Đúng vào thời điểm yên tĩnh nhất trong ngày của thành
phố, dưới ánh đèn đường, mặt đường vô cùng trống trải, xe lao như bay, cảm thấy
vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái, cộng với việc có Nhâm Nhiễm lặng lẽ ngồi bên
cạnh, Điền Quân Bồi cảm thấy rất vui vẻ.
“Anh rất xin lỗi, ngày mai em phải đi làm mà hôm nay
còn bắt em bận lộn đến giờ này”.
“Không sao, 1 giờ chiều em mới đi làm, buổi sáng có
thể ngủ bù, anh và bạn anh vất vả quá”.
“Dạo này anh nhiều việc quá, văn phòng lại đang đối
mặt với quá trình chuyển đổi nghiệp vụ, không còn cách nào khác cả”.
“Mặc dù ba em là giáo sư luật học, nhưng em vẫn không
biết gì về công việc của luật sư, trước đây luôn tưởng rằng nếu các anh không
ra tòa thì sẻ bỏ thời gian ra để học tranh luận gì đó, không ngờ hôm nay nhìn
thấy có rất nhiều công việc liên quan đến chuyện viết lách”.
Điền Quân Bồi liền cười: “Chẳng riêng gì em, Tiểu Lưu
cũng tốt nghiệp ngành luật, sau khi tuyển vào cũng rất mơ hồ, nói sao rất ít
khi thấy luật sư trong văn phòng ra tòa. Trọng điểm phát triển nghiệp vụ của
văn phòng Phổ Hàn là tập trung vào các nghiệp vụ phi tố tụng, hay nói cách khác
là chỉ những vụ nằm ngoài vụ án tố tụng và vụ án trọng tài, để luật sư hoàn
thành các sự vụ pháp luật, bao gồm nhưng không bó hẹp trong các nghiệp vụ như
điều tra phi tố tụng, luật sư làm công chứng viên, đưa ra những ý kiến pháp
luật. So với các vụ tranh chấp dân sự hình sự bình thường, lợi nhuận của các
nghiệp vụ này lớn hơn”.
“Cũng có nghĩa rằng anh không phải đi kiện tụng hay
sao”.
“Những lúc cần thiết cũng vẫn phải ra tòa, nhưng so
với các văn phòng luật sư chủ yếu giải quyết các nghiệp vụ tố tụng, số lần ra
tòa của bọn anh đúng là ít hơn nhiều”.
“Hóa ra là như vậy”.
“Có phải là khô như ngói đúng không? Chỉ cần nói đến
các vấn đề pháp luật, bộ mặt nghiêm túc của anh đã đáng ghét rồi”.
Nhâm Nhiễm phì cười, Điền Quân Bồi nhìn cô bằng ánh
mắt khó hiểu, cô cười lắc đầu: “Em xin lỗi, bình thường đàn ông sẽ không đánh
giá công việc của mình như vậy. Em đoán, chắc đây là lời đánh giá của cô
bạn gái cũ đối với anh”.
“Em đoán không nhầm”. Điền Quân Bồi không thể không
thán phục sư nhạy bén của cô, ngừng một lát, anh hỏi, “Em cảm thấy là như vậy
ư?”
“Đàn ông rất có sức lôi cuốn khi họ nghiêm túc trong
công việc”. Nhâm Nhiễm liền thấy hối hận hận ngay, giữa lúc nửa đêm nói ra câu
này e rằng dễ khiến người khác liên tưởng đến chuyện, cô vội nói thêm, “Từ
nhỏ em đã quen với cảnh chỉ cần nói đến những vấn đề về luật là ba em lại
rất hào hứng rạng rỡ, có thể nói một hồi lâu mà không biết chán”.
Điền Quân Bồi hơi cười cười, “Được so sánh với giáo
sư Nhâm là một niềm vinh hạnh cho anh”.
Bầu không khí tự nhiên trở nên mờ ám, tuy nhiên sự mờ
ám này không gây ra cảm giác căng thẳng như sự cố tình trêu chọc bình thường.
Nhâm Nhiễm không muốn mình giấu đầu hở đuôi nên đành phải cười, nghiêng đầu tựa
vào lưng ghế, không nói gì thêm nữa.
