Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ

Chương 128



- Hừ, không biết trời cao đất rộng, nơi này cũng không phải Huyền Cơ Môn, một khi đối phương hạ tử thủ, hắn chết chắc!

Trử Tuấn cười lạnh, hắn hết sức vui vẻ thấy Lâm Phong chết, nói như vậy tâm ma của hắn sẽ có thể tiêu trừ, không ngại tu hành.

Phó Cảnh Thiên và Lăng Ba cực kì lo lắng, thậm chí còn ra mặt khuyên nhủ Lâm Phong, bảo Lâm Phong bình tĩnh, hai người tựa hồ dần dần đi ra bóng ma của mình, không bị áp lực chi phối mình, dù sao cũng là nhân vật thiên kiêu.

Nhưng Lâm Phong vẫn cự tuyệt hảo ý của bọn hắn, đánh mười Trúc Cơ kỳ mà thôi, Kim Đan kỳ cũng đánh qua, còn sợ bọn hắn.

Trong sân đấu, đệ tử Tẩy Tâm Các quá nhiều, chừng trên vạn người quan sát, tiếng hò hét đinh tai nhức óc.

Trái lại Huyền Cơ Môn chỉ le que mấy người, mặc dù liều mạng kêu gọi, nhưng rất nhanh liền bị áp xuống.

Không Hư Tử thủ đoạn thần dị, ngón tay điểm về phía Lâm Phong, một màn ánh sáng bao hắn lại, lập tức ngăn cách thanh âm đinh tai nhức óc kia.

Thủ đoạn này rất thần diệu, cao thủ Tẩy Tâm Các lấy thần thức liếc nhìn, xác định thần thông này chỉ là ngăn cách ngoại giới ảnh hưởng, mới tùy ý Lâm Phong mang thần thông này vào trận.

Mười đối thủ ở giữa sân, Lý Phàm tu vi thấp nhất, nhưng hắn thân phận cao, cho nên tất cả mọi người nghe hắn chỉ huy.

Hắn lặng lẽ quét qua Lâm Phong, trong lòng có chút thoải mái, tiểu tử này liên tiếp vũ nhục mình, còn đánh nhị ca trọng thương, lần này không để hắn chết, mình không mang họ Lý.

- Bày trận!

Các tiên môn đều có trận pháp, mười người bọn hắn đủ để tạo thành một trận pháp cỡ nhỏ, nghiền ép về phía Lâm Phong.

Lâm Phong chỉ nhìn một chút, Thái Thượng Linh Bảo Giám chấn động, cho ra một chút tin tức.

Trạng thái sử dụng Vong Ưu Đan, sau khi sử dụng hạn chế cảm giác của bản thân, tu vi tinh tiến, nhưng sau đó sẽ hư thoát bất lực ba tháng, phải dựa vào Dưỡng Tinh Đan điều dưỡng nửa năm mới có thể khôi phục trạng thái.

Lâm Phong bất đắc dĩ, Tẩy Tâm Các thật không biết xấu hổ, vì thu hồi phần thưởng trân quý, lại dám liều như vậy, không nghĩ tới bọn hắn ngay cả đan phương của Vong Ưu Độc Đan cũng có, thứ này hiệu quả cực kỳ bí ẩn, cơ hồ dò xét không ra.

Về phần Lý Phàm miệng hô bày trận, Lâm Phong cười lạnh một tiếng, thời điểm đối phương hô lên, hắn đã động thủ.

Đan điền chấn động, Thanh Đồng Đỉnh hiển hiện, Lâm Phong cầm chân đỉnh, toàn lực đập tới, một tiếng ầm vang, cả người Lý Phàm bị đập bay ra ngoài, dù hắn có dược lực của Vong Ưu Đan, cũng bò không dậy nổi.

- Chuyện cười, thật cho rằng tiểu gia sẽ chờ các ngươi bày trận xong, lại đi tìm tai vạ sao, tiểu gia thời gian quý giá, không có công phu hao tổn với các ngươi, cùng lên đi!

Cái này... mọi người trợn mắt hốc mồm, đấu pháp quá bạo lực, quá trực tiếp.

Lâm Phong thu Thanh Đồng Đỉnh lại, bản mệnh pháp bảo quá trọng yếu, không thể lấy ra đắc ý, mới vừa rồi là vì chấn nhiếp mới dùng.

