Thời Họa Thời An - Đường Khương

Chương 20: Cũng không tệ!



Gần một tháng qua Đào Chi chưa gặp Thời Họa, mỗi lần nàng đi tìm Thời Họa thì nha hoàn ở tiền viện chỉ nói rằng tỷ ấy rất bận không rảnh gặp. Đây là viện của Nhị thiếu gia, nàng không dám tuỳ tiện vào tìm người. Mấy hôm trước, nghe Thời Họa bị bệnh, nàng thật sự vô cùng lo lắng.

Chiều tối hôm đó, nàng thấy Lục Thời An đến viện của Lục lão phu nhân thỉnh an, còn hạ nhân thì đang ăn cơm tối. Nhân cơ hội này, nàng lén trộm hai quả cam Thời Họa thích ăn nhất, rồi len lén đi đến trước cửa tròn ở U Lộ Viện.

Nàng nhìn đông ngó tây cả nửa ngày trời, trông giống như tên trộm. Quay đầu nhìn, nàng đã thấy Thời Họa đang cầm cuốc nhỏ phát cỏ cho hoa tường vi bên cạnh cửa.

Đào Chi mừng rỡ, ôm chặt Thời Họa: "Cuối cùng muội cũng gặp được tỷ! Muội nhớ tỷ muốn chết, một ngày không gặp tựa cách ba thu, muội cảm giác như đã trải qua mấy trăm mùa thu rồi!"

"Ta cũng nhớ muội!" Thời Họa thả cuốc trong tay xuống, ôm Đào Chi, hai cô nương ôm nhau xoay vòngvòng.

Thời Họa kéo Đào Chi đến bên tảng đá lớn, ngồi xuống: "Sao muội lại đến tìm ta, đã ăn cơm chưa?"

"Nhìn này!" Đào Chi gật đầu, sau đó lấy một quả cam to đưa đến trước mặt Thời Họa, nhét vào tay nàng: "Nhanh ăn đi! Muội trộm ở phòng bếp đấy!"

Thời Họa nhìn quả cam to lớn trong tay, chóp mũi chua xót, ôm vai Đào Chi: "Tiểu Chi, muội thật tốt!"

Đào Chi vỗ lưng nàng: "Được rồi, muội tốt còn cần tỷ phải nói à! Nhanh ăn đi, đừng để người khác nhìn thấy!"

Thời Họa lột cam, bẻ nửa quả đưa cho Đào Chi, nàng cong môi cười nói: "Cùng ăn đi!"

Đào Chi tách một múi cam cho vào miệng Thời Họa, nàng cắn một cái nước chua ngọt tràn ra trong miệng, làm cho người thích ăn chua như nàng thích thú, ánh mắt sáng lên: "Ngon quá! Muội cũng ăn đi!" Nàng cũng tách một múi đút cho Đào Chi.

Đào Chi cắn, chua đến độ nhíu mày: "Chua quá!”

Đào Chi thấy vẻ mặt Thời Họa vẫn còn tốt, nàng yên tâm, nói: "Mấy hôm trước muội nghe nói tỷ bị bệnh, muội có đến thăm mấy lần nhưng tỷ đều bận cả." Nàng vờ tức giận, hừ lạnh: "Bây giờ tỷ ở trong viện của Nhị thiếu gia, không ở cạnh muội, không biết mỗi ngày tỷ bận cái gì!"

Đúng là Thời Họa rất bận, nàng bận ứng phó với Lục Thời An, giặt quần áo cho hắn, nấu cơm, quét dọn, lau chùi. Ngoại trừ làm ấm giường, tất cả công việc ở U Lộ Viện nàng đều làm hết.

"Gần... Gần đây ta có hơi bận." Thời Họa đặt quả cam xuống, kéo tay Đào Chi, chớp chớp mắt, cười ngọt ngào: "Đừng giận mà! Ta thêu cho muội hai chiếc khăn để chuộc lỗi nhé!”

