Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 29



Chưởng quầy rốt cuộc cũng trải đời hơn so với người trẻ tuổi, nhìn chằm chằm mảnh vỡ trên mặt đất, tuy rằng hỏa khí đã xông thẳng tới cổ họng, nhưng vẫn cố đè ép trở lại, miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một miệng đầy răng vàng khè, "Ông chủ Hoắc, ngài xem này nên làm thế nào cho phải?"
Hắn dùng là ngữ khí uyển chuyển, nhưng lại dung túng cho đám người đằng đằng sát khí phía sau, nghiễm nhiên là muốn Hoắc Hàn để lại một câu trả lời thỏa đáng mới bằng lòng thả người.
Nói đến thì hành động đánh vỡ bình hoa của Ôn Thiên Thụ cũng nằm ngoài dự đoán của Hoắc Hàn, nhưng anh quá rõ ràng tính tình cô, nếu không phải nhận thấy có gì không ổn nhất định sẽ không làm ra việc lỗ mãng như thế, lại nhìn đến mảnh vỡ quái dị kia vài lần, trong nháy mắt ẩn ẩn hiện lên một ý niệm, dưới đáy mắt đen nhánh tràn đầy lạnh lẽo.
Chưởng quầy lại nói, "Thật không dám dấu diếm, bình sứ hoa mai Vĩnh Nhạc này là vật đắc ý nhất mà ông chủ tôi cất chứa, nếu không phải thấy ông chủ Hoắc có thành ý, tuyệt đối sẽ không lấy ra, chỉ là không nghĩ tới..."
Chỗ muốn nói lại thôi này thật tuyệt diệu.
Ôn Thiên Thụ hốc mắt ửng đỏ, tựa hồ bị dọa đến sợ hãi, cô đi đến bên người Hoắc Hàn, như chim nhỏ nép vào ngực anh, "Ông chủ Hoắc, xin lỗi, em không phải cố ý."
"Cái bình mai này, có phải rất quý không?" Trong mắt cô nước mắt đảo quanh, muốn rơi mà không được, một bộ dáng lê hoa đái vũ (lê hoa đái vũ - như hoa lê dưới cơn mưa), đặc biệt khiến người thương tiếc.
Ba người bên kia nhìn đến không chớp mắt.
Nếu Thịnh Thiên Chúc không thấy được động tác nhỏ kia của cô, nói không chừng cũng sẽ bị một màn này làm mềm cả người, chị Thiên Thụ của cậu a, thật đúng là ... muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, muốn dáng người có dáng người, muốn gan dạ sáng suốt có gan dạ sáng suốt, muốn kỹ thuật diễn có kỹ thuật diễn, giải Oscar cũng thiếu cô một cái tượng vàng đi.
Cô còn đặc biệt có tiền! Hơn nữa quan trọng nhất chính là, Anh Hàn từ trước đến nay đối với nữ sắc đều kính nhi viễn chi (kính nhi viễn chi - giữ lễ độ không tới gần, thể hiện sự tôn kính từ xa) cũng trở thành nô lệ dưới váy cô, đối với cô khăng khăng một mực.
Người như vậy đời trước nhất định đã cứu vớt toàn bộ hệ Ngân Hà đi?
Hoắc Hàn thuận thế ôm cô, ôn nhu an ủi.
Ôn Thiên Thụ một bên rơi nước mắt một bên ở trên lưng anh viết chữ — mua.
Thịnh Thiên Chúc lặng lẽ đem tay đang sờ ở sau eo chuẩn bị lấy súng ra thu trở về.
Hoắc Hàn nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Bình hoa này giá gốc bao nhiêu, Hoắc mỗ tại đây mua lại gấp ba lần."
Vừa nghe lời này, chưởng quầy vui sướng vô cùng, đến khóe mắt cũng cười ra nếp nhăn, "Ông chủ Hoắc thật sự là người rộng rãi."
