung thủ, còn có thể vì ngươi giết hoa mai lệnh chủ… Ta biết ta nói ra những điều rất vớ vẩn, chính là ta cầu ngươi, ngươi không thể… Cũng không thể được…”
“Không thể.”
Phó Hồng Tuyết biết y muốn nói gì, trực tiếp ngắt lời.
“Phó Hồng Tuyết…”
“Ta nói không thể!”
Phó Hồng Tuyết lại nặng nề nhấn mạnh.
“Thật sự… Một chút khả năng đều không có sao?”
Diệp Khai chưa từ bỏ ý định.
“Không có.”
Không hề dài dòng dây dưa, như đinh đóng cột mà nói ra hai chữ.
Diệp Khai vẫn còn đang mang vẻ lo lắng cùng chờ đợi, lúc này không dám phản đối mà chỉ ảm đạm đi.
Phó Hồng Tuyết thở dài, sau đó mỉm cười, lúc này mới không nhanh không chậm mà nói thêm một câu:
“… Bởi vì, ngươi vừa mới mới nói qua, tương lai hết thảy, ngươi đều phải cùng ta chia sẻ.”
Diệp Khai đứng bất động nửa ngày, chỉ là để ngẫm nghĩ ý tứ câu nói kia.
Tiêu hóa hết rồi, không biết là cổ họng y tắc lại không thể nói, hay là y thật sự không thể nói thành lời:
“Ta…”
Tay phải không biết từ lúc nào đã bất tri bất giác nắm chặt ngực áo, âm cuối kia như cười, lại như là đang khóc. Y rất muốn hung hăng xông lên cho Phó Hồng Tuyết hai đấm, lại càng muốn kéo Phó Hồng Tuyết đi thống thống khoái khoái mà say sưa một trận…
Nhưng y cái gì cũng không kịp làm.
Bởi vì ngay sau đó, y chợt nghe thấy một thanh âm, từ phía sau lưng lạnh lùng truyền tới: