Mặt trời đỏ rực đẹp như trứng muối, ráng hồng rực rỡ như muốn tiễn tiết Viêm Liệt ra đi.
Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai vừa dưỡng thương, vừa nhờ trưởng bối dạy dỗ mà tiến bộ từng ngày..
Công lực tới thành tựu này, đã không còn phụ thuộc vào mức độ luyện tập nữa. Bọn họ còn phải luyện cùng nhau, tìm ra linh cảm mà phối hợp ăn ý, đưa thủ pháp của Diệt tuyệt thập tự đao lên đỉnh điểm.
Vì thế vào chạng vạng một ngày kia, khi hai người thật sự đồng điệu thu chiêu xuát chiêu… bọn họ mới cảm thấy, rốt cuộc đã đến lúc bọn họ nên trèo lên Vân Thiên Đỉnh rồi.
Còn chần chờ, đến lúc Công Tử Vũ cùng Nam Cung Hiệp xử lí toàn bộ võ lâm, chỉ sợ sẽ tới tìm bọn họ tiên hạ thủ vi cường.
Hiện tại Hướng Ứng Thiên vừa mới chết, muốn khống chế trung nguyên võ lâm thì đây là thời cơ. Bọn họ mặc kệ Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai yên ổn trốn trong Vô Gian địa ngục, không phải là nhân từ nương tay, lại càng không phải là khinh thường nhất cố, chỉ là tạm thời bỏ qua một bên mà thôi.
Bất quá lần này đi lên, không thể chỉ có bọn họ. Còn phải mang cả Minh Nguyệt Tâm theo, cùng với một người khác.
Yên Ba Thiên Khách mang nặng tư tưởng đồ tôn là nhất, hết khóc lại nháo nhất định phải đi cùng bọn họ. Bị Diệp Khai không hoàn toàn cự tuyệt, lão giận dỗi bỏ đi, lại khóc lại nháo bên ngoài Vô Gian địa ngục.
Phó Hồng Tuyết bất đắc dĩ. Hắn đối với Thái sư phụ này một chút biện pháp đều không có.
Cuối cùng cũng là Lý Tầm Hoan điều đình:
“Chúng ta bốn trưởng bối, liền dưỡng ra hai người các ngươi. Ai nói được có thể hoàn toàn yên tâm cho các ngươi đi tìm Công Tử Vũ liều mạng, sẽ đều là nói dối. Thái sư phụ muốn đi, những người khác muốn đi, vậy để cho bọn họ đi. Chỉ là sẽ không can dự, không phá hư kế hoạch của các ngươi. Không được các ngươi cho phép cùng ám chỉ, không ai có thể tùy tiện hiện thân động thủ.”
“Được.”
Yên Ba Thiên Khách một hơi đáp ứng. Hoa Bạch Phụng cũng muốn, vậy là gật đầu.
Tới lượt A Phi… Y thản nhiên nhìn Lý Tầm Hoan một cái, ý tứ thực rõ ràng: y nguyên bản không định tuân thủ lời hắn nói đâu.
Lúc trước, khi giết được Hướng Ứng Thiên, hai tên tiểu tử toàn thân thương tích trở về, làm toàn bộ trưởng bối tính cách tuy khác nhau nhưng lại đồng thời thương yêu hài tử trong nhà trở nên đồng lòng, hình thành cả cái suy nghĩ bảo bọc hài tử.
—— vì thế tất cả đành chuẩn bị bắt đầu xuất phát
Minh Nguyệt Tâm rốt cuộc thanh tỉnh tâm tình từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy một người đưa lưng về phía nàng đứng ở trong sảnh.
Cước bộ theo bản năng mà dừng một chút.
Người kia xoay đầu lại —— híp lại hí mắt, khóe miệng nhếch lên rất có thâm ý, tươi cười quen thuộc.
Minh Nguyệt Tâm trong lòng chấn động, nháy mắt liên lùi lại mấy bước. Khuôn mặt xám ngắt của Yến Nam Phi dần dần bị chôn xuống mồ lại quay lại trước mặt nàng, làm nàng đầy người hàn ý.
Mà Yến Nam Phi trước mắt nàng này, còn giống hơn là lúc nàng dịch dung thành hắn. Hắn bình tĩnh nhìn nàng vài lần, liền chắp tay sau đít đi về phía trước.
Giữa đại sảnh, còn có một Diệp Khai ngồi rất phong thái nhàn hạ.
Hắn khẽ nâng chung trà, nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó nhấm một hơi. Vẫn là mặt của Diệp Khai, khí chất lại tuyệt đối không phải là Diệp Khai.
Ở phía đối diện, Hoa Bạch Phụng sắc mặt lạnh lùng ngồi nhìn, A Phi vẫn luôn nắm kiếm thiết phiến cười cười, Yên Ba Thiên Khách trườn qua trườn lại kề bên.
Tất cả mọi người đang chờ xuất phát.
Lại sau một lúc lâu, Minh Nguyệt Tâm thật sâu mà hít một hơi, nhìn về phía Tước Nô bên người.
“Chúng ta… xuất phát?”
Đi đến lúc này, nàng mới phát hiện, nguyên lai bằng hữu chân chính của nàng đến lúc này, cũng chỉ có nam nhân dáng người thấp bé nhưng dã tâm không nhỏ này mà thôi.
Đối với Vô Gian địa ngục đồng tâm hiệp lực thấu hiểu nhau, nàng bỗng nhiên cảm thấy chính mình thế nhưng cô đơn đến đáng thương. Có lẽ, sau khi chuyện thành công nàng thật sự nên suy xét lại.
Vì thế nàng lại nhìn Tước Nô, bỗng nhiên mở miệng:
“Nếu chúng ta đều có thể từ Vân Thiên Đỉnh còn sống đi xuống, ngươi có nguyện ý hay không…”
Nhưng nói tới đây, nàng lại dừng một chút, tạm thời đem phần sau nuốt trở về:
“… thôi được rồi, chờ chúng ta toàn mệnh lại nói.”
—— tiếp đó, Minh Nguyệt Tâm cùng Yến Nam Phi liền mang theo Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai, thêm một Tước Nô, một chuyến năm người bắt đầu hướng Vân Thiên Đỉnh xuất phát, hướng Công Tử Vũ giao nộp.
Minh Nguyệt Tâm cùng Yến Nam Phi ngồi ở phía trước xe ngựa, Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai bị trói hai tay sau lưng, điểm trụ huyệt đạo, ném vào trong xe do Tước Nô trông coi.
Bánh xe lăn nhanh, Vân Thiên Đỉnh càng ngày càng gần, ngực Minh Nguyệt Tâm lần đầu tiên trong đời bắt đầu “Bang bang” đập.
Đây là một phen đánh cuộc nguy hiểm nhất cuộc đời này của nàng. Nàng hoàn toàn không rõ kế hoạch của Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai, nhưng lại không thể không tham dự. Bởi vì nàng không còn lựa chọn.
