Thời Họa Thời An - Đường Khương

Chương 38: Ta!



Giờ tỵ sáu khắc, phía tây nổi lên đám mây đen kịt, chiếm hơn phân nửa trời xanh, kèm theo đó là vài tia chớp ở phía chân trời, như cắt trời đất thành hai nửa, ngay sau đó, cuồng phong nổi lên thổi đám mây đen che hết cả bầu trời, không biết khi nào sẽ đổ xuống trận mưa to.

Ở trà lâu gần sông Đại Vận, đứng trên lầu hai của trà lâu nhìn về phía xa có thể thấy được bến tàu với vô số con thuyền lớn nhỏ từ nam chí bắc vội vã đi qua.

Lục Thời An đứng trước cửa sổ, chắp tay sau lưng, tay áo rộng bị gió thổi phiêu lãng. Hắn nhìn những con thuyền cách đó không xa lui tới như những vì sao băng, lặng lẽ và dứt khoát.

Nàng đến từ những con thuyền này sao? Lúc ấy nàng có khóc đỏ mắt không?

“Nhị thiếu gia, Hứa công tử tới rồi!” Thập Tứ  đẩy cửa vào bẩm báo.

Thời khắc Hứa Mục Thanh vào cửa, chớp xẹt giữa trời xanh, sấm đùng đùng vang dội, một cơn mưa lớn trút xuống, va với ngói xanh lộp độp. Hạt mưa trôi theo mái hiên rơi xuống, trời đất bỗng chốc trắng xoá, cảnh tượng phía xa trở nên mơ hồ, Lục Thời An xoay người lại nhìn hắn.

Hứa Mục Thanh lòng như lửa đốt, bước nhanh vào trong phòng, dù có nôn nóng hắn cũng không quên lễ tiết, liền chắp tay: “Cảnh Dực, có tin gì sao?”

“Ngồi đi!” Lục Thời An lãnh đạm nhìn y, vén áo từ tốn ngồi xuống.

Hai người ngồi bên cửa sổ, Hứa Mục Thanh thấy mặt hắn lạnh như băng, thái độ trái ngược lúc trước, trong lòng càng thêm nôn nóng, vội hỏi: “có manh mối gì rồi?”

Lục Thời An không đáp lời, thong thả lấy một tờ giấy từ ống tay áo, đặt lên mặt bàn, đẩy đến trước mặt Hứa Mục Thanh: “Xem đi!”

Hứa Mục Thanh cầm giấy lên, nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ, y đọc từ trên xuống dưới không sót chữ nào, trái tim giống như có một tảng đá vô hình đè nặng, đầu óc trống rỗng, sắc mặt còn nhợt nhạt hơn bầu trời bên ngoài, bàn tay cầm tờ giấy run rẩy, mấp máy cánh môi không còn huyết sắc: “Chuyện này…sao có thể như vậy được?”

“Chuyện tốt cô mẫu ruột huynh gây ra, chẳng lẽ huynh không biết?” Lục Thời An cười lạnh, châm chọc nói: “Còn nói cái gì mà bị bắt cóc, Mục Thanh huynh quả quyết như vậy thật sự có thể sẽ đổi trắng thay đen đấy!”

“Ta…” Hứa Mục Thanh hồi phục lại tinh thần, tay đặt lên bàn, chống đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn Lục Thời An: “Cái này ở đâu ra? Có phải thật hay không?”

“Giấy trắng mực đen, xác nhận điểm chỉ, ai có thể làm giả được?” Lục Thời An khinh thường liếc mắt, vẻ mặt không hề dao động gõ ngón tay lên tờ giấy nhăn nhúm, lạnh lùng nói: “Lệnh cô mẫu thật thủ đoạn thật cao tay!”

Hai tay Hứa Mục Thanh chống lên bàn, ngực phập phồng, hàm căng chặt, sau một hồi nhìn Lục Thời An thật lâu, cuối cùng hắn thống khổ rũ mắt, đấm mạnh một quyền lên bàn, bát trà lảo đảo đổ ra bàn, dính ướt cả công văn mua bán.

“Ta thật sự không hiểu…cô mẫu…sao bà ấy lại có thể?”

Trong phòng không có tiếng nói chuyện, chỉ nghe được âm thanh bên ngoài, tiếng mưa kèm với tiếng gió khuấy đảo đất trời như một bản hoà tấu vui vẻ.

Lục Thời An nhìn biểu tình của y, cũng đoán được thật giả bên trong, tình nghĩa nhiều năm, với những gì hắn hiểu thì có lẽ Hứa Mục Thanh bị Hứa thị lừa rồi.

Qua một lúc lâu, Lục Thời An lại chầm chậm nói: “Không giấu gì huynh, hiện tại nàng đang ở trong tệ phủ!”

“Cái gì!!!” Đột nhiên Hứa Mục Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi ảm đạm cuối cùng cũng có một tia sáng. 

Lục Thời An lấy khẩu cung của Trương Lực ra đưa cho y: “Hôm qua ta cũng vừa mới biết, nàng vậy mà lại là muội muội của ngươi…”

Hứa Mục Thanh kích động nói không nên lời, cổ họng lăn lộn không ngừng, vừa mừng vừa sợ ngã ra ghế, y cầm tờ giấy, vui buồn lẫn lộn, qua một hồi, y mới nói: “Hoạ Hoạ…có khoẻ không?”

