Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 19



Triệu Kỳ Kỳ và Lâm Sơn cùng đi vào đế tháp, bọn họ đã từ chỗ Cao Minh biết được sự việc văn vật bị trộm, người trước tiếng lòng hoảng loạn, giống như bị rút hết hồn phách, người sau thì lòng nóng như lửa đốt.
Ôn Thiên Thụ đã sửa sang lại cảm xúc thật tốt, "Gọi mọi người lại đây, là muốn cho mọi người xem một chút," ngữ khí của cô nghe không chút phập phồng, "Là một người làm công tác văn vật, tôn nghiêm của chúng ta bị giẫm đạp đến loại hoàn cảnh này như thế nào."
Mọi người nhìn qua, cửa động đã mở rộng, bên ngoài lộ ra lành lạnh châm chọc.
Lâm Sơn nắm chặt tay, bước vào, ánh mắt Cao Minh ý bảo Triệu Kỳ Kỳ đuổi kịp, đáng tiếc chính là, tâm hữu linh tê (tâm linh tương thông) ngày thường cũng không có tác dụng, hai mắt Triệu Kỳ Kỳ trống trơn, tựa hồ còn chứa nước mắt.
Cậu đành phải từ phía sau đẩy một phen, Triệu Kỳ Kỳ một cái lảo đảo, nước mắt cứ như vậy rơi xuống.
Ba người ở bên trong đi một vòng, khi ra tới thần sắc khác nhau, Lâm Sơn lạnh lùng trừng mắt Triệu Kỳ Kỳ, ánh mắt phảng phất mang theo băng sương ngưng kết, cậu đang ép cô ta.
Không khí đình trệ.
Triệu Kỳ Kỳ cúi đầu, cố tình cắn môi không nói lời nào.
Lâm Sơn tức giận đến tung một quyền nện thẳng trên tường, tro bụi rào rào rơi xuống, "Cô Ôn, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Cậu dăm ba câu đem chuyện Triệu Kỳ Kỳ lúc trước phát định vị Weibo nói ra.
Triệu Kỳ Kỳ nghe được cả người nổi lên rùng mình, vẫn là nhịn không được phản bác, "Tôi rất nhanh liền xóa."
"Đúng vậy," Cao Minh cũng nói, "Cái Weibo kia lượng đọc cũng không cao, hẳn là sẽ không ..."
"A!" Triệu Kỳ kỳ đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
Ôn Thiên Thụ một tay đẩy cô ta đến ven tường, từng câu từng chữ hỏi, "Định vị Weibo?"
Không có người nghĩ đến cô sẽ có hành động như vậy, chính đương sự Triệu Kỳ Kỳ đều choáng váng, ngơ ngác mà nhìn cô, chỉ có Hoắc Hàn rõ ràng, dưới ngữ khí bình tĩnh kia cất giấu chính là cảm xúc mất khống chế.
Cô lại hỏi một lần, Triệu Kỳ Kỳ phản ứng lại, theo bản năng xoay đầu đi.
Ôn Thiên Thụ nắm cằm cô ta, một lần nữa xoay trở về, "Trả lời tôi."
Triệu Kỳ Kỳ có một loại ảo giác người phụ nữ này muốn bóp chết mình, người ngày thường không hiện hỉ nộ tới lúc nổi giận lên thật là đáng sợ.
Cao Minh đang muốn tiến lên một bước, Lâm Sơn phát hiện, chắn trước mặt cậu, Cao Minh cơ hồ không hề do dự liền lui trở về, kỳ thật nếu phải nói thì chính cậu cũng không tẩy trắng được chính mình, trước mắt cũng không nghĩ trộn lẫn vào vũng nước bẩn này.
Hoắc Hàn vẫn luôn trầm mặc nhẹ nắm cánh tay Ôn Thiên Thụ, cô quay đầu lại, anh nói, "Không cần làm bị thương chính mình."
Cô dùng hai ngón tay nhéo cằm Triệu Kỳ Kỳ, nhưng tất cả phẫn nộ đều phát tiết đến lòng bàn tay còn lại bị chính ngón tay cô thâm véo.
Ôn Thiên Thụ không dao động.
Anh than nhẹ một tiếng, lấy thanh âm chỉ hai người có thể nghe được nói, "Nghe lời."