Nàng đánh cuộc chính là nguyên tắc của Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai. Nếu thắng, nàng cùng bọn họ đồng thời bình an; nếu thua, tất cả đồng dạng vạn kiếp bất phục.
Nàng biết bọn họ chịu đi đối phó với Vân Thiên Đỉnh cùng Công Tử Vũ, cũng không hoàn toàn là bởi vì đơn giản đáp ứng nàng cùng Tước Nô như vậy, tựa hồ còn có nội tình phức tạp bên trong. Nhưng biết bọn họ tuyệt đối sẽ không nói ra, cho nên nàng cũng liền không hỏi.
Nàng chỉ hy vọng, nàng không đánh cuộc sai.
—— xe ngựa đi một đường cơ hồ thông suốt, không đã bị bất luận ai chặn lại, mọi tên canh gác nhìn thấy Minh Nguyệt Tâm cùng Yến Nam Phi liền lập tức cho đi, không đến một nén hương đã tới dưới chính điện của Công Tử Vũ.
Không ít kẻ đứng chầu chực ngoài điện, quần tam tụ ngũ, sắc mặt ủ rủ, đều là các chưởng môn nhân hoặc đại đệ tử.
Trong xe ngựa Tước Nô hơi hơi vén màn cửa sổ xe, để cho Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai trong xe nhìn thoáng qua. Diệp Khai chậm rãi nhăn mi, Phó Hồng Tuyết im lặng không nói, biểu tình đều có chút nghiêm trọng.
“Nếu bọn họ đều bị Sinh tử phù của Công Tử Vũ khống chế, ta có thể giải.”
Trầm mặc một lúc, Phó Hồng Tuyết nói chỉ để cho Diệp Khai nghe.
Diệp Khai bất ngờ nhìn về phía hắn, dừng một chút, đáy mắt toát nét tán thưởng.
Chờ người vào thông báo, họ mới được Công Tử Vũ cho phép đi vào, Minh Nguyệt Tâm bảo Tước Nô mang người xuống dưới, Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai bị đẩy đi phía trước, bắt đầu chậm rãi vào chính điện. Bốn người cước bộ đều coi như trấn định, chỉ có Yến Nam Phi bước có vẻ khó khăn.
Trong đại điện chỉ có thể nghe những tiếng hít thở nặng nề, hỗn độn rồi lại an tĩnh.
Thiếu Lâm, Nga Mi, Võ Đang, Không Động… Cơ hồ chưởng môn tất cả các phái đều tập trung ở trong đại điện này. Có đứng có ngồi, khóe miệng đều rỏ máu, sắc mặt trắng bệch, xung quanh mơ hồ còn có thể nhìn ra một ít dấu vết giao tranh.
Xem ra nơi này đã qua một hồi ác chiến. Nhưng kết quả hiển nhiên rõ ràng Công Tử Vũ giờ phút này vẫn ngồi ở trên ngai vàng của hắn.
Công Tử Vũ cũng không thích thủ hạ của hắn đến gần.
Cách mấy bậc thang vàng rực rỡ, cùng một lớp thảm tía diềm bạc thật dày, Công Tử Vũ đeo một cái mặt nạ băng mờ mờ ảo ảo, tay khẽ gãi cằm, hứng thú đánh giá bọn họ.
“Đây là… Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai?”
Công Tử Vũ thoáng nghiêng người, thay đổi tư thế thoải mái. Ánh mắt từ Phó Hồng Tuyết chuyển đến Diệp Khai, cuối cùng lại quay về Phó Hồng Tuyết, không chút để ý mà nói:
“Ta nhớ rõ, ta chỉ bảo các ngươi đi giết Phó Hồng Tuyết, chưa nói muốn để các ngươi bắt sống trở về. Hơn nữa, lại còn dẫn dư một tên về?”
Về phần Tước Nô, đã trực tiếp bị hắn bỏ qua.
“Khởi bẩm chủ thượng —— ”
Minh Nguyệt Tâm bước ra một bước, trầm ổn trả lời:
“Trong lúc thuộc hạ cùng Yến Nam Phi bày mưu tiếp cận ám sát Phó Hồng Tuyết, vẫn luôn bị Diệp Khai cản trở. Cho nên nếu không bắt cả hai, sẽ có nhiều phiền phức.”
Công Tử Vũ an tĩnh một khắc, bỗng nhiên nở nụ cười:
“Minh Nguyệt Tâm… Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn. Giữ người nào, giết người nào, đã đến phiên ngươi làm chủ sao? Huống chi… Một cái vấn đề, ngươi lại khiến ta hỏi hai lần —— ta đã nói rằng muốn cho bắt sống sao?”
Vài chữ cuối cùng, hắn cố ý nói thật nhẹ mà chậm. Ngữ điệu mơ hồ, giống gió lạnh thổi nhẹ qua tai, làm người ta cảnh giác.
Không rét mà run.
“Thuộc hạ bắt sống bọn họ trở về —— là bởi vì, có người nói có chuyện muốn bẩm cùng chủ thượng. Thuộc hạ không dám tự tiện quyết định, cho nên liền đem tất cả người đến, mặc cho chủ nhân định đoạt.”
Minh Nguyệt Tâm mất không ít khí lực mới nói vững vàng được như vậy.
“A? Ha hả…”
Công Tử Vũ bỗng nhiên thấp thấp mà nở nụ cười.
“Như thế rất có ý tứ…”
Ánh mắt của hắn lần thứ hai quét qua vài người phía sau Minh Nguyệt Tâm, bộ dáng giống như thực cảm thấy hứng thú:
“Ai có chuyện muốn nói với ta?”
An tĩnh một khắc, Tước Nô rốt cuộc cũng tiến lên một bước, dẹp bỏ tự ti về ngoại hình của mình:
“Là ta.”
“A?”
Công Tử Vũ ý cười càng đậm, giống như lúc này mới rốt cuộc chú ý tới hắn:
“Ngươi là ai? Có lời gì muốn nói với ta?”
Tước Nô ngẩng đầu, tự tin đối diện:
“—— ta là Lâu Lan Quốc vương tử, định thoả thuận với ngươi.”
“Thoả thuận?”
Công Tử Vũ hiển nhiên đối với câu nói này cảm thấy hứng thú:
“Giao dịch gì? Hơn nữa… Ngươi có cái gì chắc chắn là ta nhất định sẽ đồng ý giao dịch với ngươi?”
Công Tử Vũ nhẹ cười hai tiếng. Sau đó từ ngai vàng đứng lên, vén rèm châu, chậm rãi đi xuống bậc thang.
Hắn chắp tay sau lưng, vừa đi vừa cẩn thận đánh giá Tước Nô. Giống như muốn nhìn thấu trong lòng gã đến tột cùng đang suy nghĩ gì.