Hắn làm một động tác phất tay, mấy người khác đều thối lui đến trong góc, chỉ còn một người bị Hoắc Hàn dỡ khớp cánh tay còn tiếp tục nằm trên mặt đất rên rỉ, không có người dám động vào hắn.
Không khí giương cung bạt kiếm dần trở nên cực kỳ hòa hợp.
Ôn Thiên Thụ cũng lau khô nước mắt, tươi cười ngọt thanh làm nũng, "Ông chủ, ngài thật tốt."
Cô hướng Hoắc Hàn đưa một cái mị nhãn, đáy mắt còn mơ hồ có ánh nước, ánh mắt kia mị hoặc như tơ, lại mang theo vẻ hồn nhiên nói không nên lời, hai loại cảm giác mâu thuẫn khó có thể miêu tả, dày đặc quấn quanh.
Tiếp theo, cô lại ngồi xổm xuống, đem đáy bình cùng thân bình nhặt lên, nghi hoặc mà nhìn lại, lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, đem hai mảnh vỡ hợp lại, quả thực ... thiên y vô phùng. (Thiên y vô phùng là áo tiên không một đường may, nghĩa ở đây là hoàn hảo tự nhiên, không có dấu vết gì của đường vỡ)
Khóe mắt chưởng quầy nhìn động tác của cô, lòng bàn tay ra một tầng mồ hôi lạnh, lại nhìn Hoắc Hàn, thấy anh không có phản ứng gì, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Ông chủ Hoắc, theo lý thuyết, Hồng Vân Trai chúng ta chưa bao giờ bán ra thứ phẩm bị hỏng như vậy, nhưng đây dù sao cũng là do người của ngài đánh vỡ, dựa theo quy củ cửa hàng chúng ta, xác thật là phải thêm một phần ba giá, nhưng tiểu thư đây cũng không phải là cố ý làm vỡ, hơn nữa suy xét đến hai bên hợp tác lâu dài, cho nên lần này vẫn là ấn giá gốc cho ngài."
Giá gốc cũng không thấp, một ngàn ba trăm vạn tệ.
Hoắc Hàn hơi hơi gật đầu, "Vậy đa tạ chưởng quầy."
Chưởng quầy cười hùa theo, "Hợp tác vui vẻ."
Hắn thấy Ôn Thiên Thụ ôm bình hoa vào ngực, "Ông chủ Hoắc, ngài xem, có cần chúng ta hỗ trợ đóng gói rồi lại đưa đến khách sạn?"
"Không cần," Hoắc Hàn cũng nhìn về phía Ôn Thiên Thụ, ánh mắt mang theo sủng nịch, "Bình hoa này tốt thì tốt nhưng nền tảng đã bị tổn hại, lấy về cũng chỉ khiến lão gia tử ở nhà chê cười, em đã thích thì cầm lấy chơi đi."
Chưởng quầy đã gặp qua việc đời nhiều nhưng chưa từng gặp người nào vì đàn bà mà ném đi cả ngàn vạn tệ, cũng không biết nên điều chỉnh biểu tình trên mặt như thế nào.
Hắn tự mình đưa ba người ra cửa.
Hoắc Hàn vừa ra khỏi bậc cửa liền ngừng lại, "Đây là lần thứ ba, hy vọng sẽ không lại có lần thứ tư."
Chưởng quầy dưới chân lảo đảo một cái, "Ông chủ Hoắc, tôi ... tôi không hiểu ý của ngài."
Hoắc Hàn cười, ngữ khí không mặn không nhạt, "Chưởng quầy là người thông minh, sao lại nghe không hiểu lời Hoắc mỗ nói?"
Chưởng quầy hiểu rõ còn muốn giả bộ hồ đồ, Hoắc Hàn cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, "Trở về nói cho ông chủ của ông một tiếng, Hoắc mỗ rất thích tác phẩm của ông ấy. Chờ mong lần hợp tác chân chính tiếp theo."