Lúc này chín người khác mới kịp phản ứng, từng cái cuồng hống chém giết tới, đều thi triển tuyệt học khác biệt, nhất là đệ tử Chiến Các, tu vi không chỉ bất phàm, ngay cả võ kỹ cũng hơn người một bậc.

Hai tay Lâm Phong diễn hóa Bạch Hổ Biến công kích tới:

- Ngươi biến đi!

Ngao ô!

Bạch Hổ cuồng hống, trực tiếp đánh tan trận hình của đối phương, nguyên bản chín người đồng thời xông lên, nhưng thoáng cái đã bị đánh loạn.

Lâm Phong diễn hóa Huyền Vũ Biến phóng tới người gần nhất, Huyền Vũ cự thú đập xuống:

- Thưởng ngươi một chiêu Huyền Vũ Biến!

Đối thủ lập tức kêu thảm, cho dù hắn dùng Vong Ưu Đan, nhưng ở dưới thế công biến thái của Lâm Phong, cũng khó có thể chèo chống, bay thẳng ra ngoài.

Bên cạnh lại có một Trúc Cơ cửu phẩm giết tới, hai tay lực chìm như núi.

- Côn Bằng Biến!

Lâm Phong diễn hóa Côn Bằng Biến, hai chân trầm xuống, đất sụt ba thước, giống như mũi tên bắn ra, tránh thoát thế công của người này, mượn lực xung kích đánh về phía đệ tử khác, nháy mắt đã bị hắn kích mất đi tri giác.

Dư thế không giảm, Lâm Phong lấy Phi Sương Cước thi triển Côn Bằng Biến, lại giải quyết một người.

Quá nhanh, Lâm Phong tận dụng mọi thứ, dương trường tránh đoản, cơ hồ không tiếp xúc với đối phương, nhưng trong khoảng thời gian ngắn liền đánh bại chín người, thế công như nước chảy mây trôi, không mang theo một chút đình trệ.

Đám đệ tử Tẩy Tâm Các tới đây quan sát đều quên hoan hô, bị một màn trước mắt dọa ngốc.

Liễu Tiếu Tiếu vui vẻ cười to, còn cao hứng hơn nàng thắng, Lâm Nhược Vũ cũng mỉm cười, có chút vui mừng.

Nhất là đệ tử Trúc Cơ kỳ của Huyền Cơ Môn, bọn hắn thua liền sáu trận, sĩ khí rớt xuống thung lũng, Lâm Phong là tới kéo sĩ khí, nhưng phương pháp kéo này quá bá đạo đi.

Một người đánh mười người, hoàn toàn áp chế, thực lực mạnh đến không thể tưởng tượng.

Ánh mắt Không Hư Tử nhìn về phía Lâm Phong tràn ngập vui mừng, còn có một loại hương vị hoài niệm.

- Đa tạ, đa tạ! Không cần hoan hô, ta còn có việc đi trước, phần thưởng thì để Nhị sư tỷ giúp ta lĩnh là được!

Lâm Phong nhìn về phía chúng đệ tử Huyền Cơ Môn nói.

Đi ra trận pháp, gọi đệ tử Tẩy Tâm Các tới nói:

- Mau dẫn ta đi linh mạch, lãng phí sẽ rất xấu hổ!

Tam đại các chủ của Tẩy Tâm Các đều đang quan sát, giờ phút này cũng trầm mặc không nói, nhất là các chủ Dược Các, giá trị của Vong Ưu Đan cực cao, mấu chốt ở chỗ sau đó còn phải dựa vào Dưỡng Tinh Đan, nếu không phải vì thu hồi những bảo bối kia, hắn cũng không ra hạ sách như vậy.

Các chủ Chiến Các cũng không chịu nổi, Chiến Các của hắn từ trước đến nay lấy thực lực mạnh mẽ ép Khí Các và Dược Các, ở trong tam đại các xếp hạng thứ nhất, nhưng hôm nay đệ tử Chiến Các không chịu nổi một kích, làm cho hắn khó chịu đến cực điểm.

Không quản hiện trường như thế nào, Lâm Phong vội vàng trở về linh mạch, trận chiến vừa rồi hắn có chút linh cảm, nên giờ phút này dựa vào linh mạch tu hành, tốc độ tu luyện càng nhanh, ba ngày sau đã đột phá Trúc Cơ kỳ tam phẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.