“Lúc trước ta cũng đã có thoả thuận, là với Hướng Ứng Thiên. Ta giúp hắn lên ngôi minh chủ võ lâm trung nguyên, hắn liền trợ ta phục quốc. Đáng tiếc hắn nói không giữ lời, lại đã chết, ta phải tìm người khác hợp tác. Lâu Lan Quốc mặc dù đã bị diệt, nhưng tổ tiên lưu lại kỳ trân dị bảo vẫn không ít. Tỷ như con Tây Vực thi quái Hướng Ứng Thiên nuôi kia, vốn là ta đưa cho hắn.”
“A.”
Công Tử Vũ lắc lắc mặt nạ, tựa hồ đang cười:
“Vật kia… Đúng là rất kì lạ, nhưng ta lại ngại nó quá ghê tởm. Ngươi cho rằng Vân Thiên Đỉnh của ta đây, còn thiếu kỳ trân dị bảo gì sao?”
Hắn quay đầu lại, ánh mắt chậm rãi đảo qua chưởng môn các phái trong đại điện không thể không cúi đầu trước hắn, giọng điệu nhất đại kiêu hùng vô cùng lạnh nhạt:
“… Này khắp thiên hạ, còn có cái gì là ta không chiếm được?”
“Lâu Lan Quốc của ta còn để lại vài dược nhân, thịt trắng bổ, cốt là dược! Thậm chí có thể kéo dài tuổi thọ, gần như trường sinh bất lão! —— ngươi chẳng lẽ không muốn trăm năm ngàn năm vĩnh vĩnh viễn ngồi ở Vân Thiên Đỉnh sao?!”
“Kỳ dược?”
Lúc này Công Tử Vũ rốt cuộc không còn thờ ơ nữa. Phải quan sát kỹ mới thấy ánh mắt hiếu kỳ của hắn, còn lại, ngữ điệu vẫn rất lãnh đạm:
“Nếu kỳ dược thực sự kỳ diệu như vậy, vì cái gì ngươi lại không tự bồi đắp cơ thể của mình?”
Tước Nô không thầm thở dài, rất nhanh đáp lời:
“Ta muốn phục quốc… Không chỉ bởi vì ta là Lâu Lan Quốc vương tử. Còn có nguyên nhân trọng yếu hơn, chính là ta muốn tìm kỳ dược trong truyền thuyết kia, biến trở về một người bình thường.”
Kỳ thật đoạn đối thoại này, là Diệp Khai bảo hắn ghi nhớ sau đó nói cho Công Tử Vũ nghe. Tuy rằng hắn cũng không hiểu được dụng ý ở trong đó. Bảy phần nói thật trộn lẫn ba phần nói dối, thân phận của hắn là lâu lan vương tử hàng thật giá thật, cơ hồ thiên y vô phùng.
Mà hắn cũng nhìn ra được —— ngay lúc hắn nói xong đoạn này, Công Tử Vũ hơi hơi có chút động dung.
Nhưng đúng lúc này, Yến Nam Phi vẫn luôn đứng ở bên cạnh trầm mặc không nói biểu tình thật quái dị bỗng nhiên toàn thân mãnh liệt run lên, vừa đẩy Minh Nguyệt Tâm ra vừa nhào vào Công Tử Vũ khàn khàn hô to:
“—— chủ thượng! Bọn họ liên hợp với Phó Hồng Tuyết Diệp Khai để ám toán ngươi! Minh Nguyệt Tâm lấy độc dược đã khống chế ta lại điểm huyệt đạo của ta!”
Công Tử Vũ cười lạnh, vung cánh tay lên nháy mắt đánh bay Yến Nam Phi đi. Ngay khi hắn ra tay, Lãnh Nguyệt cùng Tinh Hà mang theo giáo chúng Vân Thiên Đỉnh vây quanh bọn Phó Hồng Tuyết, đao kiếm đan chéo thành lưới, dứt khoát hộ chủ.
“Nếu là cảm thấy chút chuyện này có thể dễ dàng lừa gạt ta, các ngươi cũng quá ngây thơ rồi.”
Hắn lại bình tĩnh giơ tay chỉ vào Minh Nguyệt Tâm:
“Từ lúc các ngươi bắt đầu tiến vào, bộ dáng của Yến Nam Phi đã rất khác bình thường. Huống chi hắn với ngươi không hợp đã lâu, từng mấy lần hướng ta mật báo nói ngươi hai lòng … Ngươi cho là, ta sẽ không hề phòng bị mà cho các ngươi vào điện sao?”
Bốn người im lặng không nói, Phó Hồng Tuyết chính là chậm rãi rút đao.
Hắn nguyên bản liền chuẩn bị cùng với Công Tử Vũ ác chiến một hồi.
“—— nhi tử, ngươi cùng bọn họ nhiều lời như thế làm như thế nào? Dương Thường Phong lưu lại nghiệt chủng, giết càng sớm càng tốt. Nói càng nhiều càng lãng phí.”
Đang lúc hết sức căng thẳng, bỗng nhiên từ sau ngai truyền đến một thanh âm nữ tử.
Mọi người theo bản năng ngẩng đầu, liền nhìn thấy bức rèm sau ngay được một bàn tay trắng như ngọc khẽ vén, ngay sau đó, một vị phu nhân phục sức xa hoa bước ra. Chờ bà từng bước đi đến bên ngai, mọi người mới có cơ hội thất thần.
Bà ta tuy tuổi đã qua lúc thanh xuân, dung mạo lại cực mỹ. Nếu xem Hoa Bạch Phụng là lửa trong băng, thì Nam Cung Hiệp này chính là băng trong lửa, bên ngoài kiều mỵ, bên trong lãnh liệt cùng địch nổi.
Toàn bộ đại điện, những người chưa thấy qua bà đều có chút thất thần, vài người biết bà ánh mắt lại dị thường phức tạp —— Công Tử Vũ so với mẫu thân, bà ta mới là người chân chính đáng sợ.
Bà đứng trên bậc thang, trên cao nhìn xuống người trong đại điện, cơ hồ giống nữ hoàng cao cao tại thượng.
“Các ngươi không ngạc nhiên xem … Ta là ai sao?”
Nở nụ cười, bà không cao không thấp hỏi.
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh. Xa xa một đám chưởng môn ngã trái ngã phải thần sắc kinh nghi bất định, ai cũng đều không dám mở miệng.
“Ta chính là người bị đồn đãi… đã chết cách đây hai mươi mấy năm trước ở Mặc Lâm Mộc Dịch, Nam Cung Hiệp, phu nhân tiền nhiệm minh chủ võ lâm —— Dương Thường Phong chính thê.”
Trong điện vẫn an tĩnh đầy vẻ chết chóc. Vì quá sợ hãi, mọi người đều quên cách phát ra âm thanh.
“Về phần Công Tử Vũ —— hắn cũng chính là Dương gia trưởng tử trong truyền thuyết chết ở Mặc Lâm Mộc Dịch, Dương Vũ.”
Bà đến bên ngai, tao nhã ngồi xuống, ý muốn kể lại chuyện quá khứ cho bọn hạ nhân nghe:
“Năm đó… Dương Thường Phong được tôn làm minh chủ võ lâm, lén lút thay lòng đổi dạ hoa tâm phong lưu. Ta vứt bỏ hết thảy thành thân với hắn, hắn lại gặp một người yêu một người, phóng đãng khắp nơi.”