---
"Hắn thật nói như vậy?" Ông chủ Diệp tay cầm ly nước dừng giữa không trung, nước trà xanh đậm sánh ra, dọc theo ngón tay hắn nhỏ giọt xuống mặt bàn, "Người này rất có ý tứ."
"Còn không phải sao," thời điểm chưởng quầy nghe được câu nói kia trong lòng rơi lộp bộp, này không phải không đúng sao? Chờ bọn họ rời đi, liền vô cùng lo lắng lại đây xin chỉ thị ông chủ, "Thật đúng là cho rằng có thể lừa gạt được hắn, không nghĩ tới hắn lại rõ rành, bề ngoài chính là một bộ không biểu cảm."
Ông chủ Diệp chậm rãi thổi nước trà, hoa văn trong ly lay động, nhẹ nói, "Xem ra đã gặp đối thủ."
"Tôi nghĩ hắn đã sớm nhìn ra chỗ huyền diệu của bình hoa kia, nhưng người này rất thâm hiểm, trên mặt không lộ một chút thanh sắc."
"Còn có, ông chủ Hoắc này cũng thật rộng rãi, một ngàn ba trăm vạn tệ không phải là số nhỏ, hắn đến mày cũng không nhăn, trực tiếp nói một câu nhẹ bẫng 'em đã thích thì cho em cầm chơi đi', hắn không đau lòng tôi cũng thay hắn đau lòng a."
Ông chủ Diệp hừ cười, "Đã tra được thông tin về hắn chưa?"
"Đã tra," chưởng quầy do dự nói, "Bất quá, chỉ tra được hắn là người của Hoắc gia bên Phú Xuân Thành kia."
"Hoắc gia?" Ông chủ Diệp nheo lại đôi mắt, "Chẳng trách."
Hoắc gia này là hào môn thế gia, tộc hệ phức tạp, tra không được thông tin mới là bình thường.
"Nếu nhớ không lầm, Hoắc gia hiện tại là Hoắc Tư Hành đương gia?" (đương gia - người đứng đầu gia tộc)
Chưởng quầy nghĩ nghĩ, "Hẳn là ... đúng vậy."
Ông chủ Diệp phất tà áo dài trước người, "Có cơ hội ta phải tự mình gặp gỡ ông chủ nhỏ họ Hoắc này."
***
Trong phòng khách khách sạn.
Thịnh Thiên Chúc nhìn chằm chằm hai mảnh vỡ của bình hoa lại sờ lại thử cân nặng trong chốc lát, đột nhiên vỗ tay một phách, "Chết tiệt! Tôi rốt cuộc đã hiểu!"
Cái bình hoa này nguyên lai là chiết cây a! (Dùng cách chiết cây để sửa bình)
Bộ phận từ đáy bình đến thân bình khoảng năm cm xác thật là chính phẩm, bộ phận còn lại đều là sau này được người làm giả mạo theo, bất quá làm giả cũng quá thật đi? Nếu không phải dọc theo đường vỡ phía trước lại vỡ nát lần nữa, ai mẹ nó có thể nhìn ra được a?
Trong thật có giả, trong giả có thật, không chỉ vô cùng dễ khiến người ta nhìn lầm, còn vô pháp định nghĩa nó rốt cuộc là thật hay giả, thật mệt cho những người đó nghĩ ra được.
Đến giờ phút này, cậu thật sự đối Ôn Thiên Thụ bội phục sát đất.
Dương Tiểu Dương cũng tấm tắc, "Chị Thiên Thụ quá lợi hại."
Ôn Thiên Thụ vẫn như cũ một bộ dáng đạm nhiên, đối anh ta cười cười, lại nhìn về phía Hoắc Hàn, "Em còn có một phát hiện nữa."
Cô đặt đáy bình trong lòng bàn tay, "Món đồ này đến từ dưới đáy Thiên Phật tháp văn vật số 158, nếu nhớ không lầm thì đây là chậu hoa mai năm Vĩnh Nhạc nhà Minh. Tôi đoán hẳn là ở trên đường vận chuyển không cẩn thận bị tổn hại, sau đó lại bị người có tâm di hoa tiếp mộc ..." (di hoa tiếp mộc – đổi trắng thay đen)
Cô đã từng giúp giáo sư Ngô sửa sang lại văn vật ở đế tháp, cũng tự mình sao chép hai phần mục lục, cho nên ấn tượng khá sâu sắc.
