Thời Họa Thời An - Đường Khương

Chương 21: Mứt hoa quả!



Ngày hôm sau là ngày mừng thọ của Chu lão phu nhân Chu thị, là tổ mẫu của Đại thiếu phu nhân. Hôm trước thiệp mời đã gửi đến Lục phủ bọn họ đến uống rượu xem kịch. Hiện tại, Chu gia đang lớn mạnh, phát triển không ngừng, không thể nào cho qua được. Vốn dĩ Lục lão phu nhân lười ra ngoài xã giao, nhưng các con đều không ở phủ, bà sợ thất lễ nên tối hôm qua có bàn với Lục Thời An, để hắn đi cùng.

Nhị lão gia và Đại thiếu gia Lục Diệu Thần không có ở nhà, Tam thiếu gia Lục Hân Văn thì không thích tiếp khách xã giao, Đại lão gia Lục Lan làm quan bên ngoài, Lục Thời An thân là đích tôn buộc phải thay cha đi xã giao với những thân thích này.

Hắn vừa dùng điểm tâm xong, Hỉ Thước bên cạnh Lục lão phu nhân đã đến U Lộ Viện: "Lão phu nhân đã sửa soạn xong, bảo nô tỳ đến mời Nhị thiếu gia."

Lục Thời An nhàn nhạt đáp, khi đi đến hành lạt, đột nhiên hắn nhớ đến chuyện gì đó liền xoay người phân phó Thời Họa: "Hôm nay ta đi ra ngoài, ngươi ở lại giữ nhà, đừng có lén chuồn ra ngoài chơi, nhớ đó…”

"Tưới nước cho hoa cỏ trong viện, đổi huân hương trong phòng ngủ, thay hoa trong phòng." Ở chung đã lâu, Thời Họa quá hiểu tính cách của hắn. Nàng dành nói hết những lời hắn muốn nói, ánh mắt long lanh lộ ra tia giảo hoạt:"Nhị thiếu gia, ngài còn dặn gì nữa không?"

Nàng đứng trên hành lang khẽ mỉm cười, nắng sớm dịu dàng xuyên qua rèm cuốn chiếu lên dung nhan xinh đẹp của nàng, đôi mắt trong veo tỏa ra hào quang chiếu người.

Hôm nay, tâm trạng hắn khá tốt, sẽ không tính toán việc nàng tự cho mình thông minh này: "Đừng lười biếng."

"Vâng." Nàng cười cười, khẽ gật đầu.

Ở trước mặt Lục Thời An, Thời Họa dần biết được vài quy tắc. Hắn là người cứng mềm gì cũng không chịu, nhưng nếu nàng tươi cười thì sự lạnh lùng kia sẽ tan đi một chút. Nàng không muốn ngày nào cũng bị hắn chỉ trích, cho nên luôn tươi cười, dù sao cười một cái cũng không mất miếng thịt nào.

Mấy chiếc xe ngựa đã đậu sẵn ở cửa Lục phủ, Lục Thời An cưỡi ngựa đi trước, Lục lão phu nhân và tôn nữ Lục Thanh Nghiên ngồi chung một chiếc, Nhị phu nhân Tôn thị và tức phụ (con dâu) Chu thị đi cùng một chiếc, nha hoàn ma ma đi theo sau, nhóm người đông đúc khởi hành đến Chu phủ.

Chu Cẩn và phu nhân Tôn thị nghe nói Lục lão phu nhân đích thân đến nên đặc biệt ra tận cửa để nghênh đón. Vẻ mặt phu thê hai người họ mừng rỡ khi thấy xe ngựa của Lục phủ đến, vui vẻ thân thiết xuống bậc thang chào đón. Tôn thị đích thân đến trước xe của Lục lão phu nhân đỡ bà xuống xe, cười nói: "Cứ tưởng lão phu nhân sẽ không đến."

"Thời tiết đã ấm hơn, bộ xương già của ta vẫn còn cứng lắm, đại lễ của thông gia sao ta có thể không đến được chứ." Lục lão phu nhân cũng cười nói.

Nhóm người kéo nhau vào chính đường, Chu lão phu nhân thấy Lục lão phu nhân vào, vội bảo nha hoàn đỡ mình đến, bà kéo tay Lục lão phu nhân, cười nói: "Bà thông gia, bà đến rồi, nếu bà không đến thì hát kịch không thể diễn được!"

"Ngày vui của bà thông gia, ta phải đến uống một chén rượu mừng, đừng chê bà lão đây mê rượu là được!" Lời nói của Lục lão phu nhân khiến mọi người đều bật cười.

Chu lão phu nhân mời Lục lão phu nhân ngồi xuống, còn mình thì ngồi trên giường la hán, đám người của Lục gia thi nhau chúc thọ.