Cô buông lỏng tay ra.
Triệu Kỳ Kỳ một lần nữa được tự do, nhanh chóng trốn đến phía sau Cao Minh, dò ra nửa cái đầu, cơ hồ cố lấy toàn bộ dũng khí, "Không có chứng cứ chứng minh bởi vì tôi phát Weibo kia làm lộ bí mật. Hòa thượng trong chùa, còn có cảnh sát trông giữ ngoài cửa, bọn họ cũng có khả năng bị người thu mua ..."
Đến Cao Minh cũng nghe không nổi, "Kỳ Kỳ đủ rồi!"
"Cao Minh, anh dám quát tôi!"
Lâm Sơn cũng nổi giận: "Muốn cãi nhau lên trên mà cãi."
Không có người nói nữa, trong không khí đều là mùi thuốc súng giương cung bạt kiếm.
Cao Minh bất động thanh sắc liếc Ôn Thiên Thụ một cái, người đàn ông bên cạnh đang cùng cô thấp giọng nói cái gì, biểu tình của cô có hơi hòa hoãn.
Giữa bọn họ tuy rằng không có động tác thân mật, nhưng có thể cảm giác được quan hệ hai người không giống bình thường, có thể hay không là người yêu?
Cậu thực mau phủ quyết cái giả thiết này.
Tổng cộng cũng chỉ thấy qua người đàn ông này vài lần, không có người nào đối với người yêu lại không muốn gắn bó keo sơn đi?
Đối với cục diện bên này, nhân viên công tác của Cục Văn Vật xuống đã ở ngoài Thiên Phật tháp căng dây cảnh giới, bốn phía tụ tập không ít quần chúng, không kiêng nể gì mà sôi nổi nghị luận, bàn tán truyền đi thế nhưng đồn thành người thanh niên bị bệnh tim kia tử vong trong tháp ...
Cảnh sát hỗ trợ của Đồn công an đang vội vàng làm sáng tỏ lời đồn, trấn an cảm xúc quần chúng.
Động tĩnh lớn như vậy tự nhiên kinh động Giáo sư Ngô.
Ông vô cùng lo lắng từ thiện phòng nghỉ ngơi đuổi tới, trên đường vô ý văng mất một chiếc giày, khi bừng tỉnh thì bất giác đã dẫm qua hơn trăm mét đường đá xanh, tiến vào bích hoạ thất, lòng bàn chân ông vệt đỏ ứ thanh chằng chịt, nhìn thấy ghê người.
Dưới đế tháp, giáo sư Ngô thậm chí còn chưa thấy rõ có ai ở trước mắt đã trực tiếp kêu, "Tiểu Thụ, đây rốt cuộc là chuyện thế nào?"
Ôn Thiên Thụ vội vàng đi qua đỡ thân mình ông như lung lay sắp đổ, "Thầy, sao thầy lại tới đây."
Giáo sư Ngô còn đang phát sốt, trên người cực kỳ nóng bỏng, cánh tay được cô đỡ thế nhưng run lẩy bẩy, trái tim cô cũng theo đó mà run lên từng đợt.
"Phát sinh chuyện lớn như vậy, như thế nào không nói cho ta một tiếng? Tốt xấu ..." Giáo sư Ngô quay người đi kịch liệt ho khan, Ôn Thiên Thụ giúp ông nhuận khí, thể xác già nua này đã suy yếu như ngọn nến lung lay trong gió, nhưng mà tâm đuốc (tim nến) lại cứng cỏi như thế, lấy một thân chân thành bằng phẳng, phát ra ánh sáng mãnh liệt, hốc mắt cô không khỏi nóng lên.
"Ta đi vào ... nhìn xem."
Ôn Thiên Thụ lo lắng thân thể ông, muốn cùng đi vào, Hoắc Hàn ở một bên lắc lắc đầu.
Lão nhân gia (Ý chỉ ông già thôi nhưng không nghĩ ra từ nào chuyển ngữ cho phù hợp nên mình để yên) bước đi tập tễnh, mang theo hô hấp trầm trọng, đi bước một về phía trước, bước chân ông quá nặng, đi được rất chậm, Lâm Sơn là đàn ông, nhìn bóng dáng khom lưng kia, cũng nhịn không được có chút ê ẩm.
