Thời Họa Thời An - Đường Khương

Chương 55: Cưới nàng!



Sau khi Thời Hoạ bị ép uống hai ly rượu Ngọc Hoàng, nàng đã say mèm, hai má đỏ hây hây dựa vào ngực hắn. Đôi mắt long lanh liếc nhìn, nàng nâng tay muốn chạm vào mặt hắn nhưng trước mắt có quá nhiều hình bóng, nàng bối rối sờ lên đôi môi mềm.

Cánh môi mềm mại ấm áp, lòng bàn tay vuốt ve gương mặt, giọng nói nhuốm màu cơn say nghe yêu kiều hơn ngày thường gấp mấy lần: “Sao lại mềm như vậy…”

Mắt hạnh nhập nhèm mơ hồ lướt trên mặt hắn, mang theo chút ngây thơ và mê hoặc lay động lòng người.

“Hoạ Hoạ…” hắn chưa say, nhưng lại bị ánh mắt nàng thôi miên, hắn khàn giọng gọi tên nàng.

Ngón tay Thời Hoạ tiến vào trong miệng theo cử động của cánh môi hắn, hắn ngậm lấy ngón tay ngọc hồng hào của nàng, đầu lưỡi liếm mút đầu ngón tay, cảm giác có chút tê dại, nàng muốn rụt tay lại nhưng lại bị hắn cắn.

“Đau…” thật ra Lục Thời An không dùng sức, nhưng dưới men say của rượu nàng trở nên yếu đuối, một chút khó chịu đều được phóng đại lên. Nàng giơ tay khác lên đánh vào mặt hắn: “Buông ta ra…ngài lại bắt nạt ta…”

Lục Thời An giữ bàn tay nhỏ đang làm loạn, tiếp tục hôn nàng, nhẹ giọng dỗ dành: “Được, được, là ta sai!”

Nghe hắn nhận sai, Thời Hoạ càng giận hơn, tất cả chua ngoa dường như dồn lên tới cổ họng, chỉ muốn phun ra, nàng bắt đầu lên án hành vi của hắn: “Vốn dĩ là ngài sai! Ngài ăn hiếp ta! Ngài đối xử với những người khác thì dịu dàng nhã nhặn, còn đối với ta thì chanh chua, đay nghiến, lời lẽ thì lạnh lùng! Rốt cuộc ta đã đắc tội gì với ngài?”

Lục Thời An không thể giải thích được gì. Bởi vì mẫu thân và phụ thân hắn nảy sinh mâu thuẫn là vì tiểu thiếp, cho nên bà ấy buồn bực u sầu, chỉ bị chút phong hàn thôi mà u uất đến chết. Đối với chuyện này, hắn vô cùng hận phụ thân mình, cũng căm hận những nữ tử chủ động xin làm tiểu, làm thiếp cho người ta.

Mới đầu, hắn hiểu lầm nàng, cho rằng nàng là loại người như vậy, sở dĩ khi đó hắn tức giận và không cam lòng là vì hắn đã thích nàng từ lâu rồi…

Qua một lúc lâu, Lục Thời An sờ mái tóc Thời Hoạ: “Ta… trước kia là ta không tốt, ta không biết phải đối với nàng thế nào…nàng ở trong lòng ta không giống những người khác, thật sự lúc trước ta không biết phải làm thế nào…” 

“Đúng vậy! Người khác không phải làm ấm giường, còn ta thì phải! Ngài có bao giờ từng hỏi ta xem ta có đồng ý không…ngài không thể tốt với ta một chút được sao?” Nghĩ đến đây nàng càng thêm khổ sở, hàng mi dài vừa chớp, giọt nước mắt lớn liền rơi xuống, tuôn như mưa: “Cũng đúng, ta chỉ là một đứa nha hoàn…Vì đâu ta phải làm nha hoàn chứ! Ta bị bán đi…là kiếp nô tịch mặc cho các ngài xử trí…”

Lục Thời An lau nước mắt cho nàng, nhưng lại bị nàng ngăn lại: “Ngài đừng có khi thì lạnh nhạt, khi thì tốt bụng với ta, tốt nhất ngài vẫn cứ xấu xa đi, để ngày nào đó Tứ tiểu thư vào cửa, ta mới có thể vui vẻ được…”

“Không được…ta không thể nhìn Tứ tiểu thư vào cửa được…ta phải về nhà…ta muốn mẹ…ta muốn cha…ta muốn về nhà!” Thời Hoạ náo loạn trong ngực hắn, nói năng lộn xộn, đông một câu, tây một câu, nàng thút thít lắc đầu: “Không đúng…ta đã bị bán đi rồi…ta không có nhà…”

Thời Hoạ túm tay áo hắn: “Nhị thiếu gia, ta cầu xin ngài, có thể trả khế ước cho ta được không? Ta muốn đi tìm mẹ!”