Lúc nói những lời này, biểu tình của bà không còn giống như kể về trượng phu, mà là kể về một người bà vô cùng căm hận.
“Vì thế cuối cùng… Ta liền lợi dụng Hướng Ứng Thiên phát ra hoa mai kim lệnh. Trận thế trong Mặc Lâm Mộc Dịch người chân chính bày ra, là ta. Lúc ấy Dương Thường Phong trúng độc là ta hạ, một đao trí mạng trên người hắn kia, cũng là ta đâm —— hắn phụ ta, ta liền bắt hắn trả giá.”
“Hoa Bạch Phụng, Hoa Bạch Vân, thậm chí là tỳ nữ Nhu nhi của ta… Bọn hồ ly tinh đó câu dẫn hắn còn không tính, còn dám sinh ra một đám súc sinh…”
Ánh mắt của bà càng lúc càng tàn nhẫn, lạnh lẽo nhằm vào Phó Hồng Tuyết:
“—— ngươi cái tên tạp chủng do tiện nữ vô danh vô phân sinh hạ, dựa vào cái gì tự xưng con của hắn?! Dựa vào cái gì vì hắn báo thù?!”
Bà đột nhiên cất cao âm lượng, vang vọng trong đại điện, thấu vào tai mọi người.
Phó Hồng Tuyết trong vòng vây trầm mặc một khắc, bỗng nhiên bất ngờ hỏi lại:
“Kỳ thật ta rất muốn hỏi ngươi… Ngươi mưu kế nhiều năm, tích luỹ sát nghiệp, cuối cùng, ngươi được gì?”
Không tức giận, không kích động, thật bình tĩnh mà hỏi.
Dương phu nhân giật mình. Hiển nhiên không dự đoán được hắn sẽ hỏi như vậy.
“Ít nhất ta đã thành công giết Dương Thường Phong cái tên phụ lòng người, còn loại nữ nhân vô sỉ cùng hắn cùng hắn lưu lại nghiệt chủng —— tỷ như ngươi, hai mươi mấy năm tâm tâm niệm niệm suy nghĩ tìm ra hung thủ thay hắn báo thù, sống trong đau khổ, này có tính là được gì không?!”
Giọng nói lãnh liệt gay gắt. Hận đến cực hạn phát tiết.
“Phải không?”
Phó Hồng Tuyết lại dừng một chút, hỏi bà:
“Vậy ngươi có trả giá gì không?”
“Trả giá?”
Thân thể của bà khẽ run, kinh ngạc lập lại một lần, bỗng nhiên lại nở nụ cười thực bất khả tư nghị mà hỏi lại hắn:
“… Trên đời này làm chuyện gì mà không cần trả giá?”
Phó Hồng Tuyết lần thứ hai yên lặng bà nàng một hồi, ánh mắt hắn vẫn trấn định, tuy hắn không đồng tình, nhưng hắn đồng cảm với bà.
Dương phu nhân bị ánh mắt vừa khó hiểu vừa ưu thương của hắn chọc giận, bà không cần thương hại, lập tức giận đến mức không kiềm chế được, đập bàn quát to:
“—— nhi tử, thay ta làm thịt tên nghiệt chủng đó! Tên nào cũng không được buông tha!”
Công Tử Vũ, hoặc phải gọi Dương Vũ, cực đoan lại chí hiếu. Ngay lúc bà ra lệnh, hắn liền xuất lực lao đến Phó Hồng Tuyết khai chiến.
Giáo chúng Vân Thiên Đỉnh cũng rất có ăn ý mà lập tức chạy lên hàng hàng lớp lớp bao vây Diệp Khai, Minh Nguyệt Tâm cùng Tước Nô.
Phó Hồng Tuyết đứng giữa đại điện phản đao hồi liêu, thuần dương cương khí đánh vào âm nhu kình khí, hai người thân hình đồng thời lui về phía sau, nhanh chóng thủ thế, chuẩn bị đánh tiếp.
Phó Hồng Tuyết nhấc tay, Diệt tuyệt thập tự đao ngay lập tức loé hàn quang nhanh chóng nhắm thẳng Công Tử Vũ —— Công Tử Vũ dùng một bàn tay đeo găng sắt, vận kình lực đỡ đao của Phó Hồng Tuyết. Bởi vì có mặt nạ che, cho nên Phó Hồng Tuyết không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng hắn lại có thể cảm giác được tên kia dị thường hưng phấn.
—— hưng phấn vì gặp được kỳ phùng địch thủ!
Công Tử Vũ lần thứ hai phất tay áo, hung khí trong bao tay phóng ra gồm hai quả cầu gai hai bên đè nát bất cứ thứ gì cản đường, sau đuôi lại là hai sợi xích trườn mãnh liệt như rắn, ý đồ muốn trói Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết cũng hai tay nắm đao, chuẩn xác chém tan kình lực của Công Tử Vũ, lại không ngờ hai quả cầu kia có gai lại tàng thêm dao sắc trong lòng, nhất thời hồ đồ để bị đoạt mất đao.
Công Tử Vũ kéo mạnh, Diệt tuyệt thập tự đao trong tay Phó Hồng Tuyết nháy mắt bay lên không, bị hắn nắm lại chiếm giữ.
“Hai chiêu.”
Thanh âm của Công Tử Vũ mang theo ý cười quỷ dị:
“—— chỉ hai chiêu, ta liền lấy được Diệt tuyệt thập tự đao của ngươi.”
Như là thỏa mãn, lại như là bất mãn.
“Thì sao?”
Phó Hồng Tuyết chân trái vừa thu lại, đứng yên tại chỗ, vẻ mặt chẳng hề để ý:
“Ta dùng Diệt tuyệt thập tự đao. Nhưng ta sẽ … Không chỉ có riêng Diệt tuyệt thập tự đao.”
Kỳ thật không có đao, chưởng lực của Đại Bi Phú ngược lại càng dễ phát huy. Nhưng hắn biết Công Tử Vũ không có khả năng tin tưởng.
“Vậy… Lại đến!”
Công Tử Vũ lần thứ ba đánh lên, lúc này hai người đều không còn nương tay, xung quanh rung chuyển, nhân sĩ võ lâm gần đó hầu như là hoảng sợ.
Chỉ có Dương phu nhân thủy chung vẫn không nhúc nhích ngồi ở cao cao tại thượng, nhìn nhi tử nhà mình cùng Phó Hồng Tuyết liều mạng.
Ánh mắt của bà ta là điên cuồng, khí tức hỗn loạn.
Bà mưu hoa tính kế thống khổ hai mươi mấy năm, bà cần nhìn thấy chuyện này chấm dứt.
Phó Hồng Tuyết chưởng đối chưởng với Công Tử Vũ đồng thời dùng một tay ngưng đọng chân khí thành băng mỏng, trực tiếp phi vào cổ họng Công Tử Vũ!