Nhâm Nhiễm không chịu nhận tiền thù lao của Phổ Hàn,
lý do là cô không coi việc giúp đỡ bạn bè là những việc kiếm tiền.
“Chỉ mất một chút thời gian mà thôi, hơn nữa anh cũng
đã giúp em rất nhiều lần, trả tiền sẽ mất hay anh ạ”.
“Thế thì ngày kia anh sẽ mời em ăn cơm để tỏ lòng
cảm ơn vậy”, Điền Quân Bồi liền nói ngay, “đồ ăn của Ý có được không? Nhà hàng
củng là do chuyên gia ẩm thực Dĩ An giới thiệu, nghe nói hương vị rất chính
thống”.
Họ đã đi ăn với nhau khá nhiều lần, Nhâm Nhiễm đồng ý,
sau khi cúp máy mới phát hiện ra ngày anh mời cô lại là ngày lễ Valentine
14-2.
Tự nhiên cô lại cảm thấy hơi bất an.
Nhâm Nhiễm chưa bao giờ hẹn hò chính thức với ai trong
ngày lễ Valentine.
Ấn tượng đầu tiên của cô đối với ngày Valentine chỉ
là trong ngày này chắc chắn Kỳ Gia Tuấn sẽ có kế hoạch. Cô đã từng hỏi Kỳ Gia
Tuấn bằng giọng tò mò, thực ra cũng chỉ là đi ăn cơm, xem phim rồi đi hóng mát
mà thôi, không lãng mạn đến mức khiến cô phải ngưỡng mộ.
Sau khi đến với Kỳ Gia Thông, ngày Valentine duy nhất
mà họ đã trải qua là ở Song Bình. Lúc đó, họ đã ở bên nhau trên hòn đảo nhỏ
chu vi chưa đầy hai kilomet vuông này, ngày tháng, thậm chí là thời gian đều
không có nghĩa lý gì, dĩ nhiên là cũng không nghĩ đến ngày lễ Valentine trai
gái hẹn hò với nhau.
Điền Quân Bồi sắp xếp bữa ăn bày tỏ lời cảm ơn vào
ngày lễ Valentine, rõ ràng không phải là một sự trùng hợp bình thường. Đương
nhiên, Nhâm Nhiễm không ngờ nghệch đến mức không quan tâm gì đến ý định theo
đuổi mà một chàng trai thể hiện ra. Đối với một cô gái 27 tuổi đang chuẩn bị
sống một cuộc sống bình thường, việc có được chàng trai như Điền Quân Bồi theo
đuổi có thể coi là một chuyện đáng mừng.
Chỉ có điều lần trước, khi cô muốn gạt quá khứ sang
một bên để sống một cuộc sống bình thường, cô đã chấp nhận cuộc hẹn hò với
Trương Chí Minh. Đứng trên một góc độ nào đó có thể nói, Trương Chí Minh có
nhiều điểm tương đồng với Điền Quân Bồi: được học hành tử tế, là người có
tài, khá thành đạt trong sự nghiệp, có chí tiến thủ mạnh mẽ, ngôn từ cử chỉ
điềm đạm, lịch lãm, không có thói quen gì xấu, là ứng cử viên sáng giá trong
mắt người bình thường. Tuy nhiên mối quan hệ giữa cô và Trương Chí Minh đã
thất bại lớn, đối phương lại lấy cô và Hạ Tịnh Nghi ra để tiến hành trao đổi
nhằm đổi lấy vụ đầu tư của Ức Hâm.
Sau khi biết được sự thật, cô không có gì là phẫn nộ,
chỉ có thể kiểm điểm lại mình không chịu đầu tư nhiều tình cảm, nên cũng
không thể trách người khác vô tình và vụ lợi.
Không vì chuyện cũ đó mà cô nghi ngờ thành ý của Điền
Quân Bồi, kể từ lúc họ quen nhau, anh đã tỏ ra chân thành và dồn nhiều tình
cảm hơn Trương Chí Minh rất nhiều. Tuy nhiên đến ngày hôm nay, cô mệt mỏi hơi
nhiều so với những ngày mới ở Australia về và bắt đầu đi làm, việc mà cô đang
làm, chỉ là từng bước để cuộc sống quay trở lại quỹ đạo bình thường, cô không
thể xác định được mình có còn đủ sức để tiếp nhận sự theo đuổi của một người
đàn ông và bắt đầu một cuộc tình mới hay không.
