Kết quả của việc túng dục quá độ là hôm sau Thời Hoạ dậy muộn, mặt trời ngoài cửa sổ đã lên cao, màn trúc che chắn bớt ánh nắng cho nên căn phòng vẫn tối, màn giường cũng che đậy kín bưng.
Nàng ôm chăn ngồi dậy, chiếc chăn trượt từ vai xuống, lộ ra cơ thể ngọc ngà tràn ngập dấu vết xanh tím ái muội. Eo hông của nàng bủn rủn, nghĩ đến hình ảnh đêm qua mặt nàng lập tức đỏ lên.
Sao lại như thế này?
Nàng hít sâu một hơi, bình ổn tâm trạng, xoa xoa gương mặt nóng bừng của mình một hồi rồi mới đứng lên mặc quần áo, đi đến thư phòng.
Lục Thời An không có ở đây, vậy hắn ở nơi nào?
Trong lòng Thời Họa có chút mâu thuẫn, hiện tại nàng muốn gặp hắn nhưng lại có hơi sợ khi phải gặp hắn.
Nàng đi ra khỏi phòng cuối cùng cũng thấy bóng dáng hắn.
Hắn đứng ở dưới hành lang nhìn cây ngọc lan trắng muốt, như băng như tuyết, ngón tay thon dài vân vê cánh hoá, sau đó lại cúi đầu ngửi, mùi hoa thanh mát khiến hắn dễ chịu, hàng mày giãn ra, hương này vẫn không thơm bằng nàng, nghĩ đến đây, khoé môi hắn cong lên, cười thoả mãn.
Hắn ngắm hoa, nàng ngắm hắn.
Đột nhiên, hắn xoay người liền trông thấy nàng, vẻ mặt nàng bình đạm, trong mắt không hề có ý cười: “Ngươi đứng ngây ngốc ở đó làm gì?”
Thời Hoạ đứng dưới ánh nắng sáng rực, chiếu lên mặt làm nàng ửng đỏ, ánh mắt long lanh của nàng khi nhìn hắn hơi sững lại, trái tim nàng co thắt, hắn vẫn nhìn nàng như trước đây, dường như ánh mắt dịu dàng và triền miên đêm qua là một người khác.
Sắc đỏ ửng trên mặt dần biến mất, nàng miễn cưỡng cười: “Nhị gia có gì phân phó?”
“Đi ăn cơm đi, ăn hơn hai chén ăn bù cho sáng nay!”
Nàng gật đầu nghe lời, rồi đi lướt qua người hắn, lại nghe hắn nói: “Phải rồi, hôm nay ta phải tiếp khách, ngươi ngoan ngoãn ở thư phòng đợi, không có lệnh của ta, không được ra ngoài!”
Thời Họa dạ vâng lí nhí, cúi đầu đi ra sau hậu viện, nàng ngồi trước bàn ăn, song lại không có tâm trạng ăn uống, cầm đũa nhéo chút đồ ăn bỏ vào miệng, mùi vị nhạt nhách, ánh mắt dừng lại ở chén sứ trắng trên bàn, thuốc bên trong còn bốc lên hơi nóng.
Nàng thất thần nhìn làn khói trắng bốc lên, a, nàng đang nghĩ gì vậy chứ? Cùng lắm nàng chỉ là một nha hoàn thông phòng thôi…
Thời Họa cảm thấy thuốc trong miệng cũng không đắng lắm.
Lục Châu mang xiêm y từ phòng ra, khi qua phòng bếp, nàng thấy Thời Họa ngồi ngây ngốc trên ghế. Lục châu bỏ bồn gỗ xuống, đi vào phòng, ngồi bên cạnh Thời Họa, cười nham hiểm: “Không phải muội vừa mới dậy chứ?”
Thời Họa giật mình, quay mặt nhìn Lục Châu: “Không…”
Lục Châu thấy mắt nàng đỏ đỏ, mím môi hỏi: “Nhị thiếu gia ức hiếp muội hả?”
“Không có…” Thời Họa lắc đầu “Chỉ là tối qua ngủ không ngon giấc thôi!”
Lời này vừa nói ra, Thời Họa lập tức đỏ mặt, xấu hổ quay mặt đi, không dám nói gì nữa.
Lục Châu cũng hiểu sơ, bèn an ủi nàng: “Chắc muội cũng biết…Nhị thiếu gia không dịu dàng như vẻ bề ngoài của ngài ấy!”
Thấy Thời Họa gật đầu, Lục Châu nói tiếp: “Năm đó phu nhân qua đời… đại tiểu thư mới bảy tuổi, Nhị thiếu gia thì lên sáu, chỉ là những đứa trẻ ngây thơ vô tư. Trong thời gian bị bệnh, nhị thiếu gia trở nên trầm mặc ít nói, ít cười, sau khi bệnh tình qua đi, tính tình ngài ấy thay đổi hoàn toàn, chính là người hiện tại trong mắt chúng ta, một Nhị thiếu gia ôn tồn lễ độ, đầy vẻ dịu dàng…”
“Suốt những năm qua, ngài ấy luôn duy trì bộ mặt hiền hòa lễ nghĩa, nhưng đây không phải là con người thật của ngài ấy, ta có thể nhìn ra được, ngài ấy đối xử với muội không giống những người khác…”
Đúng thật là không giống, ngay từ lúc đầu hắn đã rất ghét nàng, nói chuyện với người khác hắn còn có kiên nhẫn ngụy trang một chút, còn đối với nàng hắn không thèm che giấu, lười giả vờ dịu dàng.
