Thời Họa Thời An - Đường Khương

Chương 45: Khuyên nhủ!



Từ ngày mưa hôm đó, Chu Nhất Nhu đi ngang qua cửa Lục phủ nhìn thấy Lục Thời An ôm một nữ tử vào phủ, trong lòng nàng ta luôn cảm thấy bất an, khó khăn lắm mới nhờ mẫu thân đưa đến Lục phủ làm khách nhưng vẫn không thể gặp mặt hắn.

Nghe nói hắn bị bệnh, nàng ta lo lắng không thôi, hôm nay được gặp mặt sao có thể nói dăm ba câu là xong được. Đương nhiên phải nói với hắn càng nhiều càng tốt rồi.

Nói đông nói tây nửa ngày, cuối cùng nụ cười trên mặt Lục Thời An không còn duy trì được nữa, sau đó nghe nàng ta nói: “Ca ca cũng thích mứt hoa quả của cửa hàng này sao?”

Ánh mắt hắn sáng lên, vội cười: “Tổ mẫu thích món này, ta đi mua cho ngài? Tứ cô nương còn chuyện gì nữa không? Nếu không còn thì tại hạ xin phép cáo từ, để tổ mẫu đợi lâu thì không hay!”

“Không có…” nụ cười trên mặt Chu Nhất Nhu cứng đờ, hắn đã nói như vậy rồi nàng chỉ có thể nhún người hành lễ: “Vậy hôm khác muội đến phủ vấn an lão phu nhân và dì!”

“Cáo từ” Lục Thời An gật đầu mỉm cười, sau đó xoay người lên ngựa.

Chu Nhất Nhu thấy hắn vội vã lên ngựa, tay nắm dây cương, quay đầu định đi, đột nhiên nàng nhớ đến một chuyện vội tiến lên vài bước, gọi: “Cảnh Dực ca ca!”

“Tứ cô nương còn việc gì sao?” Lục Thời An nheo mắt lại, siết chặt dây cương, cố gắng duy trì phong thái của mình, trên mặt không lộ ra biểu cảm thất thố nào, vẫn ôn hoà lễ nghĩa như vậy.

Thấy hắn quay đầu, Chu Nhất Nhu gấp gáp giải thích: “Muội nghe thuộc hạ nói, Cảnh Dực ca ca đang tìm một miếng ngọc bội?”

Lục Thời An ngẩn người, lập tức nhớ ra tám trên mười tiệm cầm đồ ở thành Dương Châu này đều thuộc gia sản của Chu gia nàng, hắn cất công tìm một thời gian dài như vậy khó tránh truyền đến tai nàng ta, hắn không thấy gì lạ, cười cười: “Không sai!”

“Hình dáng thế nào? Để muội về nhà bảo cha cẩn thận tìm kiếm xem sao!” Chu Nhất Nhu cực kỳ vui sướng, nàng cho rằng sẽ giúp hắn được việc lớn.

Hắn ôn tồn cự tuyệt: “Không phải đồ gì quan trọng, không thể làm phiền tứ cô nương được!”

“Không phiền…” Nghe thấy hắn cự tuyệt mình, nụ cười xinh đẹp trên mặt nàng ta gần như biến mất, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Từ nhỏ muội và Cảnh Dực ca ca đã quen biết, lại có quan hệ thân thích, ca ca không cần phải khách khí với muội như vậy!”

Lục Thời An lười nhiều lời với nàng, chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi đây, nên nói qua loa: “Là một miếng ngọc điêu khắc hình con thỏ!”

“Muội có tin tức nhất định sẽ đến phủ báo cho ca ca biết!” Cảm xúc thiếu như giống như trời tháng sáu, thay đổi thất thường, mới vừa rồi còn buồn bã không vui, vừa nghe hắn nói lập tức vui vẻ trở lại.

“Vậy xin cảm tạ tứ cô nương trước!” Lục Thời An chắp tay từ biệt với nàng.

Thiếu niên trông y phục thanh nhã cưỡi ngựa, trông nhẹ nhàng tuấn mỹ như tiên nhân, nhất cử nhất động đều có thể chạm đến trái tim của các cô nương. Chu Nhất Nhu nhìn vạt áo phiêu lãng, trong lòng không khỏi vui mừng, nàng một tay nhấc váy, một tay đưa ra để nha hoàn đỡ lên xe ngựa, nàng muốn chạy thật nhanh về nhà nói với phụ thân tìm miếng ngọc bội kia cho hắn.

Trong lúc Lục Thời An ra cửa, nha hoàn Hỉ Thước của Lục lão phu nhân đến U Lộ Viện nói rằng Lục lão phu nhân có chuyện muốn hỏi Thời Hoạ.

Khi Thời Hoạ đến chính đường, Lục lão phu nhân đang ngồi nghiêng người trên sạp La Hán, hai tiểu nha hoàn quỳ hai bên đấm bóp chân cho bà.

Nàng hành lễ: “Lão phu nhân, ngài gọi nô tì đến có gì phân phó ạ?”

Lục lão phu nhân nâng đôi mắt đoan trang nhìn Thời Hoạ, gương mặt hoa da phấn, đôi môi căng mọng, hàng mi cong dài tự nhiên, trên người mặc chiếc váy cổ vuông màu xanh lá, tôn lên làn da trắng muốt, chiếc thắt lưng màu trăng ngà quấn quanh vòng eo nhỏ bé chỉ bằng một cánh tay. Dáng người thướt tha, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng.

