Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ

Chương 113



Ở Tần quốc nghỉ ngơi chút thời gian, mọi người lại sử dụng trận pháp truyền tống về Huyền Cơ Môn.

Đại trận truyền tống trên Thủ Tọa Phong lóe lên, thân ảnh mấy người hiện ra, trên đường trở về Thiên Tuyết Phong, không ít đệ tử Luyện Khí kỳ nhìn về phía Lâm Phong, ánh mắt trở nên lửa nóng.

Con hàng này ở Tần quốc và U Minh Hải ra danh tiếng rất lớn, đã sớm truyền về Huyền Cơ Môn, lực áp cùng giai, ở địa phương tà môn như Vạn Ma Quật, một tiểu thái điểu Trúc Cơ kỳ lại có thể sống sót.

Trọng yếu nhất là hắn đã trúc cơ, con mẹ nó trúc cơ rồi, thời điểm đi ra chỉ là Linh Đài kỳ, thời gian mấy tháng đã Trúc Cơ kỳ nhị phẩm, đây quả thực làm người ta khó có thể tin.

Nắm đấm lớn chính là đạo lí, tốc độ tu hành của tiểu tử này, làm mọi người tin phục.

Về Thiên Tuyết Phong, Lâm Phong làm ra một đống lớn bánh ngọt, đưa tới động phủ bế quan của Đại sư tỷ, ngày bình thường mình ở nhà, có thời gian sẽ đưa đến cho nàng, nhưng lần này ra ngoài rất lâu, không biết Đại sư tỷ có giận không.

Sau đó Lâm Phong đi Tàng Kinh Các, Tàng Kinh Các phân mấy cấp bậc, loại hình tâm kinh võ kỹ đều phân loại nghiêm ngặt, không đạt đến cấp độ đối ứng, thì không có cơ hội đi vào.

Lâm Phong tới chỗ tạp ký, nơi này chất đống rất nhiều sách vở lịch sử dã sử, không cần thân phận cao bao nhiêu, Linh Đài kỳ trở lên đều có thể vào xem.

Lâm Phong ở trong Tàng Kinh Các vài ngày, giống như biến thành người khác, để cho người ta cảm thấy kỳ quái.

Tứ sư tỷ Lâm Nhược Vũ thậm chí suy nghĩ, có phải mình ép hắn quá chặt hay không, có nên buông lỏng một chút hay không.

Nguyệt Nhi và Dạ nhi cũng thường xuyên tới, kể sự tình chơi đùa vui vẻ với đám tiểu đồng bọn, nếm thử lôi kéo Lâm Phong đi ra ngoài chơi, nhưng Lâm Phong trừ ăn cơm, thì ở luôn trong Tàng Kinh Các.

Liễu Tiếu Tiếu cũng trừng mắt chạy tới, nàng tâm tư linh hoạt, trực tiếp lấy tư liệu mà Lâm Phong đã từng đọc qua, trong lòng đã có chút suy đoán, hắn tra là lịch sử của Huyền Cơ Môn.

- Ngươi muốn biết cái gì, nói không chừng ta nghe qua.

- Nhị sư tỷ hẳn nhớ sự tình ta leo lên tầng mười bốn của Đại Đạo Các, phía trên chỉ có một bộ hài cốt, ở nơi đó ta cũng nhìn thấy hậu trường của lão Tam, vị tiền bối Kiếp Tiên cửu phẩm kia.

Liễu Tiếu Tiếu gật đầu, vấn đề này Lâm Phong nói qua, thậm chí Lâm Phong còn cho nàng cuốn kinh văn sao chép được từ trong Đại Đạo Các, chỉ tiếc thứ này bác đại tinh thâm, không phải tâm kinh cũng không phải võ kỹ thần thông, thôi diễn không ra chút nội dung gì.

- Ngươi muốn nói khí tức của vị Kiếp Tiên kia và bộ hài cốt không khác nhau chút nào?

Liễu Tiếu Tiếu dò hỏi.

