Ngày hôm sau, Hoắc Vân Tương xuất viện, Nam Kiều được mời đến ở nhà họ Hoắc, khi xe lái vào khu biệt thự nhà họ Hoắc, cho dù là người xuất thân từ đế quốc hào môn như cô cũng không kìm lòng được mà lộ ra dáng vẻ khiếp sợ giống như nhà quê.
Ở một nơi mà khắp nơi đều là tất đất tất vàng như ở đây, thế mà nhà họ Hoắc lại có được một khu biệt thự tư nhân như vậy.
Một sân đánh golf rộng lớn, một hồ nhân tạo mà ở đó hoa sen đang nở rộ.
Trong một khu vườn xa hoa, một căn biệt thự kiểu Trung trang nhã nhưng không kém phần lộng lẫy nằm ở đó, nếu như đặt vào thời cổ đại, nơi này giống như vườn hoa của hoàng gia vậy.
Thế giới của thổ hào, cô thật sự không hiểu.
Sau khi Nam Kiều đi theo bà cụ Hoắc lên trên lầu nhìn qua căn phòng của mình, vừa xuống lầu đã nhìn thấy Hoắc Vân Tương ngồi ở phòng khách.
Trên người anh là bộ âu phục được định chế riêng, chiếc khuy măng sét tinh xảo và xa hoa nổi bật lên một đôi tay trắng nõn thon dài giống như điêu khắc.
Ngũ quan thâm thúy, anh tuấn, từ trên xuống dưới đều lộ ra dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của dòng dõi quý tộc, khiến cho người nhìn sợ hãi.
Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông ngước mắt lên nhìn.
“Cô Nam, cô tranh thủ ký tên lên giấy ủy quyền để luật sự thuận tiện trong việc chấm dứt hợp đồng của cô.”
“À.” Nam Kiều đi đến, cầm bút ký tên xuống.
“Gọi cô Nam gì chứ, cứ gọi thẳng Tiểu Kiều là thân thiết nhất.” Bà cụ Hoắc trách cứ.
“Không sao đâu ạ, gọi như thế rất ổn.” Nam Kiều mỉm cười đáp.
Thế nhưng một giây sau, Hoắc Vân Tương lại lên tiếng.
Sau khi Hoắc Vân Tương rời đi, Nam Kiều nói với bà cụ Hoắc mình muốn về nhà họ Nam một chuyến.
Để không bị nhận ra, cô đã cố ý cải trang một lượt mới ra ngoài.
Cô để tài xế xe nhà họ Hoắc đưa mình đến gần nhà họ Nam, sau đó tự mình trở về nhà họ Nam.
Thế nhưng đối với sự trở về của cô, nhà họ Nam không ai cảm thấy mừng rỡ.
“Không phải mày còn đang ở trong trại tạm giam ư? Sao lại quay về?”
Nam Hồng Minh quan sát cô, trong ánh mắt đều là bất mãn: “Mày có biết không, bởi vì mấy chuyện xấu xa của mày mà đã gây ra cho trong nhà biết bao nhiêu phiền phức?”
“Cô làm gì không làm lại đi làm trà xanh, thật đúng là không biết xấu hổ.” Nam Tương Ninh khinh miệt nhìn thoáng qua cô, cắn răng nghiến lợi nói: “Bởi vì cô mà làm hại tôi và anh trai bị bạn học chỉ trỏ ở trường.”
Nam Kiều nhìn thái độ của bọn họ cũng không cảm thấy kỳ quái vì sao nhà họ Nam lại không tới nộp tiền bảo lãnh cho cô.
Cô là con gái của Nam Hồng Minh và vợ trước, Nam Tương Ninh và Nam Thư Ninh là sau khi ông ta và Phan Phượng Vân tái hôn sinh ra, trong nhà này… Cô chính là công cụ kiếm tiền của bọn họ.
Cô không để ý đến đám người này mà đi thẳng về phòng của mình, chuẩn bị thu dọn một số món đồ riêng tư.
Kết quả cô còn chưa mở cửa, Nam Tương Ninh đã lao đến.
“Cô không thể đi vào, bây giờ đây là phòng của tôi.”
“Cô… Cô bị bắt vào tù, lại chẳng biết khi nào mới được đi ra, căn phòng của Tương Ninh kia ánh sáng không tốt lắm, hiện tại việc học của con bé rất quan trọng, cho nên tôi đã để cho con bé đổi sang phòng này.”
Nam Kiều cười nhạo một tiếng: “Nếu như tôi nhớ không lầm… Nhà này là do tôi mua nhỉ?”
Cô debut kiếm tiền, sau đó đã mua căn nhà này.
Hiện tại gia đình này sống trong căn nhà mà cô mua, tiêu tiền mà cô kiếm, còn không cho cô một sắc mặt tốt.
Ngay cả khi cô phải vào trại tạm giam, bọn họ cũng không ai đi mời luật sự nộp tiền bảo lãnh cho cô.
Thậm chí còn nhân lúc cô không có ở đây, chiếm mất phòng của cô.
Phan Phượng Vân nghe cô nói như thế, nhất thời căng thẳng nói.
“Căn nhà này là cô mua, thế nhưng Thư Ninh mới là cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Nam, căn nhà này là để dành cho thằng bé.”