Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 25



Bên ngoài không biết khi nào mưa đã rơi tầm tã, trên đường không có ai đi lại, một loạt đèn đường dưới mưa càng thêm sáng ngời, phảng phất như một cây cầu bắc thông lên bầu trời.
Trong phòng không mở điều hòa, chỉ có gió lạnh từ ngoài cửa sổ tiến vào, đem mùi hương thanh mát của người con gái đang trần gần nửa người trên giường thổi đến trên mặt Hoắc Hàn, anh nhíu mày đem bức màn kéo hết lên, che đến kín mít.
"Anh tắm xong rồi?" Ôn Thiên Thụ vẫn nhắm hai mắt, bảo trì tư thế ghé vào trên giường ban đầu.
Mép giường có trọng lượng áp lên, hơi hơi lún xuống, sườn mặt an tĩnh bị thân ảnh cao lớn của người đàn ông hoàn toàn bao phủ.
"Sét đánh vang quá, em sợ ngủ một mình."
Không khí oi bức nhưng cơ thể cô lúc này lại không thể chịu gió lạnh, thân thể mới vừa đặt lên giường đã từ từ nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, đành phải đem áo ngủ lung tung kéo xuống, lúc này Ôn Thiên Thụ thật sự không có nửa phần tâm tư kia.
Huống chi nếu thật sự đốt lửa lên, cô cũng ... dập không được.
"Đẹp không?" cô lại nhẹ giọng hỏi.
"Sao lại như vậy?" thanh âm Hoắc Hàn khàn khàn, lộ ra một tia đau lòng.
Trên đóa hoa hồng đen kia có một đoàn nếp uốn, kéo căng da ra khiến vài cánh hoa phảng phất như có hình dạng lập thể, dưới vẻ quyến rũ là những vết sẹo dày đặc.
"Không cẩn thận cắm phải mảnh pha lê."
Giữa cơn sóng thần ấy, Dượng đem hy vọng sống duy nhất cho cô, cô của cô thương tâm muốn chết, khóc đến chết đi sống lại, không ai chú ý tới phía sau lưng cô đang bị thương một mảng lớn, máu tươi đầm đìa, đến chính cô cũng không có một chút cảm giác đau đớn nào.
Cả người đều đã chết lặng.
Về sau trên lưng cô liền có hai đóa hoa hồng.
Hoa hồng đỏ hướng sinh, hoa hồng đen hướng tử, chúng sẽ cùng cô từ từ vượt qua quãng đời còn lại.
"Đóa nào đẹp hơn?"
Lòng bàn tay thô ráp của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve làn da cô, Ôn Thiên Thụ có chút ngứa, cười né người trốn tránh, "Em cũng thích đóa này."
Hoa hồng đen.
Không ai có thể dũng cảm thay chính mình.
Kỷ niệm không mất đi, cũng sẽ vĩnh viễn không thể quên.
Nụ hôn đầy ôn nhu mà thương tiếc dừng ở trên lưng cô, như chuồn chuồn lướt nước, thực nhẹ, lại mang theo một cảm giác an tâm khó hiểu.
"Muốn ngủ sao?" Ôn Thiên Thụ dịch vào bên trong nhường ra một khoảng giường. Thời gian cũng không còn sớm, bên ngoài mưa vẫn còn rơi, có lẽ đến hừng đông cũng sẽ không ngừng.
Hoắc Hàn lau khô tóc, tắt đèn, nằm xuống bên cạnh cô, lúc này ngoài tiếng mưa rơi không còn âm thanh nào khác, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Không biết vì cái gì, anh cảm thấy đêm nay cô đặc biệt yếu ớt.
Một đôi tay mềm mại đặt bên hông, thân mình cô dựa lại, gối lên cánh tay anh, tóc dài thơm mát dán nơi ngực anh, "Bảy năm trước, vì sao anh không tới?"
Khi đó so với ngoài cửa sổ lúc này mưa không biết lớn hơn bao nhiêu lần, nơi chân trời mây đen tầng tầng lấp kín bầu trời, khiến người ta hít thở không thông, giống như nỗi tuyệt vọng trong lòng cô lúc ấy.
