Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ

Chương 150



Nhìn nhìn xung quanh, phát hiện nơi có nguồn nước, kéo đại bàng đi một lúc, dựng giá chuẩn bị nướng thịt.

Nhưng đại bàng thể phách cường kiện, khí vật bình thường không thể luyện hóa, Lâm Phong ngẫm nghĩ nói:

- Chẳng lẽ phải là Tam Muội Chân Hỏa mới có thể nấu chín được?

Suy nghĩ một chút, lại tế ra Tam Túc Thanh Đồng đỉnh của mình, tâm ý khẽ động, đỉnh đồng đen không ngừng phóng to, tới khi có thể đựng vừa đại bàng thì mới dừng.

Lâm Phong trực tiếp dùng chân nguyên hút nước đổ vào đỉnh đồng đen, lại ném đại bàng vào, ghé vào miệng đỉnh, ngẫm nghĩ nói:

- Không biết đỉnh đồng đen này của ta có thể luyện hóa nó hay không?

Dùng củi để đốt đáy đỉnh, đỉnh đồng đen giống như có thể cổ vũ hỏa thế, không bao lâu nước lại sôi sùng sục.

Lâm Phong vui lắm, pháp bảo này rất buồn cười, vung lên có thể đánh người, đặt xuống có thể nấu canh.

Nhìn hỏa hậu đã đủ, Lâm Phong ném gia vị vào, canh nấu từ đại bàng, tỏa ra ánh sáng màu, một thân tinh hoa không ngờ bị đỉnh đồng đen luyện hóa ra.

Lâm Phong vội vàng từ trong túi Càn Khôn lấy ra một cái bát, múc thử một chén, thổi mấy hơi, một ngụm húp vào.

Ngon quá! Trong canh giống như có chứa một thân tinh hoa của đại bàng, sau khi uống vào, trong cơ thể căng lên, Lâm Phong vội vàng vận chuyển chân nguyên, luyện hóa linh lực trong cơ thể.

Trong nháy mắt ngắn ngủi không ngờ gia tăng không ít linh khí, Lâm Phong liền lấy ra một cái bát úp nó lại, cầm đùi đại bàng lên cắn một miếng, rất mềm và ngon, cũng chứa không ít tinh hoa.

- Bắc Câu đúng là nơi tốt lành!

Lâm Phong không khỏi cảm thán.

Lại nghĩ tới một số chuyện, vội vàng lấy giấy bút ra, ghi lại hương vị của thịt đại bàng.

Ngẫm nghĩ nói:

- Lần này sơ ý, trực tiếp hầm cả một nồi, sớm biết vậy thì nên thử một chút cảm giác nướng và xào, hoặc là ướp muối rồi làm thịt kho không khéo cũng ngon.

Lâm Phong có chút hối hận, mình sao lại ngu vậy, nhưng đã quá muộn rồi, lần sau có cơ hội lại thử, dù sao đồ đạc cũng mang theo đủ, ngay cả dao thái cũng là Ngũ sư tỷ đả tạo.

Vừa ăn thịt vừa luyện hóa tinh hoa, Lâm Phong lườm dã nhân đang phủ phục phía dưới, vươn tay ngoắc một cái, nói:

- Tới đây!

Tuy ngôn ngữ không, nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn hiểu động tác của Lâm Phong, người ăn thịt đầu tiên lúc trước dường như thân phận không đơn giản, gan cũng lớn, cố nén sợ hãi, trèo lên đài cao.

Lâm Phong vung tay tát cho hắn một cái, nói:

- Dám đem ta ra làm tế phẩm, ăn tim gấu gan báo à, ta cũng không phải là người không phân rõ phải trái, giết các ngươi thì cũng không đến mức, nhưng mỗi người ăn một cái tát là không thể tránh được.

Thể phách của người này cũng không tồi, bị Lâm Phong tát bay xuống vẫn có thể giãy dụa đứng lên, chỉ là mặt sưng phù, khóe miệng trào máu.

Hắn cũng không dám bất mãn, vội vàng phủ phục xuống đất, miệng ríu rít, hẳn là đang xin thiên thần bớt giận.