Còn nhớ rõ khi kiểm kê văn vật, ngữ khí lão nhân này thuộc như lòng bàn tay cùng biểu tình khí phách hăng hái, khi đó cậu còn nói đùa một câu, "Giáo sư Ngô, ngài đây là đem này đó văn vật đều coi như con đẻ a."
Lão nhân hòa ái dễ gần thay biểu tình nghiêm túc, "Tiểu Lâm, lời này là nói ngược, là ta đem chính mình thành con của chúng a. Trí tuệ cổ nhân ghê gớm cỡ nào, bọn họ ở niên đại kỹ thuật sơ khai vẫn có thể chế tạo ra tinh phẩm như vậy, không thể không khiến người ta thán phục. Là người làm công tác văn vật, chúng ta đối với trí tuệ của tiền nhân kết tinh, trước sau đều phải bảo trì một phần thành tâm kính sợ."
Kính sợ chi tâm (Thành tâm kính sợ), bốn chữ này thật sâu khảo vấn linh hồn Lâm Sơn, khiến cậu hổ thẹn khó làm.
Cậu không đành lòng lại nhìn, quay đầu đi, hai vai hơi run.
Giáo sư Ngô đứng ở cửa, cùng tượng Phật kim sắc (màu vàng kim) bốn mắt nhìn nhau, cặp mắt kia chứng kiến hành vi phạm tội của những kẻ trộm đã bị người dùng đao nhọn đào đi, nó đã mất mắt, không đau đớn không nước mắt, giữa mặt mày vẫn là một mảnh từ bi.
Ông ở bên cạnh tìm vị trí ngồi xuống.
Trên đài Phật hẳn là có một hộp gỗ cất ngọc tỷ truyền quốc.
Bên tay trái đặt chậu đồng thau khắc hoa mai, bên tay phải là đèn cung đình bằng cẩm thạch trắng, tràn đầy rương gỗ phía trước đều là kinh thư trân quý thất truyền đã lâu ... ông tinh tường nhớ rõ tên của chúng cùng vị trí bày biện, nhưng mà giờ phút này, nghênh đón tầm mắt ông chính là trống vắng.
Tất cả chúng phân biệt đều thuộc về triều đại nào đó, ký lục mỗi một đoạn lịch sử, chúng nó vốn nên giống như tinh tú trên bầu trời ai về chỗ nấy, để hậu nhân kính ngưỡng, nhưng mà, chúng nó lại gặp phải vận rủi như vậy: Một ngày nào đó trong tương lai, ở trên đài cao bán đấu giá, bị một đám người dùng tiền tài nhục nhã, không hề có điểm mấu chốt mà giẫm đạp tôn nghiêm.
Giáo sư Ngô nhẹ nhàng thở dài một hơi, ông cảm thấy chính mình thật sự già rồi, không có sức lực, đây là một sự việc đáng sợ cỡ nào.
Ông tháo kính viễn thị, lau đi nước nơi khóe mắt, lau không hết, càng lau càng nhiều, ông ghé vào đầu gối chính mình, khóc đến giống như một đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ.
Sau một hồi, giáo sư Ngô giáo mới đi ra, thẳng tắp đi hướng Triệu Kỳ Kỳ.
"Cô gái, chúng ta lựa chọn cái nghề này, nhất định phải đi trước giữa gian nan mộc mạc, công việc của chúng ta cũng không phải thần thánh, thần thánh chính là đối tượng chúng ta làm việc, nếu cô không thể làm được yêu nó từ đáy lòng, tôn trọng nó, giữ gìn tôn nghiêm của nó, như vậy mong cô từ nay về sau đừng bao giờ chạm vào nó nữa."
Khi ông nói lời này, ngữ khí vẫn như cũ ôn hòa, nhưng từng chữ nặng tựa ngàn cân, từng chữ như giết chết nhân tâm.
Triệu Kỳ Kỳ cảm thấy thẹn đến đầy mặt đỏ bừng, nhào vào trong lòng ngực Cao Minh, "Oa" một tiếng khóc ra.
Cô ta không biết, lúc này trên mạng chính mình đã bị người ta bôi đen đến thương tích đầy mình.