Nữ tử từng trải qua ân ái khác với thiếu nữ, không còn ngây ngô, thay vào đó là vẻ đẹp yêu kiều, từng nụ cười từng lúm đồng tiền đều có thể quyến rũ người khác.

Ánh mắt bà quả thật không tồi, một thời gian không gặp, dáng vẻ của nha đầu này càng ngày càng trổ mã.

Đẹp thì có đẹp, nhưng nếu ảnh hưởng đến việc đọc sách của tôn nhi bà thì thật sự không tốt chút nào.

“Các ngươi lui xuống hết đi!” Lục lão phu nhân phất tay ý bảo nha hoàn trong phòng lui ra, nhưng lại ngoắc tay về phía Thời Hoạ: “Hoạ Nhi, ngươi đến đây bóp vai cho ta!”

Thời Họ gật đầu, bước đến chỗ Lục lão phu nhân để xoa bóp cho bà, nàng hỏi: “Lão phu nhân, lực như vậy đã được chưa?”

“Rất tốt!” Lục lão phu nhân mỉm cười nói: “Ngươi là đứa trẻ cẩn thận, ở trong viện của Cảnh Nhi ta cũng yên tâm phần nào, chỉ có điều…” lời nói chuyển trọng tâm, bà cũng vỗ tay nàng ý bảo dừng lại, sau đó quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi phải khuyên nhủ hắn mới được!”

Khuyên nhủ? Khuyên nhủ cái gì? Thời Hoạ không hiểu, trong đôi mắt ngập tràn mông lung. Lục lão phu nhân lập tức giải đáp thắc mắc cho nàng: “Cảnh Nhi tuổi trẻ dồi dào khí lực, không biết tiết chế, ngươi là người bên cạnh hắn, phải thường xuyên bảo ban hắn, sang năm là kỳ thi xuân, hắn phải vào kinh dự thi, hiện giờ sức lực đó nên dồn vào việc đọc sách mới phải!”

Cho dù nàng có ngốc cỡ nào thì cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của lão phu nhân…lúc này, mặt nàng như lửa đốt, chỉ biết cúi đầu, vừa xấu hổ, vừa tức giận. Thật sự oan ức không biết giải bày với ai, rõ ràng là hắn một mực…nàng có thể làm được gì?

Ừm…Thời Hoạ nghiêm túc suy nghĩ, nếu khuyên bảo mà hắn không nghe thì phải làm sao bây giờ? Cào hắn? Hay cắn hắn? Còn không nghe nữa thì đánh hắn sao? Sức hắn lớn như vậy, sao nàng có thể đánh lại hắn bây giờ?

Lục lão phu nhân thấy nàng xấu hổ như vậy, ngẫm lại thì nàng cũng xem như là nữ tử trong sạch, phẩm hạnh đoan chính, không phải là loại hồ ly dụ người, bà liền yên tâm, ngữ khí dịu lại: “Nếu muốn hầu hạ hắn lâu dài, sau này hắn thi khoa cử tạo dựng sự nghiệp, ngươi đi theo hắn cũng có thể hưởng phúc mà đúng không? Đứa trẻ ngoan như ngươi sau này để tâm một chút!”

Thời Hoạ gật đầu đáp vâng.

Sau đó lại nghe Lục lão phu nhân nói: “Mỗi chén thuốc bưng đến ngươi có uống không?”

“Có!” Thời Hoạ nhỏ giọng đáp, chóp mũi cảm thấy ê ẩm.

“Ta biết ngươi là người đúng mực quy củ mà!” Lục lão phu nhân hài lòng gật đầu: “Được rồi, đã nửa ngày rồi, Cảnh Nhi bên kia không rời ngươi được lâu, ngươi quay về đi!”

Thời Hoạ ra cửa trong lòng suy nghĩ miên man, cần gì phải dặn dò nàng quá nhiều như vậy, mặc kệ chủ mẫu có vào cửa hay không thì nàng vẫn uống canh tránh thai, nàng chưa bao giờ muốn sinh con cho Lục Thời An… với thân phận này của nàng, sinh con ra thì nó chỉ là con của tiện thiếp.

Được ở nhà cao cửa rộng thì sao, là con của Lục Thời An thì thế nào, chỉ cần nó chui ra từ bụng nàng thì mãi mãi nó chỉ là con của thiếp thất.

Nàng là con của thiếp thất, bị người ta giày xéo, tuỳ ý đem bán, nàng không muốn sinh ra một đứa trẻ có thân phận giống nàng.

“Tỷ tỷ, tỷ nghĩ cái gì mà thất thần vậy, muội gọi nãy giờ mà không trả lời!” Đào Chi đứng từ xa đã nhìn thấy Thời Họa, nàng đến gần lôi cánh tay Thời Họa, cùng nhau im lặng bước đi.

“Không có gì,” Thời Họa lấy lại tinh thần, cười với Đào Chi, nhưng khi thấy trên tay nàng ấy quải thêm tay nải, nàng vội hỏi: “Muội đi đâu vậy?”

Đi đến lối nhỏ, hai người dừng lại, Đào Chi ngượng ngùng cắn môi, sau đó nhẹ giọng nói: “Muội định đi tìm tỷ để báo, vừa hay gặp tỷ ở đây, muội về nhà…”

“Nhà đang yên ổn, muội về làm gì?” Thời Họa nhìn bộ dạng xoắn xít thẹn thùng, chợt thốt lên: “Đào Chi…chẳng lẽ, qua vài hôm nữa muội sẽ xuất giá sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.