Thời Họa Thời An - Đường Khương

Chương 66: Cữu cữu!



Ngày đó đến Thương Châu vào lúc ban trưa, lúc rời thuyền, Thời Hoạ bỏ qua mệt mỏi nhấc làn váy khó xử nhìn hai cánh tay đưa về phía nàng.

“Hoạ Hoạ…” Lục Thời An và Hứa Mục Thanh đồng thanh gọi, sau đó hai người chán ghét liếc xéo đối phương một cái, rồi tươi cười nhìn nàng: “Thời tiết nắng nóng, chúng ta mau tìm khách điếm đi!”

Thời Hoạ nhíu mày, nàng không đáp lại ai cả, hai tay nhấc váy bước xuống thuyền.

Lục Thời An nhanh đuổi theo nàng, thản nhiên dắt tay nàng, Hứa Mục Thanh xông vào giữa tách tay hai người ra, giọng sắc lạnh: “Lục Thời An, ngươi tự trọng chút đi, đi trên đường mà lôi lôi kéo kéo như vậy còn ra thể thống gì nữa!”

“Ta dắt tay thê tử của mình thì có vấn đề gì?” Lục Thời An không phục, nhướng mày liếc y một cái, giọng điệu quái gở: “Có phải huynh quản nhiều quá rồi không?” Hắn cười khiêu khích, nhấn mạnh từng chữ: “Đại.Cữu.Cữu!”

“Ai là Đại cữu cữu của ngươi! Đừng nhận thân thích với ta!” Hứa Mục Thanh trừng mắt.

Lại nữa rồi…Thời Hoạ cảm thấy cái đầu của nàng phình to mất rồi, hai bọn họ giống như đuốc gặp pháo, va trúng nhau một cái thì chuyện bé tí cũng đem ra cãi cọ. Nàng đỡ trán bước nhanh đi, nàng không muốn mất mặt giữa phố với hai người này.

Có rất nhiều khách điếm gần bến tàu, vào giờ cơm trưa, tiểu nhị vác trên vai một chiếc khăn vải đứng trước cửa cười tươi đón khách, nhìn thấy ba người quần áo bất phàm vội niềm nở chào đón: “Các vị khách quan, muốn nghỉ chân hay ở trọ?”

“Ở trọ!” Hai công tử trẻ tuổi tuấn tú đồng thanh lên tiếng.

Tiểu nhị lắc khăn trong tay, vắt lên vai, sau đó dẫn vào phòng: “Vâng, vâng!”

Chưởng quầy đứng ở quầy hỏi: “Khách quan muốn loại phòng nào?”

“Hạng nhất!”

“Mấy phòng?”

Hai người luôn đồng thanh lúc này đã có sự khác nhau, người thì nói “hai phòng”, người thì nói “ba phòng”.

Chưởng quầy khó xử, cười cười nói: “Khách điếm của ta có rất nhiều phòng, hai vị cứ từ từ thương lượng rồi đăng ký nhé!”

Hai người bọn họ tranh chấp qua lại khiến những thực khách xung quanh tò mò đánh giá. Mặt Thời Hoạ nóng rát, nàng đi lên tách hai người bọn họ ra, ngại ngùng cười với chưởng quầy, nàng giơ ba ngón tay lên, nói dứt khoát: “Ba phòng! Ba phòng!”

Đi tới lầu hai, Lục Thời An vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn lấy khăn che miệng ho, sau đó kéo ống tay áo nàng, tủi thân nói: “Hoạ Hoạ… nàng ngủ với ta được không… ta còn chưa hết bệnh, nàng nhẫn tâm để ta phòng không gối chiếc sao?”

Hứa Mục Thanh giống như vị thần bảo hộ, bất cứ khi nào cũng có thể xuất hiện trước mặt Thời Hoạ, chưa đầy một phút, không biết y từ đâu xông ra, che chắn trước mặt Thời Hoạ, nhíu mày nói: “Ngủ không được? Vậy thì mau cút về Dương Châu đi! Ngươi ốm đau bệnh tật như vậy chỉ càng gây thêm phiền phức cho Hoạ Hoạ thôi! Rốt cuộc là muội ấy đi tìm dì Liễu hay là đi chăm sóc ngươi?”

“Hoạ Hoạ, nàng giúp ta nói vài lời với đại cữu cữu đi, sao lúc nào huynh ấy cũng có địch ý với ta hết vậy?” Lục Thời An không chịu bỏ qua, nhất định phải phân cao thấp với Hứa Mục Thanh: “Thêm một người thì thêm một sự giúp đỡ, sao ta có thể gây phiền toái được chứ?”

