Canh đỏ là nồi cay, cay đến người chảy mắt nước, còn canh trắng thì chỉ một chữ… ngọt.
Trên bàn lớn trưng bày một nồi lẫu kiểu âm dương, mấy bầu rượu ngon, là do các loại linh dược ủ thành, mỹ vị say lòng người, có bình pha thêm chút đường, có thể để hai tiểu la lỵ làm nước ngọt để uống.
Nhị sư tỷ, Tứ sư tỷ, Cừu Vũ và Lâm Phong đều uống rượu, tửu lượng của Lâm Phong không tính cao, nhưng loại linh tửu này còn không bằng rượu gạo, nên không sợ.
Liễu Tiếu Tiếu và Lâm Nhược Vũ chưa từng ngừng chiến tranh, Nhị sư tỷ là động vật ăn thịt điển hình, các loại thịt linh thú đều được xử lý tốt, bị nàng cầm lên từng đĩa đổ vào trong nồi.
Nhưng Tứ sư tỷ lại theo chủ nghĩa ăn chay, ở một bên liều mạng đổ rau vào.
- Tà đạo, quá tà đạo! Lão Tứ, ăn lẩu đều là trước mặn sau chay mới đúng!
Liễu Tiếu Tiếu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Lâm Nhược Vũ nhíu mày nói:
- Ta không tin tỷ, tỷ không có một câu nào là trung thực, tỷ cứ ăn thịt đi, cẩn thận béo lên!
Liễu Tiếu Tiếu cười hắc hắc nói:
- Yên tâm, ta là thể tu, không lo béo, chỉ lo tố chất thân thể theo không kịp!
Đây cũng không phải nói dối, thể tu mỗi ngày hao tổn cực lớn, giống như Lâm Phong tu luyện Thái Thượng Đoán Thể Đồ, mỗi lần vận chuyển ba bức tranh, thân thể sẽ bị móc sạch, không có cách nào chơi lần thứ hai.
Công pháp luyện thể của Liễu Tiếu Tiếu tới từ Huyền Cơ Môn Huyền Vũ Phong nhất mạch, theo nàng nói, là thiên hướng về rèn luyện.
Người tu chân có thể điều tiết năng lượng trong cơ thể, hai người tranh như vậy, bất quá là đấu khí mà thôi.
Tranh đến cuối cùng, Liễu Tiếu Tiếu ném hết mặt mũi, chất vấn Lâm Phong:
Lâm Phong đang ăn canh đỏ, cay đến líu đầu lưỡi, hai mắt đỏ bừng, không ngừng hít hà rồi mới đáp:
- Ta cảm thấy địa phương thất sách duy nhất là không chia làm ba cái nồi, hai ngươi một người một nồi!
Ăn lẩu như có ma dược, hai tiểu la lỵ lại trời sinh tham ăn, căn bản không quản hai sư tỷ cãi nhau, cả hai đứng ở trên ghế chọn đồ ăn, Cừu Vũ cũng liều mạng ăn, nhưng không dám tranh với hai tiểu la lỵ, ở chỗ này địa vị của nàng thấp nhất.
Nhị sư tỷ và Tứ sư tỷ còn ồn ào, nhưng chỉ cần không lật bàn, quỷ mới quản các nàng, hơn nữa mặc dù các nàng liều mạng cãi nhau, nhưng tốc độ ăn lại không chậm chút nào, thế mới tài.
Sau khi ăn xong, mọi người giống như cá chết ngồi ở trên ghế, Nguyệt Nhi và Dạ nhi trốn ở một bên ăn pudding, sau bữa ăn chính dùng chút điểm tâm ngọt, theo các nàng nói, kia là phong cách.
Lâm Phong nhìn mà nổi da gà, mình lớn hơn các nàng nhiều, nhưng lượng ăn lại không bằng một phần ba của tiểu la lỵ.
Những ngày qua, mỗi ngày Nhị sư tỷ vẫn bề bộn sự tình kiến thiết Thiên Phong Đường, sáng sớm ăn xong bữa sáng liền không thấy bóng dáng.
Hai tiểu la lỵ dùng bữa sáng xong thì bị Tứ sư tỷ xách đi, bị buộc tu luyện Huyền Hoàng Bảo Lục.
Mặc dù tư chất của hai tiểu la lỵ không tính cao, nhưng linh thú chú ý huyết mạch, chỗ huyền diệu của Huyền Hoàng Bảo Lục là không ngừng cải tạo huyết mạch của hai người.
Lâm Phong ở Linh Đài cảnh tăng cấp đã nhanh, nhưng so với hai tiểu la lỵ lại kém xa, chỉ mười mấy ngày, hai tiểu la lỵ đã nhảy nhót mấy cảnh giới nhỏ, tiếp tục như vậy nữa, trong vòng ba tháng thì có thể trúc cơ.
Tốc độ này đừng nói Tứ sư tỷ, Nhị sư tỷ cũng giật giật, thường xuyên lải nhải hai tiểu nha đầu quá có phúc.
Lâm Phong thì vẫn cùng Tứ sư tỷ chơi trốn tìm, nhưng cho tới bây giờ chưa thắng một lần, vừa đến buổi chiều sẽ bị bắt lại, liên quan tới quyển kỳ thư kỳ môn độn giáp kia, bây giờ Lâm Phong đã có thể đọc thuộc lòng.
Cách thời điểm trở về Huyền Cơ Môn đã rất gần, sự vụ của Liễu Tiếu Tiếu cũng sắp kết thúc, mà trong tay Lâm Phong nắm giữ lệnh bài tìm kiếm Bách Huyễn Phong, thì phải ở đêm trăng tròn mới có thể sử dụng.
Một ngày này, sau khi ăn bữa sáng, Lâm Phong nhìn ánh mắt chờ mong của Nguyệt Nhi và Dạ nhi, vì vậy đề nghị:
- Tứ sư tỷ, có câu khổ nhàn kết hợp, những ngày này Nguyệt Nhi và Dạ nhi đã rất cố gắng, không bằng hôm nay thưởng cho các nàng một chút đi!
Tứ sư tỷ Lâm Nhược Vũ nhíu mày nói:
- Ngươi muốn nghỉ?
Nàng rất thẳng tính, nghĩ cái gì sẽ nói cái ấy, vì vậy Lâm Phong vội vàng gật đầu:
- Đúng, là ý tứ này!
Lời này là hai tiểu la lỵ đề nghị với Lâm Phong, các nàng đã lớn như vậy, nhưng chưa bao giờ đi xa như thế, nơi này đã ra phạm vi Trung Châu, thuộc về Nam Cương.
Nếu ở kiếp trước, đây đã là xuất ngoại du lịch, nhưng ngày bình thường trở ngại dâm uy của Tứ sư tỷ, mọi người đều cố gắng tu luyện, ngay cả cơ hội chơi đùa cũng không có, bây giờ sắp trở về, tự nhiên không cam tâm.
- Được rồi, nể tình hai nàng rất cố gắng, hôm nay không tu luyện!
Lâm Nhược Vũ gật đầu, sau đó lại nói:
- Ta đi dạo chơi với các ngươi!
Lúc đầu vui mừng, nhưng ngay sau đó ba người đều mặt như khổ qua, có lão cổ hủ như Tứ sư tỷ đi theo, thì còn chơi cái quái gì nữa.