Nguyên là hai fan nữ ngày trước từ ngàn dặm xa xôi tới chùa Thanh Minh xem cô ta tu sửa bích hoạ.
Các cô từ người chung quanh nơi đó nghe được vụn vặt tiếng gió, nhịn không được hướng Weibo phát tin nóng, trải qua một phen thật thật giả giả thêm mắm thêm muối, chắp vá thành một câu chuyện xưa hoàn chỉnh, cuối cùng hiện ra ở trước mặt đại chúng chính là —
Sinh viên danh giá khoa khảo cổ phát một cái định vị Weibo, đem vô số văn vật trân quý đẩy vào con đường không lối về.
Đối với những người am hiểu chế tạo dư luận này đó tới nói, đem lời đồn đãi không có bằng chứng bịa đặt thành sự thật như bản thân đã trải qua là một việc đơn giản như lấy đồ trong túi.
Một hòn đá làm gợn bao nhiêu đợt sóng ngầm.
Nhóm người trước kia còn ở Weibo của Triệu Kỳ Kỳ thân thiết gọi cô ta là "Lão bà", "Nữ thần" "Chân ái phấn đấu" sôi nổi theo hướng phản chiến, đánh ra cờ hiệu "Trước mặt lợi ích Quốc gia không có thần tượng", hết sức có khả năng mà khẩu tru bút phạt (miệng mắng, bút viết phạt - vừa dùng miệng vừa dùng bút để mắng chửi).
Nữ thần hoàn mỹ trong khoảnh khắc trở thành con chuột chạy qua đường mà mọi người đòi đánh, xú danh (danh tiếng xấu xa) rõ ràng, so với ôn dịch truyền bá đến càng nhanh, việc hiếm lạ bậc này cũng chỉ có những nhân tài sinh hoạt ở thời đại này mới có thể may mắn thấy được.
Thủy nhân chung quả.
Cao Minh cùng bạn gái khóc đến thở hổn hển rời đi, Lâm Sơn cũng đỡ giáo sư Ngô giáo trở về thiện phòng.
Chỉ chốc lát sau, mặt trên lại có người đi xuống, là một người đàn ông cao lớn xa lạ, mặc một thân chế phục (kiểu như đồng phục nhưng chuyên biệt hơn) màu xanh biển, từ đầu tới chân đều tỏa ra chính khí, Ôn Thiên Thụ đoán đây hẳn cũng là một cảnh sát bảo vệ văn vật.
"Đường Hải." Hoắc Hàn đi qua, hai người vỗ bả vai nhau.
Không có dư thừa hàn huyên, này liền tính là đã chào hỏi qua.
Đường Hải nói, "Người của chúng ta ở mặt trên đã tìm được camera lỗ kim."
Mọi người ở đây đều cảm thấy kinh sợ.
Ôn Thiên Thụ đặc biệt khiếp sợ, cô chưa từng nghĩ tới nhất cử nhất động của chính mình ở bích hoạ thất đều bị người khác giám thị, ý niệm thay nhau nổi lên, những người đó giấu camera khi nào? Mục đích lại là cái gì? Đây có thể hay không chính là căn nguyên để lộ bí mật?
Sự nghi ngờ nổi lên thật mạnh.
Hoắc Hàn nhìn cô, đáy mắt hiện lên một tia lo lắng.
Đường Hải dọc theo ánh mắt anh nhìn qua, sửng sốt một chút, hiếm thấy mà ngừng lại vài giây mới dời đi tầm mắt.
Trên vai tới một trận ấm áp nhàn nhạt, Ôn Thiên Thụ hoàn hồn, Hoắc Hàn nhẹ ôm cô, "Đừng suy nghĩ bậy bạ, chúng ta đi lên trước."
Cô gật gật đầu.
Mới vừa ngồi xuống uống được một ly trà, bệnh viện bên kia gọi điện thoại tới, nói là tiểu hòa thượng đã tỉnh lại.
Hoắc Hàn còn có việc muốn xử lý, gọi một đồng sự đưa Ôn Thiên Thụ xuống núi.
Xe đi rất nhanh, một tiếng rưỡi liền đến, trước khi tới phòng bệnh, cô đi tới văn phòng bác sĩ.
Bác sĩ lật xem ca bệnh, lắc đầu, "Thương thế khá nặng, phạm vi có thể khống chế, chỉ là thính lực tai phải sợ là ..."