Lục Thời An nghe tiếng gọi Hoạ Hoạ thân thiết cùng với dáng vẻ vui sướng mất đi lý trí, trong lòng hắn liền khó chịu, chọc ngoáy thêm: “Nhờ ơn của lệnh cô mẫu, nàng bị bán thân làm nô lệ, liệu có thể khoẻ được không?”

Niềm vui trên mặt Hứa Mục Thanh chợt tắt, y vừa thẹn vừa hận, hận chính mình đã không thể bảo vệ nàng chu toàn, y cầu xin Lục Thời An: “Cảnh Dực, đệ…có thể trả nàng ấy cho ta được không?”

Lục Thời An không trả lời, chầm chậm bưng bát trà lên, mở nắp quơ quơ hơi nóng, tận hưởng hương trà, sau đó nhấp một ngụm, nước trà đặc sánh thơm lừng, không hổ là Cổ Lao trà trân phẩm.

Thấy Lục Thời An thản nhiên uống trà, y vội nói: “Chỉ cần trả nàng lại cho ta, không cần biết bao nhiêu tiền, hay muốn ta là bất cứ chuyện gì cũng được, ta đều cam tâm tình nguyện!”

“Chuyện này…” Lục Thời An đặt bát trà xuống, trên mặt mang theo ý cười hài lòng: “Thứ cho ta không thể đáp ứng!”

“Vì sao?” Hứa Mục Thanh nhíu mày hoảng hốt.

“Bởi vì nàng đã là người của ta!”

Chân trời phát lên một tia sét chói mắt, chiếu vào trong nhà, sau đó là tiếng sấm vang vọng bên tai, lời nói của hắn như tiếng sấm truyền, đánh cho hồn vía Hứa Mục Thanh bay lên chín tầng mây.

Tiếng sấm biến mất, Hứa Mục Thanh đứng lên, trừng mắt túm cổ áo Lục Thời An, vẻ mặt tuấn nhã biến thành giận dữ: “Ngươi…ngươi nói cái gì?”

Lục Thời An mặc kệ cơn thịnh nộ của bắn, lặp lại một lần nữa: “Nàng là nữ nhân của ta, sao lại có thể để huynh mang đi?”

Quân tử tao nhã ngay thẳng khi động thủ sẽ không nương tay, Hứa Mục Thanh đấm vào mặt Lục Thời An, khoé miệng hắn lập tức bật máu, hắn đưa tay lên lau, mỉa mai nói: “Mục Thanh huynh chỉ có chút sức này thôi sao?”

Khi Hứa Mục Thanh ra đòn lần thứ hai, hắn đã đưa tay chặn lại, sau đó đánh trả lại một cú.

Quân tử động khẩu không động thủ, và hiển nhiên giờ phút này trong hai người họ không ai muốn làm quân tử cả, ngươi đánh ta trả, trên mặt hai nam nhân tuấn mỹ đều đổi màu, nhất thời không thể phân cao thấp, bát, ấm trà rơi vãi đầy đất, bàn ghế chỏng chơ xiêu vẹo.

Thập Tứ nghe thấy động tĩnh liền đẩy cửa vào xem thì thấy trong phòng cực kỳ hỗn độn. Hứa Mục Thanh đè Lục Thời An trên đất mà đánh, hắn sốt ruột muốn bảo vệ chủ liền chạy đến thị bị Lục Thời An quát lớn: “Ra ngoài!”

Thập Tứ đành lui ra, song trong lòng vẫn buồn bực, nhị thiếu gia và Hứa công tử còn thân thiết hơn huynh đệ ruột thịt, rốt cuộc họ đánh nhau vì chuyện gì? 

Không biết qua bao lâu, mưa ngoài cửa sổ nhỏ dần, âm thanh ẩu đả trong phòng cũng dừng lại. Lục Thời An lấy khăn ra lau vết máu ở khoé môi, nhìn qua Hứa Mục Thanh dựa vào chân bàn thở hồng hộc, hắn đưa tay đến trước mặt y: “Chuyện đã đến nước này, huynh có đánh chết ta cũng không thay đổi được gì nữa, chẳng lẽ huynh muốn nàng phải goá trong khi trượng phu vẫn còn sống?”

“Đê tiện, vô sỉ, nguỵ quân tử!” Hứa Mục Thanh hất tay hắn ra, trừng mắt nghiến răng nghiến lợi: “Ta nhất định sẽ đưa nàng đi!”

Lục Thời An thu tay lại, sửa sang lại quần áo nhăn nhúm, nói: “Vốn dĩ tại hạ chẳng phải quân tử gì, Mục Thanh huynh là quân tử thì sao? Chẳng phải cũng không thể bảo vệ nàng được đấy sao? Huynh đã không ngăn được việc nàng bị bán đi thì đừng mơ đưa được người đi từ chỗ ta!”

Hắn xoay người ra ngoài cửa: “Giờ này ngày mai, ta sẽ đưa nàng đến gặp huynh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.