Trong đầu Hoắc Hàn hiện lên một ý niệm, lóe qua nhanh đến mức anh không nắm bắt được, "Có ý gì?"
Da thịt cô phảng phất như băng ngọc, từng tấc đều thấm một cổ lạnh lẽo, "Buổi sáng ngày đó trước khi rời đi, em đã gửi cho anh một tin nhắn, hẹn buổi chiều gặp mặt, nhưng là, anh không hề xuất hiện, em liền biết anh đã đưa ra đáp án."
Hoắc Hàn tức khắc bật dậy, kéo theo Ôn Thiên Thụ cũng bật dậy như củ cải bị bứt khỏi đất, anh thuận tay "bang" một tiếng bật đèn, ánh mắt thật sâu nhìn vào cô, thanh âm trầm xuống, "Tin nhắn gì?"
Tại sao một chút ấn tượng anh cũng không có?
Ôn Thiên Thụ cực kỳ kinh ngạc, "Anh không nhận được?"
Sao có thể?!
Rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề?
Ôn Thiên Thụ đột nhiên nhớ tới lúc ấy em gái anh dầm mưa mà đến, cô đã hiểu ra tiền căn hậu quả, chỉ có người nhìn thấy tin nhắn mới có thể đúng giờ tới điểm hẹn, anh không nhìn thấy, cho nên không tới, em gái anh thấy được, cho nên là cô ấy tới.
Cô ấy là thay anh trai tới.
Lúc ấy, cảm xúc của Ôn Thiên Thụ rất tệ, căn bản không nghĩ nhiều như vậy, cô cho rằng anh không muốn hai người khó xử lẫn nhau, cho nên mới không xuất hiện, hơn nữa sau đó lại xảy ra không ít chuyện ...
Xét đến cùng, trách không được bất luận người nào, là bọn họ đối với đoạn cảm tình này, đối với đối phương đều không có cảm giác an toàn.
Khi Hoắc Hàn mười bảy tuổi, cha anh bị ung thư qua đời, sau đó không lâu mẹ anh cũng vì thương tâm quá độ mà đi theo chồng, để lại hai anh em sống nương tựa lẫn nhau, đối với người em gái duy nhất này anh rất yêu thương, Ôn Thiên Thụ hoàn toàn có thể lý giải tâm tình của Hoắc Tiểu Như sợ hãi anh trai bị người khác đoạt đi mất.
Huống chi khi đó, Hoắc Hàn thật sự quá cưng chiều cô, cơ hồ là không có giới hạn, tự nhiên sẽ khiến Hoắc Tiểu Như đỏ mắt không vui, cảm giác như đột nhiên mất đi anh trai, thân là người biết rõ mọi chuyện hẳn đã sớm chắc chắn hai người sẽ không có kết cục tốt, vì thế nhanh chóng quyết định thay bọn họ chặt đứt tơ tình ...
Một hiểu lầm nhỏ, khiến bọn họ bị ngăn cách thời gian bảy năm.
Nếu không gặp lại, có thể hay không sẽ là tiếc nuối cả đời?
Lấy tính tình Ôn Thiên Thụ, cô không thể làm ra việc đem mũi kiếm chĩa vào một nữ sinh mười sáu tuổi, càng sẽ không ở bảy năm sau vì một sự việc trong quá khứ làm cho hai anh em họ nảy sinh mâu thuẫn, so với bất luận kẻ nào cô đều rõ ràng, sau khi Hoắc Hàn biết được chân tướng, anh thương em gái bao nhiêu sẽ thấy thất vọng bấy nhiêu, bọn họ có thể trở lại bên nhau một lần nữa đã là chuyện tốt đẹp nhất cô có thể tưởng tượng rồi.
Huống chi, tiếc nuối của quá khứ đã không thể hồi lại, may mà, đi về phía trước, còn có ánh sáng tương lai.
Cô cũng không thể tưởng tượng tình yêu non nớt như vậy nếu lúc ấy tu thành chính quả, có thể vững vàng ngăn cản được gió mưa bão táp?
Cho nên, vận mệnh khắc có sự an bài của nó.