Người đã nhìn quen sinh tử, tuyên cáo bất hạnh trên người một đứa trẻ nhỏ như vậy, nỗi lòng vẫn là phập phồng bất bình.
Ôn Thiên Thụ cơ hồ là đờ đẫn đi tới phòng bệnh.
Hộ sĩ đang giúp tiểu hòa thượng ghim kim.
"Dì châm đi, ta không sợ đau."
Hộ sĩ khen ngợi cậu, "Bảo bối thật hiểu chuyện, không có việc gì a, tiêm rồi thực mau liền sẽ khoẻ lên."
Cô đứng dậy điều chỉnh từng tí tốc độ, tiểu hòa thượng nghiêng đầu liếc mắt một cái liền thấy được Ôn Thiên Thụ đứng ở ngoài cửa, vui vẻ mà ngồi dậy.
Khuôn mặt nhỏ bầm tím đã tiêu đi không ít, trên lỗ tai còn dán băng dính màu trắng, nhìn rất tiều tụy, thấy cô, đáy mắt thanh triệt phiếm ánh sáng.
Hộ sĩ sờ sờ đầu cậu, hướng Ôn Thiên Thụ gật gật đầu liền thu thập dụng cụ đi ra ngoài.
Ôn Thiên Thụ đem rổ hoa quả đặt lên bàn, tìm ghế dựa ở mép giường ngồi xuống.
Tiểu hòa thượng nghiêng thân mình, làm nũng với cô, "Ta muốn ăn quả táo."
Cô liền gọt táo cho cậu ăn.
"Có đau hay không?"
"Không đau a." Cậu lắc đầu, không cẩn thận đụng phải chỗ bị thương, đau đến trong hốc mắt nước mắt đảo quanh.
Rốt cuộc là đứa trẻ nhỏ, nháy mắt nước mắt đã lăn dài hai má, thút tha thút thít, "Lỗ tai ta ... có phải hay không ... về sau đều không nghe thấy?"
Cậu rất sợ hãi.
"Sẽ nghe thấy." Ôn Thiên Thụ giúp cậu lau nước mắt, "Tôi cam đoan với cậu."
Cô sẽ giúp cậu tìm máy trợ thính tốt nhất, làm lỗ tai này có thể một lần nữa nghe được thanh âm của thế giới.
Tiểu hòa thượng hai mắt đỏ bừng, hít hít cái mũi, "Chúng ta ngoéo tay đi."
"Được."
Cậu được bảo đảm, an tâm không ít, mắt trông mong nhìn Ôn Thiên Thụ gọt xong quả táo, cắt thành khối nhỏ, mới đột nhiên ý thức được, trước mắt cậu còn không thể ăn loại đồ ăn yêu cầu phải nhấm nuốt này, cô đi ra bên ngoài, khi trở về trong tay bưng một chén quả táo bùn (giống khoai tay bùn là dằm nhỏ táo ra).
Tiểu hòa thượng rốt cuộc được như ý nguyện ăn quả táo ngọt ngào.
Cậu nhớ tới cái gì, "Ta nghe sư huynh nói, vị kia tương lai là cha của con cô là cảnh sát đúng không? Kia hắn có thể bắt được người xấu đánh ta hay không?"
Ôn Thiên Thụ hô hấp cứng lại, "Là ai đánh cậu?"
"Cái người mặc váy màu tím, cái người cho ta chocolate ăn, hắn là cái đại phôi đản!" (Đại phôi đản – trứng thối lớn, 1 cách mắng người của TQ)
Đêm đó mưa rơi rất lớn, trong lòng ngực cậu giấu mấy cái màn thầu, muốn tìm nơi không có người trộm ăn luôn, hơn nữa lúc trước cậu biết bích hoạ thất sụp xuống cái động, vẫn luôn ngứa ngáy suy nghĩ đi xuống xem bên trong rốt cuộc có cái gì, nhưng trước sau đều có người canh gác.
Vừa vặn Cao Minh kia gác đêm đang buồn ngủ, cậu liền thuận lợi xuống đế tháp, tuần tra một vòng, trừ bỏ tòa tượng phật kia ở ngoài, đối với những văn vật đó cũng không có khái niệm gì, lực hấp dẫn của chúng nó so ra còn kém xa mấy cái màn thầu.