Lục Thời An đứt từng đoạn ruột, hắn cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều bị nước mắt là lời nói của nàng cắn nát cả rồi. Hắn giữ mặt nàng, nhẹ nhàng hôn lên mặt, hôn lên những giọt nước mắt, hôn lên mắt nàng: “Ta đã cho người đi tìm mẹ nàng, ta hứa nhất định sẽ tìm được mẹ cho nàng!”

“Nơi này chính là nhà nàng, Lục gia là nhà nàng!” Hắn ôm chặt Thời Hoạ, để nàng tựa lên ngực hắn, vỗ về nhẹ bả vai đang run rẩy.

Nàng vẫn khóc lắc đầu: “Đây không phải là nhà ta… ở đây ta chỉ là nô lệ, là đồ vật bị người ta mua bán!”

“Ta sẽ cưới nàng, ta cho nàng mái nhà, ở lại bên cạnh ta được không?”

Im lặng một hồi, Thời Hoạ không đáp lại, hắn cúi đầu nhìn, ấy vậy mà nàng ngủ mất rồi…

Lục Thời An tiếc nuối bật cười, rốt cuộc nàng có nghe được không?

Uống rượu quả nhiên làm hỏng mọi chuyện, qua hôm sau, khi Thời Hoạ tỉnh dậy, đầu nàng choáng váng mụ mị. Hình ảnh đêm qua hiện lên mơ hồ, nàng nhớ hình như mình nói rất nhiều nhưng nói gì thì nàng lại không nhớ.

Nàng xuống giường, mặc lại xiêm y, mặt trời bên ngoài đã cao ba thước, trời không còn sớm nữa. Đột nhiên nàng nhớ đến một việc, hôm nay Đào Chi phải về nhà, ngày lành đã định, mồng 8 là nàng phải xuất giá.

Lục lão phu nhân đã sớm lên tiếng để Đào Chi về nhà, chỉ là nàng ấy lưu luyến Thời Hoạ cho nên nói muốn ở lại với Thời Hoạ vài ngày.

Hôm nay là ngày 6, hôm qua Thời Hoạ nói chuyện với Đào Chi, đồng ý hôm nay sẽ tiễn nàng.

Thời Hoạ vội vàng chạy ra khỏi phòng, đi qua thư phòng thì thấy Lục Thời An ngồi sau án thư đọc sách, nàng hành lễ cho có lệ rồi bước nhanh ra ngoài.

“Nàng gấp gáp đi đâu đấy? Có đói bụng không? Dưới bếp có hầm canh tỉnh rượu, nàng uống rồi ăn cơm!” Lục Thời An gọi nàng lại.

Thời Hoạ dừng bước, nói: “Ta muốn đi tìm Đào Chi, ta đã hứa sẽ tiễn nàng!”

“Không cần đi nữa!”

Nàng xoay người, hàng mày nhăn lại, có chút giận dữ: “Vì sao?”

Hắn ôn tồn giải thích: “Nàng dậy muộn quá, xem chừng lúc này nàng ta đã về đến nhà rồi!”

Thời Hoạ hối hận liên tục đưa tay vỗ trán, nghĩ xét đến cùng tên đầu sỏ gây tội vẫn là hắn, nếu không phải hắn ép nàng uống rượu thì đâu đến nỗi nàng dậy trễ? Nàng lườm nguýt hắn, giận dỗi: “Đa tạ nhị thiếu gia nhắc nhở!”

Lục Thời An chẳng lạ gì, giống như không hiểu nàng nói, hắn cười cười: “Không cần đa tạ, giữa ta và nàng cần gì khách khí như vậy!”

Mày nàng nhíu càng sâu, đôi mắt xinh đẹp trợn trừng, lúc xoay người muốn đi ra ngoài thì nghe giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng của hắn: “Ta đã nói với nàng ta, ngày mai sẽ cho nàng đến bầu bạn, đến khi nàng ta xuất giá luôn!”

Thời Hoạ kinh ngạc, không dám tin hỏi lại: “Ta có thể đến chỗ Đào Chi?”

Hắn ừ một tiếng, vẻ mặt dịu dàng nhìn nàng: “Nàng vui không?”

“Vui!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.