Trong lúc Nhâm Nhiễm đang bần thần thì Tom - anh bạn
đồng nghiệp của cô bước đến hỏi, “Renee, nếu trong ngày Valentine tôi hẹn một
cô gái đi chơi thì liệu cô ấy có hiểu lầm là tôi muốn tán tỉnh cô ấy hay
không?”
“Cái này tôi cũng không dám chắc, có trời mới biết cô
gái mà anh hẹn là cô gái như thế nào, chân thành đến mức như thế nào trong
chuyện tình cảm?”
“Bọn tôi quen nhau chưa lâu, tôi thì rất muốn được
phát triển thêm một bước với cô ấy, nhưng tôi không có ý định kết hôn. Nghe nói
con gái Trung Quốc rất coi trọng chuyện này, lần trước Sunny còn nói với tôi
rằng”, Tom nói ra một câu tiếng Trung bằng giọng lơ lớ, “-những mối tình không
coi việc kết hôn là mục đích đều là những trò lưu manh. Có thật là có cách
nói như vậy hay không?”
Khó khăn lắm Nhâm Nhiễm mới hiểu được anh ta đang nói
gì, cô cười như nắc nẻ.
“Tôi sợ quá. Có phải các bạn đều nghĩ như vậy không?
vốn tiếng Anh của bạn gái tôi không tốt lắm, tiếng Trung của tôi thì quá tệ,
không biết cô ấy có hiểu lởi bày tỏ của tôi hay không”.
Tom là người Mỹ, mới 25 tuổi, mang dòng máu Ireland,
có mái tóc màu hạt dẻ và đôi mắt xanh, rất hút hồn người khác. Sau khi tốt
nghiệp đại học, Tom bắt đầu đi chu du các nước, đi đến đâu bèn làm việc ở đó,
sau khi chơi chán và tích cóp được một khoản tiền lại tiếp tục lên đường, sống
rất tự do, vui vẻ. Năm ngoái Tom mới đến Trung Quốc, cầm một cuốn tiếng Trung
giao tiếp, vừa học vừa thực hành, tìm một công việc dạy tiếng Anh cho trẻ em.
Cách dạy Học của anh rất thoải mái, tùy ý, tận tâm
với công việc, được các bạn nhỏ rất quý mến. Trong quá trình dạy học, anh đã
học được một số câu tiếng Trung rất buồn cười, cộng với việc các đồng nghiệp
người Trung Quốc hay đùa và dạy anh một số vựng mà các cư dân mạng hay dùng,
những lúc rỗi rãi mang đi tán gái lại rất thành công nên anh cũng có phần
dương dương tự đắc. Một vị đồng nghiệp khác tên là Sunny không chịu được vẻ đắc
ý đó của anh liền dọa anh không cẩn thận lại rước gái bar về làm vợ, anh liền
tưởng đó là thật.
Hai người gặp khó khăn lớn trong giao tiếp mà cũng vẫn
có thể yêu nhau rất say sưa, Nhâm Nhiễm đành phải tỏ ra bái phục. “Không phải
tất cả các cô gái đều ham lấy chồng như vậy, những cái khác anh tự lý giải đi”.
“Haizz, phong tục ở phương Đông khác quá, khó hiểu
quá, Lễ Valentine năm ngoái tôi ở Nhật Bản, ngay từ sáng sớm đã có mấy đồng
nghiệp nữ tặng socola cho tôi, tôi mừng như vớ được vàng, tưởng rằng mình đã
trở thành người tình được mọi người hết sức quý mến. Sau đó mới biết, đó chỉ
là vấn đề thói quen mà thôi, ngày hôm đó tất cả đàn ông đều nhận được socola,
tương đương với giải khuyến khích mà thôi”.
Những đồng nghiệp trong phòng hiểu lời Tom nói đều
bật cười ha ha.
Tom ngồi đó với vẻ mặt đau khổ, Nhâm Nhiễm lại thấy
thoải mái trở lại. Cô nghĩ, cô còn cả nghĩ hơn cả anh chàng Tom vừa muốn tận
hưởng sự lãng mạn lại vừa không muốn bị trói buộc, tự nhiên lại thấy buồn cười.
