Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ

Chương 152



Lão giả tiếp tục nói:

- Không biết tiểu huynh đệ muốn đi đâu, có hứng thú đến chúng ta bộ lạc một chút không?

Hắn biết Lâm Phong thực lực cao cường, tuy chỉ là Trúc Cơ tứ phẩm, nhưng lờ mờ cảm thấy cho dù một Trúc Cơ cửu phẩm như hắn cũng chưa chắc đã là đối thủ của Lâm Phong.

Lâm Phong nhìn nhìn xung quanh, vô cùng thảm đạm, các dã nhân cũng đã chết không ít, ở lại cũng không có ý nghĩa, lập tức gật đầu.

Lão giả vui lắm, nói tiếp:

- Dẫn hết những người này về.

Lâm Phong hiếu kỳ nói:

- Dẫn bọn họ về làm gì?

Lão giả nói:

- Lần này bộ lạc chúng ta tổn thất thảm trọng, hao tổn hơn ba trăm người, những người này chúng ta sẽ dẫn về giáo hóa, bổ sung dân cư cho bộ lạc.

Lâm Phong gật đầu lý giải, đây cũng là chuyện tốt, cảm giác Nhân tộc ở Bắc Câu này có chút khổ sở, vẫn giống như là bộ lạc nguyên thủy vậy, dân cư là điều kiện để cường thịnh.

Bộ lạc này lấy họ Vương làm chủ, họ Lý và họ Trần đều thứ chi, bộ lạc ẩn trong rừng già, tự mở ra một diện tích khổng lồ, tựa núi dựa sông.

Lâm Phong có thể cảm thấy nhiều người trong bộ lạc đều là Luyện Khí kỳ, Linh Đài kỳ không nhiều lắm, Trúc Cơ kỳ càng ít hơn, tuy là bộ lạc có ước chừng hơn một ngàn người, nhưng nhìn thực lực thì chắc vẫn là rất nhược tiểu.

Giống như hai con đại bàng vừa bị giết, tùy tiện một con đến thôi cũng có thể giày vò cho họ ngắc ngoải.

Trong bộ lạc có không ít nơi bị tàn phá, đều là tổn thương gần đây, xem ra chính là hai con đại bàng đó gây ra, bằng không cũng không đến nước phải đuổi giết tới tận chỗ mình.

Lão giả tên là Vương Uy, là tộc trưởng của bộ lạc, mà năm cao thủ Trúc Cơ kỳ còn lại có bốn người là trưởng lão, Vương Nhị đó bối phận nhỏ nhất, là tiểu bối của bộ lạc, nhưng là tiểu bối duy nhất đạt tới Trúc Cơ kỳ.

Khó trách hắn mắt mọc trên đỉnh đầu, ánh mắt nhìn về phía mình đặc biệt nghiền ngẫm, ta không phải non hơn người một chút sao, ngươi thì tính là cái rắm, tu hành hai mươi mấy năm mới tới Trúc Cơ kỳ nhị phẩm.

Nói ra sợ lại hù chết ngươi, ta mới tu hành hơn một năm đã là Trúc Cơ kỳ tứ phẩm rồi.

Mọi người trong bộ lạc đang hoan nghênh các dũng sĩ trở về, nhất là Vương Nhị nhận được nhiều tiếng tiếng hô nhất, dù sao cũng là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của bộ lạc.

Cũng có người tò mò quan sát Lâm Phong, luận về bộ dạng thì Lâm Phong có thể bỏ xa Vương Nhị mấy con phố, chắc đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn khó chịu, nhưng ở Bắc Câu bộ dạng là thứ yếu, thực lực mới là mấu chốt.

Người tu vi không cao căn bản không thấy rõ tu vi của Lâm Phong, chỉ độc có tộc trưởng và mấy đại trưởng lão là biết.

Trong bộ lạc thiết yến khoản đãi Lâm Phong, tộc trưởng Vương Uy nói ra ý đồ:

- Lâm huynh đệ, không biết ngươi từ đâu tới đây, có chuyện gì quan trọng muốn làm không? Nếu có chỗ nào cần chúng ta, xin đừng khách khí.

Lâm Phong nói:

- Ta cũng là từ bộ lạc ra ngoài kiến thức một chút, trưởng lão của chúng ta nói làm người không thể cứ mãi quá ngơ, ếch ngồi đáy giếng.

