Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ

Chương 39



Không Hư Tử cũng không biểu lộ thái độ, tựa hồ không chút tức giận, hơi có chút bất đắc dĩ mang theo Hứa Lương Thần tiến về chỗ ở an bài.

Phía sau hắn có đệ tử tìm thời cơ, nhẹ giọng nói:

- Trưởng lão, đệ tử Vạn Kiếm Phái là nhằm về phía thất mạch đi!

Không Hư Tử híp mắt, cười nói:

- Khẩu vị của Vạn Kiếm Phái thật lớn, dùng danh ngạch vào bí cảnh dưới trướng trao đổi danh ngạch vào bí cảnh Sơn Hải Nhai của Huyền Cơ Môn ta, hiện tại lại nhớ thương truyền thừa của thất mạch.

Đệ tử kia chần chờ nói:

- Trưởng lão, chúng ta nên làm cái gì?

- Để bọn hắn đi, thích đi nơi nào thì đi nơi đó, nhưng phải nói rõ, thực lực như thế nào thì đi địa phương như thế ấy!

Không Hư Tử cười lạnh nói.

Vạn Kiếm Phái a Vạn Kiếm Phái, trên đời này không có khả năng mãi mãi đều là chuyện tốt, ngũ đại tiên môn cũng tốt, Sơn Hải Nhai cũng tốt, thật cho rằng các ngươi sẽ thắng trở về sao?

Lần này Vạn Kiếm Phái đến hơn một vạn ba ngàn đệ tử, đều là tinh nhuệ, nhưng bởi vì bí cảnh hạn chế, tối đa chỉ có Kim Đan kỳ, thấp nhất chính là đệ tử Luyện Khí kỳ.

Đệ tử Vạn Kiếm Phái đều có thể ngự kiếm, cho dù là đệ tử Luyện Khí kỳ cũng có thể ngự kiếm phi hành, cái này có chút không hợp với lẽ thường, bình thường chỉ có Trúc Cơ kỳ mới có thể ngự kiếm phi hành.

Nhưng Vạn Kiếm Phái dùng thủ đoạn luyện khí nghiên cứu ra loại phi kiếm này, bản thân là pháp bảo có được năng lực phi hành, cho dù là Luyện Khí kỳ, chỉ cần rót chân khí vào, cũng có thể phi hành trong thời gian ngắn.

Loại pháp bảo này không phải bí mật gì, cơ hồ các đại môn phái đều có thể làm được, nhưng không được phổ cập.

Một là tính thực dụng, loại pháp bảo này trừ khi hành, cơ hồ không có tác dụng khác, hai là giá cả, loại phi kiếm này rất tiêu hao tài nguyên, kết hợp tính thực dụng, đơn thuần chỉ là phô trương lãng phí.

Huống chi cũng không phải tất cả ngũ đại môn phái đều hào phóng như Vạn Kiếm Phái, hơn nữa thời điểm Vạn Kiếm Phái đỉnh phong nhất, môn hạ đệ tử cũng chỉ bốn vạn người.

Cho dù trước mắt Huyền Cơ Môn ở vào thời kỳ suy yếu, môn hạ đệ tử cũng không dưới 60 vạn, trong ngũ đại môn phái, Thiện Tâm Tông, U Minh Hải, đệ tử không ít hơn một trăm năm mươi vạn, cho dù hiện tại cũng không phải thời kỳ cường thịnh, cũng có trên trăm vạn đệ tử.

Loại trình độ này, nếu một người một thanh pháp bảo phi hành, thì xem như ngũ đại tiên môn, cũng sẽ đau lòng đến rơi lệ.

Môn phái khác không có, chỉ Vạn Kiếm Phái độc quyền, đây cơ hồ thành kiêu ngạo của Vạn Kiếm Phái, đi tới chỗ nào bọn hắn cũng vênh váo tự đắc.

- Sư huynh, Huyền Cơ Môn cũng quá lớn đi, phong mạch chí ít có trên trăm tòa, đây chẳng phải đại biểu linh mạch của bọn hắn chí ít cũng có trên trăm đầu!

- Trời ạ, Vạn Kiếm Phái ta là một trong ngũ đại tiên môn, nhưng chỉ có mười sáu linh mạch, cái này sao có thể!

Nếu bọn họ biết tất cả linh mạch của Huyền Cơ Môn đều là thiên địa linh căn, một thiên một địa kết hợp, không biết có thể kinh hãi quá độ mà chết hay không, thậm chí phẩm chất linh mạch của Vạn Kiếm Phái cũng không cao, còn kém thất mạch và ngũ phong rất nhiều.

Có thể nói, chỉ một phong trong ngũ phong của Huyền Cơ Môn, cũng đủ để chống lại Vạn Kiếm Phái, nếu hai phong liên thủ, thậm chí có thể nghiền ép Vạn Kiếm Phái.

Không ít đệ tử của Vạn Kiếm Phái lần thứ nhất nhìn thấy phong thái của ngũ đại tiên môn ngày xưa, đánh giá xung quanh, ngạc nhiên không thôi.

- Huyền Cơ Môn bất quá là môn phái nhất lưu, lại chiếm nhiều tài nguyên như vậy, quá lãng phí, sớm muộn gì cũng là của Vạn Kiếm Phái chúng ta!

- Thế nhưng nội tình của Huyền Cơ Môn mạnh như vậy, môn hạ đệ tử còn nhiều hơn Vạn Kiếm Phái chúng ta mấy lần?