Công Tử Vũ nghiêng người tránh thoát, miếng băng chệch mục tiêu, đánh vào mặt nạ của hắn “Xuy” một tiếng, mặt nạ trên mặt Công Tử vỡ thành hai nửa rơi xuống.
“—— nhi tử?!”
Cũng đúng lúc này, Dương phu nhân trên cao rốt cuộc ngồi không yên!
Nhưng bà còn chưa kịp ra tay, phía sau dường như có một làn gió nhẹ. Ngay sau đó, liền có một thứ lạnh lẽo tận xương không một tiếng động kề vào cổ bà.
“Đừng động.”
Phía sau có một thanh âm ẩn ý cười.
“—— ngươi là ai?”
Thanh âm xa lạ. Nhưng bà có thể nhớ lại, có thể từ góc độ đó đánh lén bà, chỉ có tên Yến Nam Phi lúc nãy vừa bị Công Tử Vũ quạt bay đi.
Nhưng thanh âm này tuyệt đối không phải là Yến Nam Phi, Yến Nam Phi cũng không có võ công cao như vậy.
“Ngươi đoán xem?”
Người sau lưng vẫn cười.
Giống như y đang cùng người chơi một trò chơi rất hồn nhiên.
Công Tử Vũ dưới điện ngay lúc bà kêu liền quay lên, nhưng khi hắn thấy cục diện, hắn liền bất động.
Hắn thậm chí đã quên đi khuôn mặt bị huỷ hoại đến đáng sợ của mình vừa bị kẻ khác nhẫn tâm vạch trần. Hắn chỉ còn lo lắng, mẹ hắn, đang bị kẻ khác khống chế.
Hắn chỉ có mẹ.
“Ngươi không phải là Yến Nam Phi… mau thả mẹ ta ra.”
Trước là một câu trần thuật, sau là một câu uy hiếp.
Hắn đối diện người kia, cho nên hắn càng có thể tinh tường nhìn ra, trên mặt người kia không phải là biểu tình Yến Nam Phi sẽ có. Khuôn mặt cười cợt giảo hoạt, có chút gì đó tà ác linh hoạt.
Suy xét hết những người có thể trợ giúp Phó Hồng Tuyết qua một lần —— nếu không tính tên Diệp Khai đứng ở đây đang nắm chặt Tiểu Lý Phi Đao, cái tên đang cưỡng ép mẹ hắn cũng sẽ là Diệp Khai.
Chỉ có truyền nhân Tiểu Lý Phi Đao cùng Phó Hồng Tuyết như hình với bóng, Diệp Khai, mới có khinh công cao như vậy cùng võ công linh hoạt đó, khí chất có chút tà, nhưng không ác.
Giống như biết hắn đang suy nghĩ gì, người đang cưỡng ép mẹ hắn bỗng điều chỉnh vị trí tiểu đao trên cổ mẹ hắn, nhỏ nhẹ giải đáp nghi ngờ của hắn:
“Trên đời này người dùngTiểu Lý Phi Đao—— cũng không chỉ có một.”
Công Tử Vũ im lặng một khắc, đột nhiên tỉnh ngộ:
“—— ngươi mới là Diệp Khai.”
Cho nên một “Diệp Khai” khác, chưa từng mở miệng nói chuyện, từ đầu tới đuôi trừ bỏ dùng phi đao, cũng chưa từng có bất luận động tác gì đặc biệt.
—— bởi vì hắn nguyên bản chính là một người khác. Một người hoàn toàn không thể xuất hiện ở đây.
“Thông minh.”
Lúc này, “Yến Nam Phi” cười mà khen ngợi ý. Sau đó y đưa tay nhẹ nhàng bóc ra một tầng mặt nạ da người.
Quả nhiên là Diệp Khai.
“Còn nữa, các ngươi không cần lo lắng.”
Hắn hếch cằm, chỉ về “Diệp Khai” kia:
“Đây là ân oán giữa chúng ta, hắn chỉ giúp chúng ta đảm bảo, sẽ không nhúng tay. Nếu hắn dạy dỗ đồ đệ ngay cả thù cha đều không báo, vậy hắn sẽ rất mất mặt.”
Công Tử Vũ lại trầm mặc một khắc:
“… Cục diện này là do ngươi sắp đặt.”
Phó Hồng Tuyết không có thứ tâm kế cùng cẩn thận này. Có thể sắp đặt sâu xa, lại còn Lý Tầm Hoan cam nguyện phối diễn kịch người, chỉ có Diệp Khai.
“Lại đoán đúng.”
Diệp Khai tiếp tục tán thưởng hếch cằm:
“Những lời Tước Nô nói cho ngươi biết vừa nãy, trừ bỏ cái gọi là `Kỳ dược’, còn lại tất cả đều là thật. Về phần ánh mắt thoáng dao động của ngươi, chúng ta đã biết chúng ta nói đúng trọng điểm, đưa thứ dược trân bảo ấy ra làm mồi nhử, chẳng qua là để cho ngươi thả lỏng cảnh giác với ta, ngươi thả lỏng cảnh giác mới có thể bức mẹ ngươi ra mặt.”
Hắn thật không ngờ, tình huống Yến Nam Phi là dối trá trong dối trá, có thể lừa hắn sa bẫy. Toàn thân Công Tử Vũ bắt đầu run rẩy.
Hắn biết, nếu không phải là do một miếng băng của Phó Hồng Tuyết chém bỏ mặt nạ của hắn; nếu phải là do biết hắn sợ người ta biết dung mạo thật, mẹ hắn đã không phân tâm… Ít nhất sẽ không bị Diệp Khai cưỡng ép dễ dàng như vậy.
Là sai lầm của hắn. Mà căn nguyên, lại từ Diệp Khai.
Y lợi dụng tất cả mọi người, thiết kế một cái kết cục không ai chạy thoát. Thậm chí đến hắn cùng mẹ hắn, đều trở thành quân cờ.
“Xuống dưới, ta và các ngươi đánh. Thả mẹ ta ra.”
Nếu có thể, hắn nguyện ý liều cái mạng này của mình cùng Diệp Khai và Phó Hồng Tuyết.
Diệp Khai lắc đầu, y vẫn chưa nói xong:
“Đừng nóng vội, kỳ thật ta còn có một việc muốn nói cho các ngươi biết… Các ngươi quên câu nói trước kia của ta rồi sao? Ta cũng muốn báo thù cha. Cho nên —— kỳ thật ta cũng là cốt nhục bại hoại mà Dương Thường Phong lưu lại, Dương gia nhi tử. Ta thủy chung giúp đỡ Phó Hồng Tuyết, đơn giản là vì ta mới là nhi tử của Hoa Bạch Phụng. Còn hắn là đứa con trai do tỳ nữ Nhu nhi của ngươi cùng Dương Thường Phong sinh ra.”