"Phỏng đoán của cô là chính xác." Đường Hải lộ ra thần sắc vui mừng, "Nhân viên công tác của chúng ta đúng là đã phát hiện mảnh vỡ của văn vật trên xe cứu thương bị bỏ lại."
Ôn Thiên Thụ: "Này liền dễ làm. Dù cho ông chủ Hồng Vân Trai phía sau màn không trực tiếp tham gia hành động trộm đạo, hắn nhất định cũng có quan hệ chặt chẽ với anh Đức."
Thịnh Thiên Chúc cùng Dương Tiểu Dương kích động vỗ tay đối phương một cái thật vang, trong cuộc sống thật là nơi nơi có kinh hỉ.
Đối diện, ánh mắt Hoắc Hàn nhìn qua vô cùng thâm sâu, cô có thể cảm giác được cảm xúc nội tâm của anh lúc này, hướng phía anh chớp chớp mắt — có khen thưởng sao?
Anh chậm rãi kéo lên khóe môi.
Đường Hải hỏi, "Kế tiếp ông chủ Diệp này có khả năng sẽ tự mình ra mặt hay không?"
Hoắc Hàn ngữ khí chắc chắn: "Sẽ."
Trước khi đi anh còn đặc biệt hạ một liều mãnh dược.
"Đúng rồi, Chị Thiên Thụ," Thịnh Thiên Chúc bỗng nhiên có nghi vấn, "Ở cửa thân phận 'Ông chủ Hoắc' này, rốt cuộc làm thế nào chị khiến bọn họ tin được?"
Như bọn họ là vô danh tiểu tốt, cũng chỉ là chân chạy phía dưới mà thôi, tự nhiên không cần cố tình chế tạo thân phận cũng không khiến người khác chú ý, nhưng Hoắc Hàn là ông chủ lớn, lại là đối tượng hợp tác tiềm năng, những người đó hẳn phải trăm phương nghìn kế đi điều tra thân phận anh đi?
Ôn Thiên Thụ sờ sờ cằm, "Cái này đơn giản."
Ở cái niên đại này, nếu muốn chế tạo một thân phận, quá đơn giản.
Thiên gia cùng Hoắc gia ở Phú Xuân Thành là thế giao, cô cùng đương gia đương nhiệm Hoắc Tư Hành có giao tình với nhau, cho nên liền đem quan hệ dời tới bên phía hắn, bịa đặt ra một ông chủ nhỏ họ Hoắc.
Dương Tiểu Dương nghe đến trợn mắt há mồm, "Này đều có thể?!"
Ôn Thiên Thụ cười mà không nói.
Nói đúng ra, cô thậm chí đã chế ra toàn bộ cuộc đời của ông chủ nhỏ họ Hoắc này, thời gian địa điểm anh sinh ra, thành phố nơi anh sống, cụ thể đến con phố nào, thậm chí học tập, công tác, bạn bè ...
Nhưng ông chủ Hoắc chân chính kia lại trả lời như thế này: "Không cần."
Ôn Thiên Thụ biết ngụ ý của hắn: Nếu là người nhà họ Hoắc bị tra ra tin tức kỹ càng tỉ mỉ như vậy, ngược lại càng dễ khiến người ta nghi ngờ, rốt cuộc trong mắt người ngoài Hoắc gia là một gia tộc cực kỳ thần bí.
Lúc này, ngoài cửa sổ hoàng hôn đã an tĩnh dệt lên quang cảnh trên ban công.
Ôn Thiên Thụ đứng trước cửa sổ sát đất thông khí, nhìn người tới xe đi dưới lầu, buổi chiều mới vừa có một trận mưa to, thời tiết nóng nực được mưa xối đến không còn bóng dáng, gió lạnh thổi vào mặt, hương thơm thanh mát từ tóc ẩn ẩn tản ra.