"Hoắc Hàn, nếu lúc ấy anh biết em phải đi, anh sẽ đến sao?"
Nụ hôn khẽ dừng trên mí mắt ửng đỏ của cô, thanh âm đàn ông mang theo phân lượng thực nặng, "Sẽ."
Năm đó nhất định đã xảy ra sự tình mà anh không biết, anh đã từng xem lại tin nhắn hai người gửi cho nhau từ đầu tới cuối, từ cuối lên đầu không biết bao nhiêu lần, căn bản là không có tin nhắn mà cô nói, anh ẩn ẩn đoán được chuyện này sẽ có quan hệ với em gái mình, cũng biết chính mình sẽ không từ người trong lòng ngực biết được đáp án.
Ôn Thiên Thụ cười cười, như vậy là đủ rồi.
Tại đây chỉ trong một khắc, cô hoàn toàn tiêu tan.
Lại nghĩ đến cái gì, Ôn Thiên Thụ nhẹ gõ vài cái vào ngực anh, "Anh cùng cái Đường Hồ Lô kia rốt cuộc là thế nào?"
Cô cố ý uốn đầu lưỡi phát âm không chuẩn, hốc mắt lại có chút nóng, cái tên này đối với cô mà nói có ý nghĩa phi thường độc đáo.
Ôn Thiên Thụ đã từng có một người chị gái, lúc ấy đặt tên là Thiên Hốt Như, đáng tiếc là khi vừa sinh ra liền phát hiện bị bệnh tim nghiêm trọng, còn chưa đầy tháng đã chết yểu.
Cho nên, cô được hai chữ "Thiên Thụ", đồng thời cũng được gấp hai lần yêu thương từ cha mẹ.
Hốt như nhất dạ xuân phong lai, Thiên thụ vạn thụ lê hoa khai. (Hai câu cuối trong bài Bạch Tuyết Ca của Sầm Thanh – Tạm dịch: Chợt như một đêm gió xuân tới, Ngàn vạn cây lê nở đầy hoa)
Xuân phong một đêm, ngàn thụ vĩnh hằng.
May là, cô thật sự như mong muốn của cha mẹ được giữ lại tại đây trên đời này, tiếc nuối chính là, cô cũng không thể lưu tại bên người bọn họ, cùng bọn họ ở bất kỳ nơi nào sinh hoạt.
Hoắc Hàn trầm thấp cười, "Cô ấy là đồng sự trước đây."
"Không có quan hệ khác?"
"Cô ta có phải thích anh không, bằng không sao lại chọc đũa vào bát canh của anh?"
Anh không nói.
Đây chính là cam chịu.
"Vậy anh thích cô ta sao?"
Anh lắc đầu.
"Vậy anh thích ai?"
Hoắc Hàn liếc mắt nhìn cô một cái, đáy mắt có ý cười, "Không có ai."
Hai chữ "Thích" (Từ "thích" trong tiếng Trung có 2 âm tiết) này có phân lượng quá nhẹ, không đủ để khái quát toàn bộ tình cảm của anh.
Ôn Thiên Thụ ngồi dậy, trực tiếp ngồi lên bụng dưới rắn chắc của anh, "Anh lặp lại lần nữa."
Một đoàn mềm mại trắng nõn bại lộ dưới ánh đèn lọt vào mắt Hoắc Hàn, nhẹ nhàng đong đưa theo hô hấp của cô, đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, hầu kết của anh giật giật, "Muốn nói gì?"
Nữ nhân mà mình âu yếm gần trong gang tấc, trừ bỏ muốn "yêu" cô, lúc này anh đã tìm không ra mình muốn cái gì khác, không muốn nói, phải làm.
Anh hết sức ôn nhu hôn cô. Ôn Thiên Thụ cả người giống như chạy qua một dòng điện lưu, trời đất quay cuồng một cái, đảo mắt cả người đã bị anh đè dưới thân.
Nhanh đến mức cô không phản ứng kịp ...
Anh đốt lửa khắp nơi, đem cô đốt thành một vũng nước, nhè nhẹ bay lên.
...