Lâm Phong gật đầu nói:

- Đúng, không chỉ như thế, trải qua sự tình U Minh Hải, để cho ta sinh ra quá nhiều nghi hoặc, Nhị sư tỷ để ta đến Đại Đạo Các lần nữa, có được không?

Đại Đạo Các là một trong hai các của Huyền Cơ Môn, bình thường đệ tử chỉ vào một lần, cũng không phải không cho vào lần thứ hai, mà là trải qua vô số lần nếm thử chứng minh, bất kỳ người nào tiến vào Đại Đạo Các lần thứ hai, đều sẽ không có bất kỳ thu hoạch gì, dần dần thành quy củ chỉ vào một lần.

Huyền Cơ Môn có tin tức truyền ra, Lâm Phong lại muốn vào Đại Đạo Các, trong lúc nhất thời bách phong đều biết rõ.

Trước kia có tin tức còn cần các Kim Đan kỳ truyền âm lẫn nhau, nhưng bây giờ khác biệt, có Thiên Tuyết Phong Thực Quán, chỉ vài giờ tin tức đã khuếch tán ra.

Trước Đại Đạo Các người đông nghìn nghịt, vây chật như nêm cối, chính chủ như Lâm Phong cũng bị ngăn ở bên ngoài không vào được.

Có người phát hiện Lâm Phong đến, vội vàng hô lớn:

- Nhanh nhường nhường cho Lâm sư huynh, đừng đứng cản đường!

Trong đám người không ít thanh âm đáp lại, nhanh chóng truyền bá, dần dần nhường ra một con đường, Trúc Cơ kỳ còn tốt, nhưng những đệ tử Luyện Khí kỳ và Linh Đài kỳ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong giống như nhìn thần tượng.

Lâm Phong đi qua, được nhiều người hoan nghênh như vậy, nghĩ thôi cũng có chút kích động.

Bỗng nhiên, một thân ảnh ngăn ở trước mặt Lâm Phong, còn chưa mở miệng đã có người nhận ra.

- Mau nhìn, là Lăng Ba Tiên Tử, nhưng Lâm sư huynh hết lần này tới lần khác không thích nàng!

- Đúng đúng, ta gặp qua nàng, nàng vì yêu sinh hận mà dẫn ra không ít chuyện!

- Phó Cảnh Thiên bị Lâm sư huynh trừng mắt liền dọa đến tè ra quần sao không đến nhỉ!

Mọi người nghị luận ầm ĩ, hai mắt Lăng Ba Tiên Tử đỏ bừng, một đại cô nương đang yên đang lành bị lời đồn hại thảm, Phó Cảnh Thiên trốn ở trong đám người thì mắt trợn trắng.

Lâm Phong có chút sốt ruột, vội vàng giải thích:

- Không phải như vậy, các ngươi đừng hiểu lầm!

- Yên tâm đi, Lâm sư huynh, chúng ta đều hiểu!

- Đúng đúng, chúng ta đều hiểu!

Lâm Phong rất muốn tát mấy gia hỏa kia một cái, các ngươi hiểu cái gì!

Lăng Ba Tiên Tử hai mắt rưng rưng, chất vấn:

- Ngươi thật là Trúc Cơ kỳ nhị phẩm?

Lâm Phong chất phác gật đầu, một cô gái xinh đẹp như vậy khóc ở trước mặt, thật để cho người ta có chút chân tay luống cuống.

Lăng Ba Tiên Tử không nói hai lời quay đầu rời đi, bên ngoài truyền ngôn nàng còn chưa tin, bây giờ được Lâm Phong chứng thực, thật chỉ muốn mua đậu hũ đập chết mình.

Nàng hai lần thua ở trong tay Lâm Phong, kìm nén một hơi muốn báo thù, đến nay còn bồi hồi ở Linh Đài kỳ, mặc dù thực lực khinh thường đệ tử Linh Đài kỳ cùng thế hệ.

Nhưng so sánh với Lâm Phong, đơn giản chính là gặp quỷ, cái này còn làm sao báo thù.

Phó Cảnh Thiên cũng rưng rưng không nói, nói nhiều đều là nước mắt, hắn ngay cả dục vọng bước ra cũng không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.