Từ trong đám người cô nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc, là hai cô gái trẻ tuổi đã gặp ở nhà gỗ bên bờ sông lần trước, các cô ấy đang đi trên đường dưới chiều hôm dần buông, cô vừa xoay người, chóp mũi đã đụng vào một bờ ngực cứng rắn như vách tường.
Hoắc Hàn ổn định thân mình cô, "Muốn đi đâu?"
Ôn Thiên Thụ chỉ vào người cho anh thấy, "Không có việc gì, em không đi xa, chỉ ở nơi anh có thể thấy."
Hoắc Hàn buông lỏng tay, "Có chuyện gì nhớ trước tiên phải gọi điện thoại cho anh."
Ôn Thiên Thụ chạy xuống dưới, đuổi theo hai cô gái, "Xin chào, các cô đi dạo phố à?"
Cô gái trang điểm vẫn dày như cũ, thấy cô tựa hồ thực vui vẻ, "Là chị à?"
Cô gái trẻ hơn, cũng chính là người không có kinh nghiệm náo loạn khiến người chê cười lần trước dường như có chút không được tự nhiên, ánh mắt loạn nhìn khắp nơi.
Ôn Thiên Thụ hiểu được băn khoăn của cô ấy.
Buổi sáng các cửa hàng phần lớn không mở cửa, buổi tối lại không rảnh, ban ngày tuy có thời gian nghỉ ngơi, nhưng dưới tình huống rõ như ban ngày, con gái rốt cuộc vẫn là da mặt mỏng, đại khái cảm thấy chính mình kém một bậc, sợ khiến người ta chú ý, chỉ có thể lựa thời gian chiều hôm như vậy tới đi dạo.
Phía trước là một quán trà sữa, Ôn Thiên Thụ muốn một phòng nhỏ, mời các cô ấy uống trà sữa.
Trong không gian kín đáo, hai cô gái rõ ràng thả lỏng không ít.
Ôn Thiên Thụ hỏi, "Các cô là người ở đâu?"
"Chúng tôi đều là người nơi khác tới." Các cô nói địa danh, Ôn Thiên Thụ không có một chút ấn tượng.
Cô gái trang điểm đậm ha hả cười, "Đều là địa phương nhỏ."
Cô gái nhỏ nghiêm túc uống trà sữa, Ôn Thiên Thụ nhìn gương mặt kia, vẫn còn lộ ra nét non nớt, bất quá là vừa thành niên, đã phải chịu nhiều chuyện nặng nề tuổi này không nên có như vậy, cô cười cười, "Còn muốn dùng thêm thứ khác không?"
"Không cần, thời gian chúng tôi ở bên ngoài không nhiều lắm, đợi lát nữa liền phải trở về."
"Chị Xuân Hồng quản nghiêm như vậy?" Ôn Thiên Thụ hỏi.
"Chị ta là nhân viên lão làng trong công ty, chúng tôi mới tới đều do chị ấy quản lý," cô gái trang điểm đậm nói, "Bất quá cả ngày hôm nay cũng chưa thấy bóng dáng chị ta đâu, hình như là nói muốn đi bên ngoài tìm ..."
Ôn Thiên Thụ hơi trừng lớn hai mắt, "Cô nói chị ta tìm ... xử nữ?"
"Đúng vậy. Nghe nói có ông chủ lớn muốn tới, chuyên môn chỉ tên muốn xử nữ."
Cô gái trang điểm đậm bị phản ứng của cô chọc cười, "Này có cái gì hiếm lạ, có nhiều đàn ông chính là thích gái non," cô ấy hạ giọng, "Đôi khi a, còn có những kẻ có sở thích đặc biệt, hôm trước một nhân viên phục vụ ở công ty chúng tôi, chàng trai trẻ mới mười bảy mười tám tuổi, lớn lên trắng nõn sạch sẽ, so với con gái còn khiến người thương xót hơn, này không phải cũng bị người ta..."