Chỉ là một cuộc hẹn mà thôi, không có gì là ghê gớm cả.
Đến ngày Valentme, sau khi hết giờ làm việc, Điền Quân
Bồi đến đón Nhâm Nhiễm rồi chạy thẳng đến khách sạn Minh Châu bên bờ sông, đây
là một khách sạn năm sao mới khai trương chưa lâu, tòa nhà 38 tầng đã trở
thành công trình kiến trúc nổi bật bên bờ sông, nhà hàng Tây trên tầng thượng
được đặt một cái tên mang đậm phong cách Italy: nhà hàng Tuscan Sun.
Nhâm Nhiễm tưởng rằng chỉ ăn một bữa cơm đơn giản,
không ngờ là nhà hàng Tây trong khách sạn sang trọng, cô chỉ mặc quần áo đi làm
bình thường, bên ngoài khoác chiếc áo phao, bên trong là một chiếc áo len mỏng
màu ghi mặc quần bò, đi bốt, không trang điểm gì, lúc đi chỉ bôi ít son môi
nhìn cũng hơi lạc lõng so với môi trường xung quanh. Sau khi vào thang máy
ngắm cảnh và đi lên, cô nhân viên phục vụ mặc váy dài bước đến đón họ, đối
chiếu vài vị trí đã đặt, dẫn họ vào chiếc bàn tiếp giáp cửa sổ, từ đây nhìn
xuống, cảnh đẹp ở hai bên bờ sông Trường Giang thu gọn trong tầm mắt.
Nhâm Nhiễm cởi áo khoác ra, nhìn sang bốn xung quanh.
Nhà hàng trước mắt được bài trí theo phong cách Địa Trung Hải, màu xanh nước
biển xen với màu trắng, chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ tỏa sáng khiến các đồ
đựng bằng thủy tinh lung linh, bốn phía xung quanh đều là những vị khách ăn
mặc sang trọng, lịch lãm, còn có một ban nhạc biểu diễn trong phòng.
Cô đành phải xin lỗi: “Em xin lỗi, hôm nay ăn mặc đơn
giản quá”.
“Không sao. Em chịu đi ăn cùng anh, anh đã rất vui
rồi”.
Sau khi họ gọi món xong, nhân viên phục vụ liền mang
rượu khai vị đến kèm thêm một bông hồng đỏ thắm được gói trong giấy lụa rất
xinh xắn, đây đương nhiên là để tạo bầu không khí cho ngày Valentine. Điền
Quân Bồi tặng hoa cho Nhâm Nhiễm, cô liền mỉm cười cảm ơn.
“Hồi em còn học ở đây, hôm đó là Valentine, em cùng
với mấy người ban chưa có người yêu đi dạo phố, em bị tụt ở đằng sau, một cô
bé bán hoa bám lấy cậu bạn học đi bên cạnh em nói, anh ơi, anh mua hoa cho chị
đi. Cậu bạn ấy ngại quá bèn giải thích, bọn anh là bạn bè, bọn anh là bạn bè
thôi. Nhưng cô bé không thèm để ý, cứ bám nhằng lấy chân cậu ấy không chịu
buông tay ra, cậu ấy không thể nào thoát ra được, lại còn khiến mọi người xung
quanh phải bật cười”.
Điền Quân Bồi liền cười: “Cậu bạn này thật thà quá,
mua bông hoa tặng cho em không phải là rất tuyệt sao?
“Hồi đó bọn em đang học đại học năm thứ nhất, rất coi
trọng danh phận người yêu, đâu có dám nhận linh tinh. Khổ thân cậu ấy không
tài nào mà dứt ra được, cuối cùng vẫn bị ép phải móc tiền ra mua một bông hồng
heo héo, mặt đỏ tía tai, đưa hoa cho em rồi chạy mất. Nói như lời một người bạn
của em là, em thật sự đáng thương, lần đầu tiên trong đời được nhận hoa là do
có cô bé bán hoa ép mua ép bán”.
“Bạn em trêu ghê quá nhỉ”.
“Đúng vậy, anh ấy chỉ thích trêu em”.