Ánh mắt hai người, cách nhau cả một khoảng xa xa mà giằng co, bên ngoài tĩnh tại, nội tại lại dậy sóng. Lần đầu tiên ngay trước công chúng nói ra quan hệ bí ẩn của bọn họ, nhẹ nhàng như sương khói.
Mà Dương phu nhân toàn thân lại chấn động.
Bởi vì ngay khi Diệp Khai nói xong, bà thấy có thêm hai người cùng bước vào đại điện.
Bà cả đời thống hận nhất nữ nhân này —— Hoa Bạch Phụng.
Hoa Bạch Phụng lãnh như băng tuyết, chỉ vận y trang thuần hắc sắc, lại diễm sắc nhu hương tựa mẫu đơn, cao quý không ai dám mạo phạm.
Nữ nhân Dương Thường Phong yêu, không ai tầm thường.
Hai nữ nhân mỹ mạo kinh diễm đối diện nhau. Hai người yêu cùng một người nam nhân, rồi lại vì người nam nhân này mà điên cuồng.
“Ta tuy rằng thống khổ hai mươi mấy năm, lại thay Thường Phong nuôi lớn hai đứa con trai, hiện giờ bọn họ đều thân phụ tuyệt học, hầu hạ dưới gối. Ta có tri kỉ, có bằng hữu, ta sống nửa đời khổ tẫn cam lai. Nhưng ngươi thì sao? … Ngươi tính kế tự tay giết trượng phu, sống đời quả phụ hai mươi mấy năm, ngươi hại đứa con độc nhất của ngươi vĩnh chỉ có thể sống trong băng phòng, phải đội mặt nạ gặp người. Kết quả là… ngươi còn lại gì? Những gì thuộc về ngươi, đều bị chính ngươi tự tay hủy diệt rồi.”
Này đoạn dài này, Hoa Bạch Phụng hầu như là nói từ sâu tâm can.
Đương bà biết, vị Dương phu nhân này của Nam Cung thế gia tự tay giết trượng phu của bà, bà có thống hận. Nhưng giờ khắc này thấy mẫu tử bọn họ, bà lại phát hiện bọn họ đáng thương hơn mình.
Cho dù Dương Thường Phong có lỗi với bà ta, nhưng tay của bà ta từ lâu vấy máu người vô tội. Từ trong khu rừng đẫm máu Mộc Dịch đó bước ra, bà không chết, nhưng cũng không còn cách nào quay đầu.
“Ta… Ta chỉ muốn giết ngươi đồ hồ ly tinh…. Giết cả hai tên nghiệt súc này …”
Nam Cung Hiệp cơ hồ dùng toàn thân khí lực mà gắt gao trừng Hoa Bạch Phụng, liều mạng nắm chặt hai tay, hai mắt như rực lửa.
Hoa Bạch Phụng nói mấy lời kia, so với ngàn đao vạn kiếm còn đau đớn hơn, làm bà điên cuồng thống hận.
… Hai mươi mấy năm cừu hận, hai mươi mấy năm mưu kế tỉ mỉ, đến tột cùng là vi cái gì?
Võ lâm? Minh chủ?
Bà chính là không còn thấy có lý do nào để sống nữa, cho nên mới ra mục tiêu như vậy cho nhi tử.
Bởi vì bà nói như vậy, cho nên đứa con trai này liền cố gắng hết thảy đi đạt thành.
Bởi vì dung nhan của hắn đã không trọn vẹn, hắn chỉ có thể lấy phương thức như thế, để có thể sống vui vẻ cùng mẫu thân.
“—— nương!”
Công Tử Vũ ở dưới bậc thang bỗng nhiên lại vội vàng mà hô to một tiếng. Sợ Diệp Khai dưới tình thế nan giải mà thương tổn mẹ hắn, hắn không dám có động tác quá lớn, nhưng hắn lại biết mẹ hắn đã hoàn toàn không tỉnh táo.
Nam Cung Hiệp đã đến nghe mà không nghe thấy, chỉ còn thì thào mà lặp lại hai chữ kia.
“—— nương?!”
Công Tử Vũ lần thứ hai nặng nề mà hô một tiếng.
Nam Cung Hiệp bỗng nhiên điên cuồng xoay người, Diệp Khai không kịp thu đao lập tức kéo một đường trên cổ bà, máu tuôn như suối.
Nhưng bà lại không quan tâm, chỉ dùng tay không đoạt đao từ trong tay Diệp Khai, lại phóng thêm một chưởng bức lui y, sau đó nhào về phía Hoa Bạch Phụng.
“—— nương!”
Ngữ điệu của Công Tử Vũ đã biến sắc.
Máu trên cổ bà vì hành động đó mà tuôn càng lúc càng nhiều, nếu không lập tức xử lý, tuyệt đối duy trì không đến nửa nén hương!
Nam Cung Hiệp đã đến trước mặt Hoa Bạch Phụng, liền thi triển Thiên Nữ phi ti, Nam Cung thế gia tuyệt học. Hoa Bạch Phụng xoay người tránh đi, rời khỏi phạm vi bà ta có thể ám hạo.
Hoa Bạch Phụng lại rút roi, trực tiếp cùng Thiên Nữ phi ti giao đấu. Vết thương trên cổ Nam Cung Hiệp thật nghiêm trọng, không còn sức chống đỡ, bị Hoa Bạch Phụng dùng trường tiên xuất một chiêu chỉ hai phần công lực đánh trúng, ngay tức khắc rớt từ thinh không xuống sàn điện.
Ngay lúc Nam Cung Hiệp đẩy Diệp Khai ra liều mạng, Công Tử Vũ cũng vận toàn lực đánh lui Phó Hồng Tuyết rồi khinh thân lên đỡ lấy bà, nhưng hắn vẫn chậm một bước, Nam Cung Hiệp rơi xuống sàn rồi hắn mới chạy tới nơi, đành gào to kêu cứu:
“—— ai đó cứu mẫu thân ta! Giúp ta cứu bà a!”
Này trong nháy mắt… Hắn mới biết được cái gì cừu hận, cái gì võ lâm, cái gì minh chủ, hắn hết thảy cũng có thể không cần. Hắn chỉ muốn mẹ hắn còn sống.
Nhưng mà lời còn chưa dứt, lại đột nhiên có hai bóng người một tả một hữu cơ hồ đồng thời đáp xuống bên cạnh hắn.
Người bên trái lập tức ngồi xuống, nhìn qua cổ của Nam Cung Hiệp, nhanh tay điểm huyệt đạo chung quanh vết thương rồi dùng tay cầm máu cho bà:
“—— Phó Hồng Tuyết, Kim Sang Dược!”
Y mỗi lần mua được thứ gì chữa ngoại thương tốt là sẽ nhét vào người Phó Hồng Tuyết cho hắn giữ.
“—— ngươi! Kéo y phục xuống, đổ dược vào vết thương!”
Sau đó y lại rống lên với Công Tử Vũ một câu.
Công Tử Vũ hai tay run rẩy dùng sức, cứ như hắn đã dùng hết khí lực toàn thân mới cơ hồ xé được vài tầng lụa mỏng này.