Cô nói tiếp, "Nhưng người nọ a, nghe nói làm được một nửa liền không được."
Ôn Thiên Thụ: "Không được?"
"Đúng vậy." Cô gái nhỏ buông ra ống hút, "Làm được một nửa thì phát bệnh tim." Lúc ấy cô ta ở hiện trường, nhờ cô ta giúp cậu ta tìm thuốc, cứu được một mạng, nhờ đó còn được cho thêm hai trăm tệ.
Bệnh tim tái phát!
Ôn Thiên Thụ trái tim bang bang rung động.
"Ai nha," cô gái trang điểm đậm đứng lên, "Chúng tôi phải trở về rồi."
Ngoài cửa sổ chiều hôm đã thật đậm.
Ôn Thiên Thụ cùng hai cô gái đi đến ngoài cửa, lại lấy mấy phần điểm tâm cho các cô ấy ăn khuya.
Cô gái trang điểm đậm nhận lấy, ngẩng đầu nhìn sao trời, ngôi sao thật đẹp a, cô thở phào một hơi, "Chị à, chị đối với chúng tôi tốt như vậy, tôi muốn nhắc nhở chị một câu, lần sau nếu chị Xuân Hồng lại mang chị tới chỗ chúng tôi, ngàn vạn đừng uống trà chị ta pha, bên trong có thả ..."
Kia lần trước —
Cô gái nhỏ nói, "Lần đó không có việc gì, lần thứ hai chị ta mới thả vào, đây là tác phong làm việc của chị ta."
"Sau khi người ta uống trà, chị ta sẽ tìm đàn ông tới ... Lúc sau liền chụp ảnh..."
***
Hai ly trà sữa cùng mấy phần điểm tâm, đổi lấy một lời nhắc nhở chân thành cho nhau.
Ôn Thiên Thụ chậm rãi đón gió đêm trở lại khách sạn, ở cửa lớn nhận được điện thoại của Chu Mộ Sơn, ngồi trên sô pha cùng anh ta hàn huyên mười mấy phút mới trở về phòng.
Trong phòng không có người, phòng tắm truyền đến tiếng nước.
Cô đẩy cửa đi vào.
Hoắc Hàn đang tắm, thấy có động tĩnh, quay đầu lại, vừa vặn bị Ôn Thiên Thụ nhìn hết, anh lập tức quay người đi.
Cô cười trầm thấp, "Trốn cái gì, cũng không phải chưa từng thấy." Còn sờ qua nữa kìa, toàn thân trên dưới.
Hoắc Hàn: "......"
Ôn Thiên Thụ từ phía sau dán lên lưng anh, nước từ vòi hoa sen làm ướt váy cô, "Sao lại là nước lạnh?"
Hoắc Hàn nhanh tay đóng vòi nước.
Cô không biết xấu hổ mà nhìn chằm chằm bóng đen giữa hai chân anh kia, bên tai lại đỏ rực, hờn dỗi đẩy anh một cái, "Đừng cho là em không biết anh theo sau em một đường."
Cho nên cô mới yên tâm vào quán trà sữa như vậy.
"Phồn Phồn ......" thanh âm của Hoắc Hàn phảng phất như là từ trong cổ họng đè nén ra tới, vừa trầm thấp vừa ám ách.
"Còn chưa được," cô cọ cọ anh, "Bất quá, có thể hôn."
---
Tác giả có lời muốn nói: Về bình hoa thật giả, người đọc của ta đều đặc biệt thông minh hệ liệt chuyên đề đưa tin
Hy vọng mọi người còn nhớ rõ cái "Bệnh tim tái phát" này chứ?
Phần sau nam chủ Hoắc lão bản ra tới đánh cái nước tương.
---
Edit: Mấy chương rõ dài, toàn hơn 3000 chữ, cũng hóng cảnh nóng lắm mà cứ bị om 😂😂


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.