Thực ra người bạn mà Nhâm Nhiễm nói đó chính là Kỳ
Gia Tuấn, trong ngày lễ Valentine đó anh có cuộc hẹn, ngày hôm sau, sau khi
nghe cô kể chuyện này, anh liền cười rũ rượi. Đợi đến khi cô chuẩn bị nổi cáu
vì bị trêu quá, anh mới vuốt tóc an ủi cô: “Thôi thôi đừng giận nữa, nếu mà
biết sớm vậy thì hôm qua đáng lẽ anh đã phải đặt một bó hoa để tặng em mới
đúng. Thế này nhé, đợi đến Valentine sang năm anh sẽ tặng bù, đảm bảo là bó
hoa to nhất mà bạn bè trong ký túc xá nữ của bọn em chưa bao giờ nhìn thấy”.
Valentine thứ hai, cô đã có mặt ở Song Bình.
Lúc này đây nhớ lại chuyện cũ, cô không còn như năm
ngoái, vừa nhớ đến cái tên Kỳ Gia Tuấn liền muốn nghĩ ngay sang chuyện khác.
Cô vân vê tờ giấy lụa bọc bên ngoài bông hồng đang cầm trong tay, đầu ngón tay
tê tê như tâm trạng lúc này. Cô nghĩ, cuối cùng sẽ đến một ngày, hình ảnh anh
trong lòng cô sẽ phai mờ ư?
Điền Quân Bồi đã phát hiện ra vẻ u ám trong đáy mắt
cô, “Thế thì anh muốn khai với em một chuyện, em đừng cười anh nhé”.
“Chuyện gì vậy?”
“Thực ra anh đã đặt một bó hoa và đặt trong cốp xe,
định lát nữa đưa em về nhà sẽ tặng em”.
Nhâm Nhiễm hơi sững người, hàng mi lập tức rủ xuống để
giấu đi cảm giác đó: “Luật sư Điền, anh chu đáo quá”.
Lúc này đây nhân viên phục vụ bắt đầu bưng thức ăn
lên, đồng thời bật ra một chai rượu vang. Đúng như lời Phùng Dĩ An giới thiệu,
tất cả các món trong nhà hàng này đều rất ngon, mang đậm hương vị của Italy.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện rất thoải mái.
Ăn xong đồ ngọt, đã là 10 giờ, Điền Quân Bồi thanh
toán, hai người vào thang máy. Sau khi uống một chút rượu, đứng trong thang
máy ngắm cảnh này, từ tầng 38 nhìn xuống dưới, Nhâm Nhiễm cảm thấy đầu óc hơi
quay cuồng, cô vội vàng xoay người nhìn ra cửa thang máy.
“Em sống ở tầng 28 cũng cao đó nhỉ, em vẫn chưa quen
à?”
“Em thích ở trên tầng cao một chút vì khá yên tĩnh.
Nhưng lại không chịu được cảm giác từ trên xuống dưới đều hiện rõ trước mắt
như thế này, nghe nói hồi tháng 5 năm ngoái, thành phố Melbourne - nơi em đã
từng du học đã khánh thành tòa nhà Eureka skydeck, ở tầng 88 có một ban công
bằng kính trong suốt có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố dưới chân, em đoán
chắc sẽ không bao giờ dám lên để thử”.
Điền Quân Bồi nhìn cô cười cười, bất ngờ nói: “Anh
rất thích em Tiểu Nhiễm, hãy làm bạn gái của anh nhé”.
Nhâm Nhiễm không ngờ lời tỏ tình của anh lại thẳng
thắn như vậy, nghe xong, cô không biết phải trả lời như thế nào.
Thang máy từ từ hạ xuống, xuống đến khoảng tầng thứ
15, qua bờ vai Điền Quân Bồi đang đứng bên cạnh, đột nhiên Nhâm Nhiễm nhìn thấy
thang máy song song khác đang đi lên, ánh đèn sáng rực, cô có thể nhìn thấy
rõ người đàn ông cao lớn đứng trong thang máy nằm cách chưa đầy ba mét đó
chính là Trần Hoa.
Anh vịn tay vào thang máy, mắt nhìn xuống sông Trường
Giang phía xa, khuôn mặt gầy guộc, lạnh lùng đó vẫn vô cảm như lúc bình thường,
dường như đang tập trung suy nghĩ điều gì. Thang máy đó đang đi lên, thang máy
của họ đang đi xuống, đi lướt qua nhau, chỉ trong tích tắc, trong mắt cô lại
xuất hiện màn đêm mênh mông.