Lâm Phong lại chỉ chỉ những người khác, ngoắc ngón tay, chờ hắn đi lên, lại tát bay xuống, nói:

- Kế tiếp!

Trên dưới một trăm người, có người gan nhỏ, thất kinh đứng lên chạy đi xa xa, Lâm Phong gặm sạch miếng xương trong miệng, dồn chân nguyên phun ra, miếng xương đánh vào người người đó, lập tức lăn trên mặt đất hơn mười mét, thê thảm nằm đó không dậy nổi.

Như vậy liền không ai dám chạy trốn nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn xếp hàng đi lên ăn tát, Lâm Phong cũng dần dần nguôi giận.

Ăn hết một nồi to thịt đại bàng, tu vi của Lâm Phong tinh tiến không ít, chẳng trách những yêu thú này thích nuốt Nguyên Anh, cũng không phải không có đạo lý, nhưng hiện giờ nếu ta đã tới, vậy phải viết ra một bộ nhật kí mỹ thực của Lâm Phong mới được.

Hai ba ngày đều nằm ở nghỉ ngơi trong bộ lạc dã nhân, linh mạch nơi này không tốt, nhưng có linh khí tồn tại, cũng có thể khiến Lâm Phong tu hành, chỉ là hiệu quả không lớn.

Lâm Phong nhìn nhìn chín túi Càn Khôn trên người mình, chung quy vẫn quá nghênh ngang, cuối cùng chuyển đi một bộ phận tài nguyên có thể sử dụng, lén chôn đồ còn lại ở trong bộ lạc.

Lại lấy ra trận pháp che giấu cướp được từ chỗ lão Tam, che giấu bảo bối của mình, ghi lại ký hiệu rồi mới tiếp tục tu luyện.

Qua hai ba ngày, Lâm Phong đang ở trong động tu hành, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến từng trận hét thảm, lập tức sắc mặt trầm xuống, người nào dám đến gây sự, không biết nơi này là ta bảo kê à.

Vội vàng chạy đến cửa động, chỉ thấy hai con đại bàng hình thể còn to hơn con mình tiêu diệt lúc này đang tàn sát dã nhân, mỏ ưng bén nhọn mổ xuống một cái là một mạng người đi tong.

Hai cánh vỗ một cái, một cơn lốc có thể cuốn một đống người bay lên, sau đó thì nặng nề ngã xuống đất.

- Cũng không phải là nơi này, rốt cuộc là bộ lạc nào giết con ta.

Con đại bàng thân hình to hơn quát.

Một con khác trả lời:

- Chúng ta đã hủy mười mấy bộ lạc, cứ tiếp tục giết thế này, kiểu gì cũng có thể tìm được hung thủ giết chết Bằng nhi.

Sắc mặt Lâm Phong tối sầm, Bắc Câu này không phải địa phương tốt, Nhân tộc và một Yêu tộc trời sinh chính là đối thủ, nhưng ở đây vẫn là Yêu tộc một nhà độc đại, thế lực của tu sĩ Nhân tộc căn bản không lớn.

Tuy cũng có Yêu tộc thân cận Nhân tộc, nhưng phần lớn là cừu thị Nhân tộc.

Mấy vạn năm qua, đều là ngươi ăn ta, ta ăn ngươi, cừu hận sâu vào tận xương tủy rồi, như là loại yêu thú có truyền thừa đặc thù này, hậu đại đều sẽ được trực tiếp cảm nhiệm, trời sinh đã không có hảo cảm với Nhân tộc.

Lâm Phong cũng không có hảo cảm với những yêu thú này, trong tài liệu lịch sử ghi lại trừ mấy yêu thú của mấy bộ lạc linh trí cực cao là không thích ăn thịt người ra, còn lại ít nhiều đều dính máu của Nhân tộc.

Giống như lúc vừa tới, đại bàng đó cơ hồ coi nhân loại là mồi ngon, đói bụng sẽ bắt người dâng tế phẩm cho hắn nhấm nháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.