Phó Hồng Tuyết cũng lập tức ngồi xuống, dưới sự chỉ huy của Diệp Khai mà bắt đầu đổ thuốc lên vết thương của Nam Cung Hiệp. Một bình Kim Sang dược hơn một ngàn lượng, lại cứ vô dụng như bột mì.
“—— còn ai có dược, đều đem ra đi!”
Diệp Khai lại ngẩng đầu hô lên.
Người trong Vân Thiên Đỉnh lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh, xa xa Lãnh Nguyệt cuống quít lên tiếng:
“—— ta đi lấy!” nói rồi liền xoay người hướng sau điện chạy.
Diệp Khai đã nhiễm cả người đầy máu, hai tay vẫn gắt gao ấn chặt miệng vết thương trên cổ của Nam Cung Hiệp. Nam Cung Hiệp mềm nhũn trên đất, chắc là do lúc rơi xuống đã bị đập ngất đi. Tuy rằng không biết va chạm này sẽ có hậu quả sẽ như thế nào, nhưng ít ra hiện tại, xử lý vết thương trên cổ mới giữ mạng cho bà ta được.
Lãnh Nguyệt từ phía sau lấy ra một đống lớn kim sang dược, cũng không tiếc tiền mà đổ lên cổ Nam Cung Hiệp.
Cứu chữa một hồi lâu, máu cuối cùng cũng tạm ngừng chạy.
Lãnh Nguyệt cùng Tinh Hà cũng chạy lại giúp đỡ, dùng băng gạc cùng dược phẩm vừa nãy đem đến băng bó cho Nam Cung Hiệp
Diệp Khai lúc này mới mặt không đổi sắc mà buông tay, lau sạch máu mà suy nghĩ.
Ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt hoài nghi của các chưởng môn ở cách đó không xa.
—— Nam Cung Hiệp rõ ràng mới là người giết cha bọn họ. Nhưng hai nhi tử Dương gia này lại bỗng nhiên ra tay cứu bà.
Sau đó y đảo mắt nhìn về phía mẹ y cùng sư phụ và Phi thúc thúc, cả Thái sư phụ. Chỉ có lão thái thái biệt nữu kia cao ngạo quay đi hừ một tiếng, những người còn lại không hề tỏ ra chán ghét hành động của y.
Tiếp y liền cùng Phó Hồng Tuyết nhìn nhau, hai người đều nở nụ cười thực lãnh đạm.
—— tìm Nam Cung Hiệp báo thù, là vì phụ thân Dương Thường Phong. Mà cứu Nam Cung Hiệp, cũng là vì Công Tử Vũ.
Kỳ thật nếu nhìn thấu mọi khúc mắc, Công Tử Vũ thậm chí còn đáng thương hơn bọn hắn, hắn còn là người vô tội nhất.
Nếu nhất định phải liều mạng, bọn họ cũng vui vẻ lại cứu sống Công Tử Vũ – thân nhân duy nhất này, sau đó lại cùng hắn hảo hảo liều mạng.
Đây là nguyên tắc của Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai.
—— mà lúc Nam Cung Hiệp chậm rãi mở ra mắt, môi giật giật, không biết cố gắng muốn nói cái gì. Công Tử Vũ vẫn ôm lấy bà, theo bản năng cúi đầu nghe xem, cũng không nghe được.
Sau một lát, Nam Cung Hiệp bỗng nhiên lộ ra biểu tình hoảng sợ, liều mạng muốn nói chuyện, lại không thể phát ra thanh âm.
“—— có người nào hiểu y thuật hay không? Đến xem bà ta làm sao vậy?”
Diệp Khai nhíu mi, thấy vậy cất cao giọng.
Sau một lát, Thiếu Lâm Quả Giới đại sư tuyên một tiếng phật hiệu, kéo vị đại sư bên cạnh tiến ra:
“Đây là sư đệ ta, tinh thông y thuật, để hắn xem mạch cho Dương phu nhân đi.”
“Người xuất gia từ bi hỉ xả, Quả Giới đại sư không hổ là đắc đạo cao tăng.”
Phó Hồng Tuyết ít khi mở miệng, cũng phải khen một câu.
“A di đà phật —— ta xuất gia còn thẹn ý chí lại không bằng hai vị tiểu thí chủ đây.”
Diệp Khai mỉm cười:
“Lấy ơn báo oán, vì cái sao phải trả ơn? Chúng ta cứu bà ta, cũng không nói lên rằng chúng ta không hận bà ta.”
Nên cứu người sẽ phải cứu, nên liều mạng sẽ phải liều mạng. Cái gì ra cái đó.
Vị đại sư Thiếu Lâm này ngồi xổm bên người Nam Cung Hiệp chẩn mạch, lại hỏi bà không ít vấn đề, Nam Cung Hiệp đều chỉ mỏng manh gật đầu cùng lắc đầu qua lại.
Cuối cùng, vị đại sư đứng lên, lần thứ hai tuyên một tiếng phật hiệu:
“A di đà phật, vị nữ thí chủ này —— chỉ sợ là lúc rơi xuống đụng phải đầu, não đã có thương tổn, cho nên toàn thân không thể động, vô pháp mở miệng nói chuyện. Loại thương tổn này… Rất khó nói thời gian khôi phục, thậm chí còn có thể không thể khôi phục…”
Người xuất gia không nói dối, cho nên hắn xem mạch rồi, lời nói cũng là sự thật.
Nam Cung Hiệp khiếp sợ, ánh mắt gắt gao mà trừng Công Tử Vũ, dùng hết toàn thân khí lực không ngừng mấp máy môi, sau đó dần dần biến thành cầu xin cùng tuyệt vọng.
Công Tử Vũ kỳ thật biết mẹ hắn muốn nói với hắn cái gì, hắn quỳ gối tại chỗ, ôm lấy mẹ hắn rất lâu, rồi thì thầm với bà:
“Nương, ta biết ngươi muốn chết. Nhưng vì ta, sống sót. Ta sẽ chiếu cố ngươi nhất sinh nhất thế. Hai mẹ con chúng ta, từ nay về sau có thể thật sự cùng một chỗ hảo hảo mà sống qua ngày.”
Mẹ hắn hận một đời, hắn vì mẹ cũng hận một đời. Bây giờ hắn mới hiểu, chỉ có sống nương tựa lẫn nhau, mới là chân thật nhất.
Những chuyện còn lại, cũng chỉ là mộng. Mộng rồi tỉnh dậy, ai còn nhỡ rõ vì sao.
—— vì thế vào lúc Công Tử Vũ bế Nam Cung Hiệp bước vào nội điện, Diệp Khai trầm mặc thật lâu bỗng nhiên liền nói cho hắn biết:
“Nếu có một ngày, ngươi cảm thấy có thể buông bỏ cừu hận xa xưa, ngươi có thể đến Vô Gian địa ngục tìm chúng ta. Nói không chừng, chúng ta lúc đó cũng có thể mở miệng gọi ngươi một tiếng đại ca. Nhưng nếu muốn tìm chúng ta liều mạng, ngươi cũng cứ việc đến. Chúng ta… Chúng ta biết một cao thủ dịch dung, hắn tuy rằng không thể giúp ngươi khôi phục dung mạo, nhưng có thể giúp ngươi không cần lại đeo mặt nạ sống qua ngày.”