Bỗng nhiên anh sờ đến một xúc cảm khác thường, đột nhiên ngẩng đầu lên ...
Ôn Thiên Thụ cười đến cực kỳ vô tội.
........................ Làm xằng làm bậy!
Một đêm này đối với hai người mà nói là cực kỳ dài lâu, trời rốt cuộc dần sáng.
Ôn Thiên Thụ mở mắt trong tiếng mưa rơi tí tách, cô ngủ rất tốt, làn da thuần tịnh cơ hồ muốn véo ra nước, dưới nắng sớm mờ ảo, hồn nhiên tươi cười lại đầy quyến rũ, "Chào buổi sáng."
Trong không khí còn tràn ngập một cỗ hơi thở động tình, ám chỉ hai người thân mật tối hôm qua.
Hoắc Hàn xoa xoa tóc cô, cười cười, "Tối hôm qua còn chưa tính xong nợ."
"Anh cũng còn chưa trả lời em." Ôn Thiên Thụ không cam lòng yếu thế.
"Anh cùng Đường Hốt Như trừ bỏ quan hệ đồng sự không có quan hệ gì khác, việc cô ấy thích anh hay không, anh không có quyền can thiệp, nhưng thật ra em ..."
Anh không nói tiếp, Ôn Thiên Thụ từ anh muốn nói lại thôi này, suy đoán hẳn là anh muốn nói về việc Đường Hải, lúc ấy nhìn vẻ mặt anh bình tĩnh, còn tưởng rằng căn bản không để ý, hóa ra ... chờ thu thập tính sổ sau kìa.
"Ghen tị?"
"Không." Từ này chỉ có một nửa là thật. Anh lại không phải thằng nhóc năm đó cái gì cũng đều không hiểu, sao có thể không nhìn ra tâm tư của cô? Nhưng mà, vẫn là nhịn không được có chút ăn dấm.
Đàn ông đối với nhiều thứ đều có thể khiêm nhượng, nhưng đã quan hệ đến người phụ nữ của mình nhất định sẽ tính toán chi li đến tận xương cốt.
Cô nằm trong lòng anh cười đến run rẩy cả người, lơ đãng thoáng nhìn liền thấy từng đoạn giấy lung tung rối loạn trên mặt đất, lại nghĩ tới ấm áp trong lòng bàn tay tối qua, nhịn không được xoa xoa đôi tay bủn rủn, "Anh rốt cuộc là nghẹn bao lâu?"
Cơ hồ thanh âm còn chưa dứt, di động ở đầu giường Hoắc Hàn đã vang lên, là Thịnh Thiên Chúc gọi tới, anh mở máy, "Anh Hàn, còn chưa dậy sao?"
"Em cùng Tiểu Dương gọi bữa sáng, rất phong phú, có nhiều thứ ngon trước kia chưa từng ăn, anh chuẩn bị nhanh một chút tới ăn a."
"Di động của chị Thiên Thụ không gọi được, chắc không phải còn chưa tỉnh chứ? Lát nữa thuận tiện anh gọi chị ấy nhé."
Hoắc Hàn nói, "Được, đã biết."
Trò chuyện kết thúc.
Ôn Thiên Thụ "Ai" một tiếng —
Xốc lên chăn mỏng, cúi đầu vừa thấy, chỗ cô nằm lúc trước, một mảng đỏ tươi ẩm ướt lan tràn, giống đóa hoa hồng đỏ phía sau lưng cô kia, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Hoắc Hàn ..."
Khẳng định anh sẽ có biện pháp xử lý đi?
Cô một xíu cũng không muốn để người thứ ba biết việc xấu hổ như vậy.
———
Tác giả có lời muốn nói: Thỉnh mọi người bắt đầu đánh giá......
Vạn sự đã chuẩn bị, liền chờ tiễn dì đi.
———
Edit: T.T - Chương trước có Đường Chợt Như, chương này lại có Thiên Chợt Như, cái thế giới này thật là :((. Theo ý thơ lấy tên nhân vật thì chữ Chợt này bằng với chữ Hốt, cũng không biết thay được chữ nào đúng nghĩa phù hợp hơn nên thôi để đúng như chữ ấy vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.