Có quần áo cho cô tắm rửa, còn có đồ ăn cho mèo của Bánh Bích Quy và cá khô, cùng với bữa tối của cô và Hoắc Vân Tương.
Hoắc Vân Tương nằm ở trong phòng bệnh VIP, xa hoa như phòng tổng thống.
Ngoại trừ giường bệnh và giường dành cho người chăm bệnh, TV, sofa, bàn uống nước, cần gì có đó.
Nam Kiều đổ đồ ăn và nước cho Bánh Bích Quy xong, chính mình mới ngồi xuống cùng ăn cơm với Hoắc Vân Tương.
Hoắc Vân Tương nhìn qua con mèo đen đang ngoan ngoãn ăn cơm, anh đưa tay ra định xoa đầu nó.
Bánh Bích Quy kiêu ngạo nghiêng đầu đi, giơ móng vuốt hất tay anh ra.
“Con mèo này của cô, thật đúng là thích từ chối người khác như cô vậy.”
Nam Kiều mỉm cười: “Chỉ là nó không quen anh.”
Tôi với anh cũng không quen.
“Nó có tên không?”
“Nó tên là Bánh Bích Quy.”
Hoắc Vân Tương hờ hững ăn cơm, mọi cử động đều mang theo phong độ ưu nhã của quý tộc.
“Trước khi tôi tỉnh, cô Nam hôn tôi mấy lần?”
Nam Kiều đang ăn cơm thì bị nghẹn lại, đưa tay vỗ ngực mới xuôi cơm.
Anh có thể đừng nói mấy câu dọa người lúc cô đang ăn uống không, rất dễ làm nghẹn chết người đấy.
“Một lần.”
Cùng lúc đó Bánh Bích Quy đang ăn cũng bị dọa đến mức nghẹn.
Tên họ Hoắc này đừng không nghĩ thông suốt như vậy chứ, sao lại nhất định đòi lấy thân báo đáp với cô.
“Tôi nhớ hình như không phải.”
Đôi môi mỏng của Hoắc Vân Tương khẽ nhếch lên, gương mặt anh tuấn như thần càng thêm đẹp trai đến mức câu hồn đoạt phách.
Nam Kiều sửng sốt hai giây, lỗ tai của cô đỏ lên, vùi đầu vào ăn cơm.
“Anh Hoắc… Nhất định là anh nhớ lầm rồi.”
Má ơi, cô lại bị sắc đẹp đáng chết này công kích.
Hoắc Vân Tương rút giấy ăn ra lau miệng, nghiêm túc nói.
“Cho dù là một lần, hay là hai lần, cô Nam… Cô đã cướp đi nụ hôn đầu của tôi.”
“Anh Hoắc nói đùa.” Nam Kiều cười gượng.
Hoắc Vân Tương nhìn gương mắt sắp vùi vào trong bát cơm của cô, trong đáy mắt lướt qua ý cười, vẻ mặt khó xử nói.
“Con người của tôi luôn giữ mình trong sạch, nụ hôn đầu này là tôi để dành cho vợ tương lai của mình, cô Nam… Cô muốn chịu trách nhiệm như thế nào đây?”
“Anh Hoắc là người ưu tú như thế, tôi nghĩ… Vợ tương lai của anh sẽ không để ý đến việc nhỏ như thế đâu.” Nam Kiều cười hì hì, trong lòng lại vô cùng giận dữ.
Cô cũng mất đi nụ hôn đầu của mình, cô đi tìm ai nói rõ đây?
“Tôi để ý, tôi sẽ cảm thấy có lỗi với vợ tương lai của mình.” Hoắc Vân Tương nói.
Nam Kiều cố nén xúc động lật bàn: “Vì thế?”
“Cô Nam nên chịu trách nhiệm.” Hoắc Vân Tương nghiêm túc nói.
“…”
Sao trên đời lại có người vô liêm sỉ như thế chứ.
Nam Kiều đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đối phương, khuyên nhủ.
“Anh Hoắc, anh đừng nghĩ không thông như thế, con người của tôi rất xấu xa.”
“Anh thấy đấy, hiện tại tôi chính là chen chân vào gia đình của người ta, nói không chừng còn là hung thủ giết người, hơn nữa tôi còn rất dễ dàng có mới nới cũ.”
“Tôi không chỉ thích đàn ông, ngay cả nữ tôi cũng thích, nam nữ ăn sạch.”
Vì để cho đối phương biết khó mà lui, Nam Kiều liều mạng bôi đen mình.
Ý cười trong mắt Hoắc Vân Tương dần dần mất đi: “Đây là cô Nam không muốn chịu trách nhiệm?”
“Không muốn.” Nam Kiều kiên quyết lắc đầu, tôi chính là cặn bã như thế.
“Thật sự đáng tiếc.” Hoắc Vân Tương rất thất vọng, anh thở dài một hơi, nói: “Không sao, còn nhiều thời gian.”
“…” Nam Kiều thật sự muốn quỳ lạy anh.
Cô không tin, chỉ vì một nụ hôn, anh thật sự muốn lấy thân báo đáp.
Chẳng qua là đối với lai lịch và mục đích của cô, trong lòng anh có nghi vấn, cho nên anh mới cố ý hỏi như vậy thôi.
Dù sao, anh là một thương nhân thông minh như thế, không phải loại người ngây thơ vừa thấy đã yêu.