Đào Chi bĩu môi, đưa tay lên vén tóc mai của Thời Họa: "Ai thèm khăn của tỷ! Muội chỉ lo cho tỷ thôi, tỷ sống ở bên này có ổn không?"

Thời Họa thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Ta ở đây rất tốt, muội yên tâm đi."

"Thật sao?" Đào Chi không tin: "Nhị thiếu gia... Ngài ấy đối xử tốt với tỷ chứ?"

Nhắc đến vấn đề này, Thời Họa phải nghiêm túc suy nghĩ. Lục Thời An… chưa bao giờ đối xử hòa nhã với nàng, ngày nào hắn cũng sai nàng làm cái này, làm cái kia, mỗi khi không hài lòng thì dùng lời lẽ cay nghiệt chỉnh đốn nàng. Tuy vậy, nếu ngẫm lại thì cái miệng của hắn hơi cay nghiệt chứ thật ra không phải là người xấu tính. Hắn chưa từng đánh nàng hay mắng nàng, đêm đó còn... Muốn mời đại phu cho nàng... Như vậy là tốt hay xấu?

Thôi, cứ xem như tốt đi.

Thời Họa sợ Đào Chi lo lắng cho mình, lập tức tươi cười, lúm đồng tiền ở khóe miệng sâu: "Tốt chứ, Nhị thiếu gia đối xử với ta rất tốt, muội yên tâm đi!"

Lục Thời An đi dạo trong nội viện, vừa ngước mắt liền m thấy Thời Họa đang vui vẻ nói chuyện với nữ tử bên cạnh. Ánh mắt nàng sáng ngời, môi mỉm cười trông có vẻ rất vui. Đúng lúc, nàng nhìn về phía hắn, bốn mắt nhìn nhau, nụ cười trên mặt nàng cứng đờ, sau đó từ từ biến mất không dấu vết, nàng lúng túng, lo lắng đứng lên hành lễ với hắn: "Nhị... Gia."

Đào Chi thấy vậy cũng đứng lên hành lễ.

Hắn lạnh lùng bước đến chỗ các nàng, nói: “Đi rót cho ta chén trà."

Đào Chi le lưỡi: "Đi đi, muội về đây, hôm khác lại đến thăm tỷ!"

Thời Họa tiễn Đào Chi ra cửa, rồi đi pha một ấm trà Long Tỉnh Tây Hồ, sau đó rót vào chén sứ xanh thẫm Lục Thời An thường dùng, bưng đến thư phòng.

Nàng đặt chén trà lên án, khẽ nói: "Nhị thiếu gia, mời uống trà."

Lục Thời An đặt quyển sách xuống, lơ đễnh nhìn nàng. Thời tiết dần nóng lên, váy áo cũng trở nên mỏng manh. Hôm nay nàng mặc chiếc áo ngắn bó tay, vì cắt cỏ nên tay áo bị vén lên cao để lộ đôi bàn tay trắng nõn cầm khay gỗ. Nàng lễ phép đứng một bên, mặt điềm tĩnh không có lấy một nụ cười.

Mới vừa rồi còn cười cười nói nói với người khác, vậy mà đứng trước mặt hắn lại giống như lâm vào cảnh khốn cùng.

Hắn nâng chén trà, cụp mắt uống một ngụm, rồi tiện tay đặt lên bàn: "Nóng!"

Thời Họa hiểu, nàng đi rót một chén trà khác, lần này hắn không uống, ngón tay dài nổi rõ khớp xương vuốt ve chén trà ngọc, không thèm liếc mắt nhìn, nói: "Lạnh."

Thời Họa bưng chén nước trà thứ hai quay lại phòng trà, nàng biết hắn đang cố ý gây chuyện. Nàng rót ba chén trà, hơi nóng, hơi lạnh và không nóng không lạnh đưa vào phòng.

Nàng đặt ba chén trà lên bàn, Lục Thời An nhướng mày nhìn nàng, dường như đang muốn bộc phát bất mãn.