Quá ngơ là ý tứ gì thì Vương Uy không hiểu lắm, nhưng ếch ngồi đáy giếng thì hắn hiểu, bộ lạc có thể nói ra những lời như vậy, tất nhiên không nhỏ, huống chi nhìn bộ dạng này của Lâm huynh đệ, còn trẻ mà đã là Trúc Cơ kỳ tứ phẩm, chỉ sợ lai lịch không đơn giản.

- Lâm huynh đệ, ta có một đứa cháu gái, năm vừa mới hai tám, xinh đẹp như hoa, không biết ngươi có hứng thú kết bạn không?

Vương Uy cười nói.

Lâm Phong trợn mắt, có thể xinh tới mức nào, hơn được sư tỷ nhà ta không.

Lập tức lắc đầu, đang định lên tiếng, bỗng nhiên một thanh âm thanh thúy truyền đến:

- Gia gia, ta không gả cho hắn đâu, muốn gả thì ngươi gả muội muội ý.

Vương Uy còn chưa lên tiếng, một giọng nữ truyền đến:

- Vì sao, ngươi làm tỷ tỷ còn chưa gả thì ta gả thế nào.

Lâm Phong nhìn sang, không đưa ra bình luận, tuy bộ dạng của hai nàng xem như không tồi, nhưng thường xuyên sống dưới sự hun đúc của mấy sư tỷ, hai nàng này chỉ có thể xem như là bình thường, không lọt nổi mắt xanh của Lâm Phong.

Hai nàng lập tức cãi nhau, càng cãi càng quá đáng, đến cuối cùng không ngờ lại quở trách cả Lâm Phong.

Chọc cho Lâm Phong mặt trầm xuống, mẹ nó, ta căn bản chẳng thèm các ngươi, các ngươi dựa vào cái gì mà quở trách ta.

Vương Uy dường như cũng chú ý thấy thần sắc của Lâm Phong, lập tức cũng bực mình, hai con ngu này đúng là bất trị.

Hắn sao không biết hai cháu gái đều thích Vương Nhị, nhưng so với Lâm Phong, Vương Nhị tính là cái rắm, bằng không hắn đường đường là tộc trưởng sao phải lấy cháu gái ra để nịnh bợ người ta làm gì.

Sắc mặt Vương Nhị lại không vui, người của cả bộ lạc đều biết hai cháu gái của Vương Uy đều thích hắn, hắn lại đã coi hai nàng là người của mình, há có thể để họ gả cho người khác.

Lập tức đứng lên, trầm giọng nói:

- Trưởng lão, Vương Giai và Vương Tĩnh là hai hoa khôi của bộ lạc chúng ta, không phải người mạnh nhất bộ lạc thì không xứng với bọn họ.

Nói xong hắn liếc xéo Lâm Phong một cái, giống như đang khiêu khích.

Lâm Phong cười lạnh một tiếng nói:

- Đừng chọc ta tức giận, bằng vào ngươi thì chưa có tư cách để đánh đồng với ta đâu.

Vương Nhị lập tức giận dữ, Vương Giai lại chỉ vào Lâm Phong nói:

- Ngươi là cái thá gì, còn muốn ta gả cho ngươi, ngươi ngay cả một sợi tóc của Vương Nhị ca của ta cũng không bằng.

Mẹ nó, tưởng ta dễ bắt nạt có phải không, Lâm Phong vỗ bàn, đứng lên, nói với Vương Nhị:

- Ngươi tới đây để ta thử xem ngươi có mấy cân mấy lạng.

Vương Nhị điên cuồng hét lên một tiếng, xông tới, hắn muốn cho Lâm Phong kiến thức một chút sự lợi hại của mình.

Nhưng Lâm Phong thuận tay tát một cái, đánh cho hắn quay cuồng, lại nắm quyền bồi thêm một cú.

- Lâm huynh đệ, thủ hạ lưu tình!

Vương Uy hô to một tiếng, nếu một quyền này mà đánh trúng thì Vương Nhị không chết cũng tàn phế.

Đồng thời hắn xông tới, đón đỡ một quyền này của Lâm Phong, nào ngờ một quyền này của Lâm Phong nặng như núi, quả thực khó có thể ngăn cản, đón đỡ hốt hoảng, hắn lại lui về phía sau mấy bước, va vào người Vương Nhị.

Dư uy đập vào người Vương Nhị, chỉ nghe Vương Nhị hét thảm một tiếng rồi ngã xuống đất ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.