Sau khi cảm thấy mỹ mãn mà ăn xong màn thầu, cậu dựa vào rương gỗ bất tri bất giác ngủ mất.
Ngủ đến mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe thấy mặt tường truyền đến thanh âm, tiểu hòa thượng dụi dụi mắt, chỉ thấy một khối tường nhỏ "Phanh" một tiếng rớt xuống dưới, sau đó một bàn tay vươn tới, cậu còn tưởng rằng đang trong mộng, lại xoa mắt, mấy người một thân đồ đen đã nhảy ra tới ...
Cậu rất nhanh bị phát hiện, khi đang muốn chạy ra bên ngoài lại bị người cầm đầu kia xách như xách gà con trở về, người đàn ông đó hung hăng tát một cái, cậu liền mất đi tri giác ... khi tỉnh lại thì người đã ở bệnh viện.
Ôn Thiên Thụ ôn nhu trấn an cậu.
Tiểu hòa thượng thật vất vả ngừng được nước mắt, vừa vặn lúc sư huynh cậu mua cháo trở về, Ôn Thiên Thụ lại cùng cậu hàn huyên một chút rồi vội vàng quay trở về chùa Thanh Minh.
Một đường phong cảnh như vẽ, cô lại không có tâm trạng thưởng thức, đi lên thềm đá, đứng ở trước sơn môn nhìn lại, ánh tà dương đỏ tươi như máu chậm rãi rơi xuống giữa núi rừng.
Mười phút sau cô đã đứng ở trước cửa bích hoạ thất, đang muốn duỗi tay đẩy cửa, bên trong truyền đến thanh âm Thịnh Thiên Chúc.
"Anh Hàn, phương pháp của anh thật tốt. Không nghĩ tới Tiểu hoàng mao kia vẫn là người con có hiếu, vừa nghe ba mẹ hắn tới, cả người liền như sắp hỏng mất, ba hắn cũng thật là xuống tay được, trực tiếp một gật đập xuống, mẹ hắn ở một bên chỉ biết khóc ... Nguyên lai tiểu hoàng mao này trước kia là bị người lừa vào tổ chức bán hàng đa cấp, được người cứu ra cả ngày còn nghĩ mộng đẹp một đêm phất lên, lừa cha mẹ tìm phần việc ở công trường thành thị, ba mẹ hắn cũng không nghĩ tới con mình làm lại là loại hoạt động này ... Năn nỉ ỉ ôi cuối cùng là tất cả đều rõ ràng, cấp trên của hắn là một người kêu anh Đức ..."
Ôn Thiên Thụ đẩy cửa đi vào, ba người đều nhìn lại đây.
Thịnh Thiên Chúc che miệng lại, kinh hô một tiếng, "Chị Thiên Thụ."
Tại sao vừa mới một chút động tĩnh cậu cũng không nghe được?
"Tôi muốn gia nhập hành động kế tiếp của mọi người."
Thịnh Thiên Chúc quả thực cũng không dám tin vào lỗ tai chính mình.
Hoắc Hàn không hề nghĩ ngợi, "Không được."
Anh tìm cái lý do đúng lý hợp tình, "Không có quy định này."
"Chúng tôi có thể lý giải tâm tình của cô, nhưng xác thật trên tổ chức không có tiền lệ," Đường Hải cũng nói, "Hy vọng cô có thể lý giải."
Ôn Thiên Thụ không nhìn anh ta mà nhìn về phía Hoắc Hàn, "Anh cũng biết, kể cả anh không đồng ý, em cũng có biện pháp gia nhập."
Hoắc Hàn đương nhiên biết cô có rất nhiều biện pháp, nhưng hành động lần này quá nguy hiểm, đặc biệt đối phương còn rất có thể là người của tập đoàn "Ty", cần tìm mọi cách ngăn cản cô.
Nhưng anh cũng quá rõ ràng ... tỉ lệ ngăn được cô tiếp cận là bằng 0.
Đang nghĩ ngợi, bên tai lại truyền đến một tiếng nói thanh đạm, phảng phất như phá vỡ băng tuyết —
"Tôi đã từng thấy bộ dáng "anh Đức" mà các người vừa nói."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.