Thời Họa nở nụ cười, dịu dàng nói: "Họa Nhi vụng về, không đoán được Nhị thiếu gia thích kiểu nào, nên đặc biệt rót ba chén trà đến. Ngài nếm thử xem, nếu vẫn không hài lòng thì nô tỳ lại đi rót chén khác."

"Trước kia ta không phát hiện ra ngươi là người miệng lưỡi lanh lợi như vậy." Hắn thấy được vẻ giảo hoạt trong mắt nàng, khẽ chế giễu.

Nàng vờ ngây thơ, không hiểu hắn nói móc cái gì, cười cười đáp: "Là do Nhị thiếu gia dạy tốt."

Hắn cũng khẽ cười: "Nếu như vậy thì ngươi uống hết ba chén này đi."

"Vâng." Thời Họa đáp, nàng định bưng ba chén trà đi thì bị Lục Thời An phất tay cản lại: "Uống ở đây."

Nàng đành đặt khay xuống, uống lần lượt từng chén. Khi uống đến chén thứ ba, nàng dừng lại, chén trà này là chén Lục Thời An thường dùng, nàng đang nghĩ mình có nên rót trà này sang chén khác hay không.

Lục Thời An thấy nàng chần chừ, liền giục: "Tiếp tục uống."

Uống thì uống! Dù sao gia nghiệp của hắn lớn, chẳng phải chỉ là một chén trà thôi sao? 

Uống xong, Thời Họa nghĩ mình sẽ nhận được một rắc rối mới, không ngờ hắn chỉ lạnh nhạt nói: "Mài mực đi."

Hắn ngồi viết chữ, nàng đứng mài mực, ánh đèn màu vàng cam phản chiếu lên người tạo thành bóng dưới sàn nhà.

Trong lúc lơ đãng, hắn đưa mắt nhìn sang hai chiếc bóng trên mặt đất, chỉ mới một tháng ngắn ngủi mà hắn đã quen có sự tồn tại của nàng bên cạnh. Đột nhiên, trong đầu hắn xuất hiện một ý nghĩ, nếu... Cứ như vậy cả đời... hình như cũng không tệ lắm.

Rất nhanh,hắn đã lắc đầu, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì thế? Thật khó hiểu!

Thời Họa vừa mới uống ba chén trà, bây giờ chỉ muốn đi nhà xí, nhưng nàng vừa xin Lục Thời An, hắn đã lắc đầu!

"Nhị thiếu  gia..." Đời người có ba việc gấp, nàng nhịn đến độ mặt mày đỏ bừng gọi hắn, muốn hắn “khai ân”, kiểu trừng phạt này nàng thật sự chịu không nổi!

"Làm sao?” Giọng nói của nàng kéo suy nghĩ của Lục Thời An quay về.

"Nô tỳ... Muốn đi... Giải quyết..."

"Nhịn đi."

"Nô tỳ... Sai rồi." Trông nàng giống như đứa bé làm sai, chỉ biết cúi đầu nắm chặt ống tay áo, giọng điệu đáng thương.

"Hả?" Lục Thời An quay người nhìn nàng, lần đầu tiên hắn thấy nàng ăn nói khép nép nhận sai: "Sai ở đâu?”

Sai ở đâu? Sai là vì nàng xem hắn là ‘Bồ Tát sống’, vừa rồi còn nói tốt về hắn.

Đương nhiên nàng không thể nói ra những lời này được.

"Nô tỳ không nên tự cho mình thông minh, rót ba chén trà."

Đó không phải là đáp án Lục Thời An muốn nghe, điều hắn muốn nghe là nàng thật lòng nhận sai, nàng không nên gấp gáp đòi làm nha hoàn thông phòng.

Cơn buồn bực không biết từ đâu ra, hắn phất tay ý bảo nàng ra ngoài.

Trên mặt đất chỉ còn lại chiếc bóng của một mình hắn, nhìn rất cô đơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.