Công Tử Vũ không nói gì, chỉ tạm dừng chân nghe y nói, chờ y nói xong lại lặng lẽ bước đi.
Mọi người trong các môn phái khác cũng được Phó Hồng Tuyết hoá giải Sinh tử phù, sau đó từng người rời đi.
Vân Thiên Đỉnh gần như đã xưng bá võ lâm, khuynh đảo thiên hạ, lại cứ thế tàn lụi rất tầm thường, một vở kịch diễn suốt hai mươi mấy năm, lại hạ màn khi khán giả gần như không còn ai thưởng thức.
Ai cũng không biết, về sau bọn họ cùng Công Tử Vũ sẽ như thế nào.
Có lẽ oán thù sâu như vậy, sẽ có một ngày lại phải giao đấu với nhau. Nhưng ít ra giờ khắc này, ai cũng đều tiếc nuối.
Cuối cùng, khi mọi người… cùng Lý Tầm Hoan, Hoa Bạch Phụng bọn họ đều đi rồi, Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai vẫn đứng lại, sóng vai ngồi trên toà tháp cao nhất Vân Thiên Đỉnh, lẳng lặng nhìn dưới những bậc thang ngập trong mây mù dưới chân, nhìn phía khoảng trời xa xa.
“Ngươi có nhớ rõ… Lúc trước ta đã nói, chờ trần ai lạc định ta sẽ nói cho ngươi biết, ta làm sao mà đầy đủ câu chuyện.”
“Ừ.”
Diệp Khai vẫn an an tĩnh tĩnh mà chờ hắn nói.
Lại trầm mặc một khắc, Phó Hồng Tuyết mới chậm rãi thở một hơi:
“Ta đã từng mơ một giấc dài…”
Vì thế ngày nào đó, Diệp Khai an vị trên đỉnh tháp chọc trời mây, nghe được một câu chuyện hư hư thực thực …
Về một đêm trời đổ tuyết, về một mộ phần lẻ loi, về một vò rượu, về một người cô đơn ngủ bên nấm mộ kia… Về một đoạn tình cảm không kịp đền đáp, về một cái giá đắt đỏ phải trả cho cừu hận, về một nỗi hối hận lớn lao, về một vết sẹo thấu tim người… Về từng đêm trăng tròn không ngủ, về từng câu nói thì thầm bên tai, về dấu răng rốt cuộc không nhạt mất trên vai, về một người cô đơn sống như đã chết suốt tám tháng mười ba ngày, về một cái trống bỏi chưa từng cất tiếng, về một xửng bánh bao nhân nấm ngào ngạt thơm, về vò rượu vẫn chôn dưới tàn cây trong sơn trang, về tập giấy nhỏ giấu mỗi nơi một tờ …
Về một câu chuyện trong mộng…
Trong mộng, hạnh phúc rất ngắn ngủi, nhưng rất phong phú hương vị, có bi thương có dằn vặt, có vui vẻ đền đáp…
Câu chuyện của hai người, hắn đã đi hết một đoạn đường, lại có cơ hội quay lại, chọn cho mình con đường khác, kết cục khác.
Phó Hồng Tuyết cơ hồ mất cả một buổi chiều, mới có thể kể cho xong.
Sau đó hắn trầm mặc một khắc, nhỏ nhẹ hỏi Diệp Khai:
“Ngươi… Nghe xong rồi, không muốn nói cái gì sao?”
Diệp Khai nhìn nơi xa xa, lặng im thật lâu.
Đến khi Phó Hồng Tuyết cảm thấy tim mình vừa rồi còn thấp thỏm trong dư vị ưu thương kia, bây giờ đãchậm rãi bình tĩnh trở lại, cuối cùng không còn gì cả, chỉ có tiếng gió thổi yên bình.
Y mới bỗng nhiên vươn tay, chỉ vào chân núi xa xa, ý cười khoan khoai mà nói:
“… Nhìn.”
Phó Hồng Tuyết theo ngón tay của y nhìn đến, dùng thị lực cùng công lực, nhìn ra cả ruộng đồng bình yên.
“Cho nên, hãy trở về Vô Gian địa ngục ăn cơm. Băng Di nhất định đã làm một đống thức ăn ngon chờ chúng ta.”
Tiếp đó y vươn tay kéo Phó Hồng Tuyết lại gần, dắt hắn chậm rãi xuống núi.
“Ngươi… Ngươi không biết là…”
Phó Hồng Tuyết cảm thấy hắn có chuyện cầm hỏi Diệp Khai, há miệng, rồi lại không biết hỏi làm sao.
Vì thế Diệp Khai cuối cùng quay đầu lại thực kiên nhẫn mà nói cho hắn biết:
“Một ngày ba bữa, khói lửa nhân gian. Nghe ra tầm thường, nhưng thật trân quý. Nếu là người trong câu chuyện của ngươi không kịp, chúng ta đây liền càng phải tranh thủ gấp bội, thay bọn họ nếm trải… dùng nửa đời sau chậm rãi bên nhau.”
Phó Hồng Tuyết dừng lại, kinh ngạc mà đứng tại chỗ.
Hắn không biết Diệp Khai đến tột cùng là có hiểu hắn kể gì hay không, hay chỉ xem đây là một câu chuyện nhu nhược, cănbản không nghĩ nhiều.
Ngay lúc hắn ngây người, Diệp Khai thở dài, sau một lát duỗi tay búng trán hắn một cái, rồi lại kéo hắn lại, nhẹ nhàng hôn.
“Như vậy… Ngươi tỉnh mộng chưa?”
Phó Hồng Tuyết lại sửng sốt một trận, dần dần tỉnh trí.
“… Tỉnh.”
Hắn chậm rãi phản kéo tay Diệp Khai, mười ngón giao nhau, cũng hôn nhẹ lên môi Diệp Khai.
Bởi vì có hạnh phúc giản dị này, cho nên câu chuyện đau đớn kia, dù đã từng xảy ra, lúc này cũng chỉ là mộng ảo.
Bọn họ sẽ vì nó mà cảm động, nhưng sẽ không lại thừa sức mà bi thương nữa.
Bởi vì tỉnh mộng rồi, chính là sinh hoạt thường nhật.
Vì thế Diệp Khai xoay người sang chỗ khác, khoan thai nhảy xuống từng bậc thang:
“… Cho nên, hiện tại mộng đã tan. Chúng ta hồi gia.”
Phó Hồng Tuyết ngẩng đầu, sau đó cũng nhếch khóe miệng.
Trong tầng mây dày đặc, hắn giống như nhìn thấy Vô Gian địa ngục, khói bếp lượn lờ chậm rãi tan đi.