Lục Thời An tiến lên cúi đầu, chúc vài lời may mắn. Chu lão phu nhân nâng mắt lên nhìn, thiếu niên anh tuấn khí chất ngọc thụ lâm phong, nhất cử nhất động đều lộ ra vẻ cao quý đoan trang, là một nam tử hiếm có. Bà cười nói với Lục lão phu nhân: "Bà thông gia, phủ bà nuôi dưỡng thế nào mà mấy đứa nhỏ này xuất chúng quá!”

"Bà quá khen rồi! Bọn chúng còn kém xa tôn tức (cháu dâu)." Lục lão phu nhân nhìn Chu thị, khen ngợi: "Không phải ta lấy lòng bà thông gia đâu, mà là sự thật, bọn trẻ kia không hiếu thuận bằng tôn tức. Lục gia có được tức phụ hiền lành, tài giỏi như vậy là nhờ nhà bà thông gia nuôi dạy tốt!"

Chu thị nghe lời khen này thì mặt mày đỏ lên, Chu lão phu nhân nghe được lại càng vui hơn, nụ cười trên mặt không thể ngừng được.

Nam nhân dự tiệc ở sảnh ngoài, tiểu nha hoàn dẫn đường cho Lục Thời An đi, vừa đến cửa thuỳ hoa, thì nghe thấy giọng nói dịu dàng sau lưng, gọi hắn: "Cảnh Dực ca ca."

Hắn quay đầu lại nhìn, cách đó không xa có một thiếu nữ mặc váy hoa đi tới, gương mặt mỹ lệ kia chính là tiểu muội của Chu thị, Chu Nhất Nhu. Nàng chậm rãi bước đến trước mặt hắn, cúi đầu chào.

Trên mặt Lục Thời An mang theo ý cười ôn hoà, chào lại: "Thì ra là Tứ cô nương, Tứ cô nương vẫn khỏe chứ?"

"Vẫn khỏe, Cảnh Dực ca ca thế nào rồi?”

"Cũng không tệ." Lục Thời An mỉm cười gật đầu, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nhếch lên, ánh mắt dịu dàng giống như liếc mắt đưa tình.

Bốn mắt nhìn nhau, nàng yêu kiều ngượng ngùng.

Trước đó, nàng chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói với hắn, nhưng khi đến trước mặt, đối diện với gương mặt tuấn tú kia nàng không nói nên lời. Nàng e thẹn cúi đầu, hai tay dày vò chiếc khăn chỉ dám nhìn hắn qua khóe mắt.

Xã giao vài câu, hắn thấy nàng không nói gì nữa nên cũng lười nói tiếp, hắn nói: "Tứ cô nương muốn tìm Đại tẩu à? Tẩu ấy đang ở chính đường nói chuyện với lão phu nhân."

"Không... Không phải..." Chu Nhất Nhu vội ngẩng đầu, nàng muốn nói nhiều hơn với hắn, chợt nhớ đến một chuyện, nàng vội nói: "Khoảng thời gian trước nghe tỷ tỷ nói Lục bá bá không khỏe, Cảnh Dực ca ca đi hầu bệnh. Bây giờ sức khỏe của bá bá đã ổn chưa?"

"Đã khỏe rồi." Lục Thời An nói: "Làm phiền Tứ cô nương lo lắng."

Đang nói, thì có một hạ nhân đi đến, hắn hành lễ với Lục Thời An và Chu Nhất Nhu, sau đó nói: "Chính sảnh đã mở tiệc, sân khấu kịch cũng đã bắt đầu, Đại thiếu gia thấy Lục Nhị thiếu gia còn chưa đến nên bảo tiểu nhân đến mời ngài qua."

"Tứ cô nương, thứ lỗi tại hạ không tiếp chuyện được." Lục Thời An cáo từ Chu Nhất Nhu.

Chu Nhất Nhu nhìn theo bóng lưng của hắn, ảo não dậm chân. Khó khăn lắm mới gặp được một lần, chưa nói được mấy câu đã... Chờ đến lần sau không biết khi nào mới có thể gặp lại hắn.

Không khí yến hội bên này vô cùng ồn ào náo nhiệt, giọng hát của nam kịch trên thay đổi liên tục, nhẹ nhàng uyển chuyển. Khách khứa dưới đài đi tới đi lui, nâng ly cạn chén, cười nói không ngừng.

Trên người Lục Thời An có mang công danh, tự nhiên sẽ có sức hút, vừa ngồi vào bàn có mấy người đến nịnh bợ lấy lòng. Đang làm khách ở nhà người ta, hắn không thể không nể mặt, hắn miễn cưỡng uống hết chén này đến chén khác. Lúc này, trên mặt hắn vẫn là vẻ ôn nhu như ngọc, chỉ là ánh mắt long lanh mơ màng, hiện lên vẻ ngà ngà say.

Hắn có chút mất kiên nhẫn, gương mặt nho nhã ôn hòa hiện lên vẻ lạnh lùng, hắn tìm cớ rời khỏi bữa tiệc. Hắn bảo Thập Tứ truyền lời tớiLục lão phu nhân rằng hắn về trước.