- ------------------------------------
Đúng chính ngọ, trước cửa lớn Lục phủ người đến người đi, ngựa xe tấp nhập, một người cưỡi ngựa đi từ hướng bắc lại, dừng ngay trước cửa Lục phủ.
Người đến tuổi không lớn lắm, ước chừng vừa nhược quán (20t), trên người khoác y phục trúc xanh thanh nhã, vạt áo đong đưa, diện mạo tuấn mỹ, khí độ bất phàm.
Hắn bước đến cửa gõ nhẹ, trình bái thiếp.
Hạ nhân vừa nhìn thấy vội mời hắn vào cửa: “Hoá ra là công tử, xin mời vào!”
Vừa nói hắn vừa đưa người đến U Lộ Viện. Đến cửa tròn, tên hạ nhận lui ra, công tử trẻ tuổi tiếp tục đi vào bên trong, một tiểu nha hoàn đứng đón đưa hắn vào chính đường, hành lễ: “Mời công tử ngồi, Nhị thiếu gia lập tức đến ngay!”
Công tử trẻ tuổi cười cười: “Làm phiền rồi!”
Lục Thời An vừa vào cửa đã thấy người ngồi trên ghế, mặt hắn cười rạng rỡ, chắp tay nói: “Mục Thanh huynh, lâu rồi không gặp!”
“Cảnh Dực, đã lâu không gặp, đệ vẫn khỏe chứ!” Hứa Mục Thanh đứng lên chắp tay cười đáp lễ.
Hai người chắp tay hành lễ rồi ngồi xuống hàn huyên.
Lục Thời An kết giao với Hứa Mục Thanh khi bọn họ cùng đến thư viện đọc sách.
Hứa Mục Thanh không giống như những đồng môn chuyên nịnh nọt khác, hắn là người ngay thẳng chính trực, đến cả Lục Thời An cũng phải thầm khen hắn là quân tử.
Hai người cùng chung chí hướng, vừa gặp đã quen, quan hệ vô cùng tốt.
Năm ngoái Hứa Mục Thanh gửi thư nói tiểu muội trong nhà bị bắt cóc đi, hy vọng hắn ở Dương Châu xa xôi có thể tìm kiếm giúp, hắn đã cho người đi khắp nơi tìm kiếm hỏi thăm nhưng vẫn không có tin tức gì.
Tháng trước, Lục Thời An đã gửi thư hồi đáp cho Hứa Mục Thanh. Không ngờ lần này hắn lại đặc biệt đến cửa, nhất định là có việc quan trọng.
Lục Thời An đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Mục Thanh huynh lần này ngàn dặm xa xôi đến đây chẳng lẽ đã có tin tức của lệnh muội? Không thể giúp đỡ được huynh, đệ thật sự thấy hổ thẹn, nếu có gì cần làm, huynh cứ nói!”
“Đệ quá lời rồi, đệ chịu giúp ta đã là đại ân không sao cảm tạ được hết,” Hứa Mục Thanh chân thành nói: “Ta đã đi hỏi thăm nhiều nơi, quả thật Nha Tử kia từng xuất hiện ở thành Dương Châu này!”
Nói đến đây, ánh mắt hắn ảm đạm, ngữ điệu cô đơn: “Ta đến đây đã năm ngày rồi, hỏi thăm khắp nơi vẫn không có tin tức gì, lần này mạo muội đến cửa là muốn làm phiền đệ giúp ta điều tra thêm!” nói xong, hắn đứng lên bái lễ với Lục Thời An: “Ta vô cùng cảm kích!”
Lục Thời An đỡ cánh tay hắn: “Huynh không cần phải khách khí như vậy, giữa đệ và huynh cần gì những lễ nghi khách sáo này!”
Lúc này, Hứa Mục thanh kể tỉ mỉ về hình dáng của tiểu muội muội, tuổi tác ra sao, Lục Thời An kiên nhẫn lắng nghe.
Qua một lúc lâu, không thấy người mang trà lên, Lục Thời An cảm thấy không vui, gọi vọng ra ngoài: “Mang trà lên!”
Thời Họa ở trong thư phòng nghe Lục Thời An kêu người mang trà, nàng đi đến phòng trà để chuẩn bị trà rồi đặt lên khay gỗ, vừa đi đến cửa, nàng nghĩ lại hắn không cho nàng ra khỏi cửa, nhưng xung quanh không thấy nha hoàn nào cả, nàng đành bưng vào.
Nàng ngó vào trong chỉ thấy Lục Thời An ngồi trên ghế thái sư bên phải đang nói chuyện với một nam tử mặc quần áo họa tiết khóm trúc xanh lơ: “Huynh đừng lo, đệ sẽ cố hết sức tìm kiếm!”
Thời Họa không dám nhìn lâu, hơi cúi đầu bưng khay gỗ đến, thời khắc vừa cầm bát trà, nàng nghe người kia nói: “Làm phiền đệ lo lắng!”
Chỉ năm chữ ngắn gọn đơn giản, đối với người quen biết mười mấy năm, Thời Họa liền nhận ra.