Có lời thông báo của Hạ Tịnh Nghi từ trước, đáng lẽ cô
không cảm thấy bất ngờ, nhưng nhìn thấy anh ở cự ly gần như vậy, cô vẫn cảm
thấy hơi kinh ngạc, cô vội nhìn sang góc kia của thang máy theo bản năng, dường
như họ vừa mới xa rời thế giới không chân thực nằm trên tầng thứ 38 vừa nãy,
đứng nhìn ở góc độ này, đột nhiên thành phố này lại trở nên xa lạ.
“Anh xin lỗi, có phải lời đề nghị của anh quá đường
đột khiến em khó xử hay không?”
Cô trở về với thực tại, vội vàng lắc đầu, “Không,
Quân Bồi, em cảm thấy rất vinh hạnh, anh rất kiên trì với em. Chỉ có điều em
cảm thấy hơi... bất ngờ”.
Thang máy đi xuống bãi đỗ xe ngầm, Điền Quân Bồi đón
lấy chiếc áo khoác trong tay cô, mặc lên cho cô. “Anh tưởng rằng lòng chân
thành của anh đã thể hiện từ lâu, nghĩ đi nghĩ lại, cũng không tạo ra được
niềm vui bất ngờ gì cho để em có thể nhận lời anh ngay”.
Nhâm Nhiễm không kìm được bèn cười buồn: “Chắc là em
là một cô gái chỉ biết làm người khác cụt hứng và rất thực dụng trong suy
nghĩ. Trong chuyện tình yêu, cần phải có một chút ngây thơ, một chút nhiệt
tình. Em... đã trải qua một số chuyện, hai yếu tố đó, không biết em có còn có
hay không”.
“Người nào cùng có quá khứ, nếu em không muốn nói em
đi trải qua những gì thì anh cùng sẽ không hỏi. Anh chỉ biết rằng, chính
những quá khứ mà em đã trải qua đã quyết định cho diện mạo ngày hôm nay của
em, cái mà anh thích là con người em hiện nay”.
Nhâm Nhiễm không thể không thừa nhận, không hổ danh là
luật sư Điền Quân Bồi rất có tài nói năng, cô không thể nói là mình đã bị anh
thuyết phục, nhưng cô biết cô không thể thuyết phục được anh.
Sau khi họ lên xe, Điền Quân Bồi cho xe nổ máy và
chạy trên đường. Những ngày lạnh giá vừa trôi qua, trên đường có rất nhiều đôi
trai gái sánh vai bên nhau, không ít người còn cầm hoa hồng, vẻ lãng mạn mà
họ cố tình thể hiện ra này đã khiến cho thành phố vốn rất thế tục này có thêm
một cảm giác vui vẻ phù hoa và náo nhiệt.
Nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, Nhâm Nhiễm thở
dài: “Em xin lỗi Quân Bồi, em thực sự không biết phải trả lời anh thế nào. Một
mặt, em không muốn nói không với anh, em sợ mất một người bạn như anh; Mặt
khác, em sợ em nhận lời anh, cuối cùng vẫn sẽ để anh phải thất vọng”.
“Nếu như anh nói, anh sẵn sàng đón nhận mọi sự thất
vọng có thể xảy ra thì sao?”
Một lần nữa Nhâm Nhiễm không biết phải đáp lại thế
nào.
“Dường như em cho rằng, sau khi hiểu em hoàn toàn chắc
chắn anh sẻ thất vọng. Anh không biết tại sao em lại có suy nghĩ như vậy, với
độ tuổi và tính cách của anh, sẽ không dễ có những ảo tưởng và sau đó lại dễ
dàng dập tắt đâu”.
“Nhưng...” cô nói một cách mâu thuẫn, “chắc là anh vẫn
nghĩ em rất đẹp, rất tuyệt vời”.
“Thế em thử nói ra mặt xấu xa của em, thử xem có thể
khiến anh phải sợ và rút lui hay không”.
“Có cần em phải nói không? Mình gặp nhau trong hoàn
cảnh đó, em còn phải nói thêm gì nữa? Người bình thường nghĩ em như thế nào
cũng không có gì là quá đáng”.