Thập Tứ rất lanh lẹ, y đi theo sau hỏi: "Nhị thiếu gia đã uống rượu, hay là để tiểu nhân lấy xe ngựa đưa ngài về?"

Lục Thời An ậm ờ ừ một tiếng, rồi không đầu không đuôi hỏi: "Ngươi có biết ở đâu bán mứt mơ không?" Trong bữa tiệc lúc nãy có một đĩa mứt mơ chua rất ngon, hắn nhớ hình như người nào đó rất thích ăn chua, mua về xem như ban thưởng cho nàng đã vất vả giữ nhà.

"Biết, biết, ở phía bắc thành có một cửa hàng." Thập Tứ vừa đáp lời vừa đặt băng ghế xuống, đỡ Lục Thời An lên xe ngựa.

Hắn lên xe, phân phó Thập Tứ: "Đi mua một phần mứt mơ trước."

Thập Tứ nghe vậy vung roi ngựa đi về phía bắc thành, khi trở về Lục phủ sắc trời đã tối. Hoàng hôn buông xuống, khắp nơi đều giăng đèn sáng trưng, Thập Tứ đưa Lục Thời An đến cửa, sau đó lui xuống.

Lục Thời An cầm túi mứt mơ bọc trong giấy dầu, vui vẻ đi dọc hành lang về phía vườn hoa. Lúc này, trong vườn trăm hoa đua nở, mùi hương thoang thoảng, gió mát lướt qua mặt, trong cơn say hắn càng thêm buồn ngủ. Hắn bước nhanh hơn, lúc đi qua núi giả thì nghe thấy tiếng nói chuyện ở dưới giàn hoa.

Hắn loáng thoáng thấy hai tiểu nha hoàn một xanh, một đỏ.

Vốn dĩ hắn cũng chẳng để tâm, nhưng khi nghe hai người họ thảo luận về một cái tên, hắn dừng bước theo bản năng...

"Từ khi Họa Nhi tỷ tỷ đến viện của Nhị thiếu gia, lão phu nhân bảo ta hầu hạ lễ Phật. Mặc dù ta có biết chữ nhưng sao viết đẹp bằng tỷ ấy được, lại còn bị Vương ma ma quở trách..." Tiểu nha hoàn mặc xiêm y màu xanh than thở: "Nàng ta thật tốt số... Được vào viện của Nhị thiếu gia, sau này được làm di nương rồi..."

"Chẳng qua là biết chút thủ đoạn... dụ các thiếu gia phải nhìn nàng ta với ánh mắt khác... Chẳng phải trước đó Đại thiếu gia cũng muốn chọn nàng ta đến hầu hạ à..." Tiểu nha hoàn áo đỏ nói, giọng điệu chế giễu xem thường: "Hơn nữa... Ta còn nghe nói..."

"Nghe nói cái gì?" Nha hoàn áo xanh nghe vậy hào hứng, tò mò hỏi: "Tỷ tỷ tốt, nói với muội đi, mấy hôm trước muội không có trong phủ không biết chuyện ở đây!”

Nha hoàn áo đỏ nhìn ngó xung quanh một hồi, lúc này mới hạ giọng: "Ta nghe Tiểu Lan trong viện Tam thiếu gia nói... Hôm đó, Họa Nhi quỳ gối trước mặt Tam thiếu gia, mặt dày cầu xin Tam thiếu gia thu nạp ả ta! Đúng là không có liêm sỉ, còn không bằng kỹ nữ ở Câu Lan Viện, ta muốn xấu hổ thay ả ta luôn đấy!" Nàng ta chép miệng: "Ai ngờ Tam thiếu gia không thèm đếm xỉa đến ả, cũng không biết ả dùng thủ đoạn gì để Nhị thiếu gia chọn ả..."

Lúc này, nha hoàn áo xanh còn chưa phát biểu cảm tưởng của mình, thì có một người từ hành lang bước tới.

"Ma ma dạy các ngươi bàn luận về chủ tử như vậy à?" Giọng nói của hắn trầm thấp lạnh lẽo giống như nước đóng thành băng.

Đột nhiên có người lên tiếng, hai nha hoàn bị giật mình, hoảng hốt xoay người, vội quỳ xuống dập đầu lắp bắp: "Nhị... Nhị thiếu gia thứ tội!"

Lục Thời An lạnh mắt liếc hai nha hoàn đang quỳ dưới đất, mặc dù giọng của hắn không lớn nhưng từng câu từng chữ đều tràn ngập lửa giận khiến cho người khác run sợ: "Lời ngày hôm nay, nếu để ta nghe được từ miệng của người thứ ba thì coi chừng cái lưỡi của các ngươi đấy!”

Hắn bước nhanh về phía trước, cơn lửa giận không tên cháy lên trong lòng. Gói mứt hoa quả bị hắn bóp nát, ném vào ao sau núi giả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.