Có người cười lạnh nói:

- Nhiều hơn mấy lần thì thế nào, chung quy là đám ô hợp, ngươi có biết vì sao Huyền Cơ Môn lại bị đá ra vị trí ngũ đại tiên môn không!

- Cường giả Độ Kiếp kỳ và dưới Kim Đan kỳ của bọn hắn xác thực rất nhiều, nhưng không biết vì cái gì, Huyền Cơ Môn lại không có chiến lực trung đẳng, tu sĩ từ Nguyên Anh kỳ đến Hợp Thể kỳ của bọn hắn cộng lại, ngay cả một thành của chúng ta cũng không bằng!

- Càng thêm đáng buồn là, chính bởi vì chiến lực trung đẳng không đủ, đệ tử đời thứ ba của bọn hắn, cơ hồ đều do đệ tử Kim Đan kỳ dạy dỗ, dẫn đến môn phái không người kế tục, càng ngày càng suy yếu!

- Trời ạ, bọn hắn cuối cùng phát sinh chuyện gì, bằng không không có khả năng mất đi nhiều chiến lực trung tầng như vậy!

- Ai biết được, sự tình một ngàn năm trước, cũng chính là khi đó, lão tổ của chúng ta suất lĩnh tinh nhuệ trong môn, đuổi bọn hắn xuống vị trí ngũ đại tiên môn.

Đệ tử Vạn Kiếm Phái phi hành, mấy đạo thần niệm truyền đến, một chút đệ tử không khỏi hừ lạnh nói:

- Chỉ là môn phái nhất lưu bồi dưỡng đệ tử Kim Đan kỳ, cũng dám khiêu khích Vạn Kiếm Phái chúng ta, ta đi một chút liền về!

Có những đệ tử này khơi dòng, không ít đệ tử khác cũng truyền thần niệm ước chiến, đi địa phương khác.

Trong Huyền Cơ Môn có bách phong, thời điểm đệ tử Vạn Kiếm Phái từ sơn môn đi vào, đến trước Thiên Tuyết Phong, chỉ còn lại hơn một trăm đệ tử, ngay cả một Kim Đan kỳ, Trúc Cơ kỳ cũng không có, đệ tử Linh Đài kỳ chiếm non nửa, chỉ có hơn hai mươi tên, còn lại đều là đệ tử Luyện Khí kỳ.

Mà trong đám người lại lấy một người thực lực nổi bật vi tôn, đều gọi hắn là Quách Tài Tử Quách sư huynh.

Trước Thiên Tuyết Phong im ắng, không phồn vinh giống như bách phong, nhưng cảnh trí hết sức xinh đẹp.

- Đây chính là Thiên Tuyết Phong của Huyền Cơ Môn, danh xưng đứng đầu thất mạch bách phong, chúng ta tới kiến thức một chút!

- Quách sư huynh, các sư huynh đều không có mặt, chúng ta đi tới sẽ không ăn thiệt thòi chứ!

Có đệ tử sợ hãi nói.

Quách sư huynh cười lạnh nói:

- Ngươi nghĩ ta là hạng người lỗ mãng như vậy sao, sớm có tin tức nói đệ tử chân truyền của Thiên Tuyết Phong đaã bế quan, trước mắt chỉ lưu lại hai ba con mèo nhỏ, chúng ta nhân cơ hội này giương thần uy của Vạn Kiếm Phái ta, bằng vào thực lực của Vạn Kiếm Phái, coi như ngày sau đệ tử chân truyền kia xuất quan, nàng có lá gan đắc tội chúng ta sao?

Người khác nghĩ nghĩ cũng phải, thực lực của Vạn Kiếm Phái mạnh hơn Huyền Cơ Môn, lần này cũng là trưởng lão trong môn phái bàn giao, hảo hảo dương uy cho Vạn Kiếm Phái.

Đám người leo lên Thiên Tuyết Phong, trong núi có không ít linh thú bị dọa thất kinh, phi nước đại bốn phía, trêu đến đám đệ tử Vạn Kiếm Phái cười to, chỉ vào các linh thú, trong lòng hào khí càng cao.

Đến giữa sườn núi, Nguyệt Nhi và Dạ Nhi vất vả cần cù thu tập hạt hướng dương, có thể xưng nhân viên gương mẫu, chịu mệt chịu nhọc.

Nhưng dù mỗi ngày hai người cần cù thu thập, nhưng luôn không đủ ăn, cũng không biết nhiều hạt hướng dương như vậy cuối cùng bị mang đi đâu.

Nhưng hai nàng lại ăn nghiện, chỉ có thể mỗi ngày liều mạng thu thập, cũng chính vì vậy ngày bình thường hai người ăn nhiều như vậy, lại không mập chút nào.

Trong Vạn Kiếm Phái có một người xanh xao vàng vọt, hốc mắt đen nhánh, nhìn thấy hai tiểu la lỵ kia, trong mắt lập tức hiện lên vẻ dâm tà nói:

- Quách sư huynh, hai tiểu nha đầu này không tệ, có thể tặng cho ta hay không!

Mọi người vừa nghe liền biết là ai, người này tên Hác Văn, có đam mê đặc thù, đặc biệt thích ngược đãi tiểu nữ hài.

Hắn mới mở miệng, mọi người liền biết dự định của hắn, không khỏi cười vang đùa giỡn.

Quách sư huynh bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Được rồi, ngươi đi thu đi, chỉ là hai con Tiên Hạc tu vi Luyện Khí kỳ, trong núi còn nhiều lắm, chỉ sợ Huyền Cơ Môn còn ước gì đưa tới lấy lòng chúng ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.