“Nói đi nói lại vẫn là do cuộc gặp gỡ đó ám ảnh
em. Anh là luật sư, anh phản đối mọi sự phán xét dựa vào những kết luận chủ
quan, chính vì thế trong tình huống bình thường, anh đều yêu cầu có một lời
giải thích hợp lý. Nhưng không hiểu tại sao, em lại khiến anh tin rằng, sự
trong sạch của một người không được thể hiện bằng việc phải giải thích tất cả
mọi chuyện”.
“Quân Bồi, cách nói này đúng là lý tưởng hóa quá”.
“Em nghĩ là vì cao hứng anh mới nói như vậy ư? Anh
thừa nhận lúc mới gặp em, trong mắt anh, em thực sự là một cô gái rất bí ẩn,
anh rất tò mò về em. Dần dần quen em, được tiếp xúc với em, sau khi trở thành
bạn của em, trong mắt anh, em là một cô gái dịu dàng, tốt bụng nhưng lại rất lý
trí. Hiểu được em nhiều hơn anh lại bị em thu hút hơn, càng muốn được đến với
em hơn. Anh tin vào cảm giác của anh đối với em, mong em cũng tin rằng không
phải anh nổi hứng nhất thời”.
Nhâm Nhiễm cười đau khổ: “Anh đã bao giờ nghĩ nếu
không tìm hiểu cho kỹ, rất có thể mọi cảm giác chỉ là ảo giác hay không?”
“Tiểu Nhiễm, em không thể dùng lý do này để từ chối sự
theo đuổi của một người đàn ông. Đối với em, điều mà em cần suy nghĩ không
phải là vì anh hiểu thêm em mà thất vọng. Em chỉ cần suy nghĩ rằng, ở bên anh,
em có vui hay không, anh có đáp ứng được những yêu cầu của một người bạn trai
mà em kỳ vọng hay không là được rồi”.
Giọng anh nhẹ nhàng và trầm ấm, khiến trái tim bối rối
của cô đã bình tĩnh trở lại, “Luật sư Điền, em phải thừa nhận rằng, logic của
anh rất mạnh mẽ”.
Điền Quân Bồi hơi sững người, anh đã nhận ra được ý
thỏa hiệp trong câu nói của cô, bèn đưa tay ra nắm lấy một bàn tay của cô. Cô
hơi ngọ ngoậy nhưng không rụt lại. Được một bàn tay ấm áp nắm như thế này, một
cảm giác thân mật lâu lắm rồi không có và không thể miêu tả bằng lời đã len lỏi
vào trong tim, khiến cô cũng thấy lưu luyến.
Xe chạy đến khu nhà Nhâm Nhiễm ở, Điền Quân Bồi xuống
xe trước, mở cốp xe lấy ra một bó hồng tặng cho cô. Nhâm Nhiễm đón lấy, cúi đầu
xuống hít một hơi thật sâu. Đột nhiên anh ôm chặt lấy cô, cô lặng lẽ đứng yên
trong lòng anh, một lát sau mới nói: “Chúng mình... thử xem, cứ dần dần. Nếu em
vẫn còn có gì băn khoăn thì chắc anh cũng hiểu được chứ, Quân Bồi”.
Ạph ghé sát vào tai cô khẽ nói: “Anh sẵn sàng đợi”.
Cô vội vàng thoát ra khỏi tay anh, bước nhanh về phía
tòa nhà.
Bó hoa đó đã bị đè bẹp vì vòng tay của hai người,
sau khi lên nhà, cô mở lớp giấy bọc bên ngoài ra, cắt tỉa một chút cho bó
hoa rồi cắm vào lọ.
Cách đường Hoa Thanh không xa có một công viên, bên
cạnh có một chợ nhỏ bán hoa, cây cảnh, cách mấy ngày cô lại đi bộ đến, tranh
thủ lúc chợ chuẩn bị đóng cửa, mua một ít hoa với giá rất rẻ về, nhưng thường
chỉ là hoa phăng, cúc dại, đồng tiền, thỉnh thoảng thì có hoa loa kèn hoặc
hoa ly. Lần đầu tiên lọ hoa được cắm hoa hồng màu sắc tươi thắm như vậy, khiến
gian phòng đột nhiên như có thêm sắc xuân.
Cô bước đến cửa ban công nhìn ra ngoài, màn đêm lộ ra
màu đỏ thẫm không nhìn thấy ngôi sao nào. Đột nhiên trước mắt cô hiện lên một
chiếc thang máy được ánh đèn chiếu sáng rực, chiếc bóng vụt qua trước mắt cô đó
dường như chồng lên chiếc bóng của cô in trên cửa.
Cô chạm trán vào cánh cửa kính lạnh giá, mới phát hiện
ra má mình hơi nóng.
Người đó đi ngang qua thành phố này, cuộc sống của
hai người giống như hai chiếc thang máy vận hành song song đó, không thể nào
tương giao được nữa; Người vừa nhận lời thử bắt đầu mối quan hệ với một người
đàn ông, hãy thể hiện ra thành ý của mình đi - cô đã nhắc nhở mình như vậy.
Ngày hôm sau, Nhâm Nhiễm đã đọc được một bài viết trên
báo nói mấy hôm trước, tập đoàn Ức Hâm đã chính thức khởi động một dự án đầu
tư trị giá gần 1 tỉ NDT ở thành phố này. Bài báo đã giới thiệu chi tiết về dự
án và một số nét khái quát về tình hình đầu tư, nói lãnh đạo tỉnh và thành phố
hết sức coi trọng, tham gia vào buổi lễ ký kết..., cũng như mọi lần khác, trong
bài viết không nhắc gì đến tên Trần Hoa.
Bỏ tờ báo xuống, cô thở dài một tiếng, biết chắc chắc
anh đã làm xong các việc và rời thành phố này, cô không phải lo sẽ chạm trán
anh nữa.
Quan hệ giữa cô và Điền Quân Bồi tiến triển thuận lợi
hơn những gì Nhâm Nhiễm đã nghĩ.
Dĩ nhiên, Điền Quân Bồi tôn trọng ý kiến của cô, không
nóng vội rút ngắn khoảng cách. Hàng ngày anh đều gọi cho cô một cú điện thoại,
nếu cuối tuần không phải làm thêm giờ thì anh hẹn cô đi ăn hoặc hẹn gặp ở
quán cà phê Lục Môn.
Sáng chủ nhật, quán cà phê vừa mở cửa, không có mấy
khách, rất yên tĩnh. Nhân viên phục vụ bưng cà phê thơm phức đến, Điền Quân
Bồi và Nhâm Nhiễm mỗi người mang một chiếc laptop, anh giải quyết các công văn
giấy tờ, còn cô thì dịch tài liệu mà Thái Hồng Khai gửi đến.
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng ồn ào bất thường, hai
người vội ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tô San bước vào, theo sau là một người đàn
ông, cô đứng khựng lại, hầm hầm nói: “Này, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, xin mời
anh rời khỏi đây đừng bám theo tôi nữa, đừng để ảnh hưởng đến cửa hàng của
tôi”.
Hai tay cô chống nạnh, nhưng động tác có vẻ ghê gớm
này không có tác dụng răn đe, may mà nhân viên phục vụ đã nghe thấy tiếng và
bước đến, người đàn ông đó sững người rồi quay đầu bỏ đi.
Tô San vội nói lời xin lỗi với mấy người khách rồi
chạy vào phòng làm việc sau quầy như một cơn gió. Sau một hồi ồn ào, quán cà
phê đã yên tĩnh trở lại.
Điền Quân Bồi và Nhâm Nhiễm bất giác nhìn nhau cười,
cả hai đều nghĩ chắc người đàn ông đó là một kẻ không may mắn say mê bà chủ
xinh đẹp.
Họ lại tiếp tục chăm chú với công việc của mình.
Mối quan hệ này không gây áp lực gì nhiều cho cô,
nhưng rõ ràng là hai người đã thân mật hơn so với ngày trước.
Trong lòng Nhâm Nhiễm vẫn còn một chút mâu thuẫn. Cô
không biết mối quan hệ hòa bình như thế này có được coi là tình yêu hay không,
có đáp ứng được sự mong mỏi về tâm lý của một người đàn ông hay không. Nhưng thỉnh
thoảng ngẩng đầu lên, cũng đúng lúc anh nhìn cô, nụ cười trong đôi mắt ẩn sau
cặp kính đó khiến cô yên lòng trở lại.