Hắn mỉm cười, ngữ khí kính cẩn nghe lời, mở miệng ra là đại cữu cữu khiến Hứa Mục Thanh tức điên.

Đồng ý y chấp nhận để Lục Thời An chăm sóc Thời Hoạ, nhưng không cho phép hắn mặt dày không biết xấu hổ! Dù thế nào đi nữa thì phải có tam môi lục sinh đến xin cưới hỏi đàng hoàng mới được.

Hai tên này đọc sách nhiều quá cũng không tốt, cãi nhau không ra cãi nhau, mắng chửi người lại không có từ ngữ nào thô tục, lời châm chọc mỉa mai há mồm là tuôn ra. Từ trên thuyền đến xuống thuyền, Thời Hoạ nghe đến nỗi tai muốn mọc kén, thật sự rất đau đầu, không phải nàng chưa từng khuyên ngăn, nhưng không khuyên còn đỡ, nàng càng khuyên bọn họ cãi nhau càng dữ hơn! Nàng đành mặc kệ, dù sao chỉ là miệng lưỡi qua lại, không tổn hại đến gân cốt, nên nàng yên tâm tránh được lúc nào thì tránh.

Thời Hoạ lui về sau, đẩy cửa ra, rồi nhanh chóng đóng lại, ngăn hai người bên ngoài: “Ta mệt rồi, muốn ngủ một lát, hai vị có thể giữ im lặng một chút được không?”

Hai người hậm hực tách ra, Thời Hoạ khẽ thở dài, nàng ngã xuống giường, xoa xoa mặt, sắp xếp lại chuyện tương lai.

Sau khi tìm được mẹ, nàng có nên chấp nhận Lục Thời An không?

Nàng…nàng thích hắn, là cảm giác thích mứt thanh mai, những loại mứt khác không thể thay thế được.

Là cảm giác biết rõ khi ở bên cạnh hắn thì sẽ có muôn vàn khó khăn nhưng vẫn muốn liều lĩnh thử một lần!

Theo như lời Lục Thời An nói, mua một tiểu viện, có mẹ, có hắn sống mỗi ngày thật bình dị.

Thời Hoạ lăn lộn trên giường, trong lòng cảm thấy thỏa mãn, nàng có mẹ, có Mục Thanh ca ca, có hắn, nàng không bao giờ trắng tay nữa.

Nàng nghỉ ngơi một khắc, sau đó thu xếp muốn ra ngoài tìm mẹ, Lục Thời An và Hứa Mục Thanh đồng lòng nhất trí không cho nàng ra khỏi cửa. Mặt trời đang treo gay gắt trên đầu, đi vài bước đã đổ mồ hôi đầy người, thân thể nàng yếu đuối, sao có thể chịu được?

Cuối cùng, sau một hồi thương lượng bọn họ quyết định Hứa Mục Thanh đi đến các hiệu cầm đồ tìm manh mối, còn Lục Thời An đến Hà Giang nha phủ nhờ Lục Lan phái người đi hỗ trợ.

Cửa phòng bị khoá bên ngoài, Thời Hoạ lo lắng không thôi, nàng ngồi trên giường chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn mặt trời dần hạ xuống phía tây.

Lục Lan vừa mới xong việc, định đến sương phòng để nghỉ trưa, nghe hạ nhân đến bẩm báo nói Lục công tử tới, lão ngẩn ra.

Vì chuyện của chính thê, giữa lão và nhi tử luôn có khoảng cách, hơn nữa, lão ra ngoài làm quan nhiều năm nên phụ - tử chỉ là lễ tiết bên ngoài, tình cảm phụ tử hai người ít ỏi đến đáng thương.

Tất cả đều đúng quy củ, cha không giống cha, con không giống con, không giống người thân, mà giống như cấp trên và cấp dưới.

Lục Lan những năm nay tuổi tác đã lớn, nhìn thấy nhóm đồng liêu ai cũng có con cháu, gia đình hoà thuận lão cực kỳ hâm mộ, cũng vô cùng hối hận về chuyện năm đó, muốn bù đắp cũng không tìm thấy phương hướng, hoàn toàn không có được sự yêu thương của hài tử.

Lục Thời An vào cửa, hắn rập khuôn hành lễ với Lục Lan, không buồn không vui gọi một tiếng: “Phụ thân!”

“Sao không cho người đến báo trước một tiếng? Để cha đón tiếp, con ăn cơm chưa?” Lục Lan mừng rỡ, vội đứng dậy tiến về phía trước, thân thiện đón hắn ngồi: “Mau, ngồi xuống rồi nói chuyện!”

Tiếp đó, lão sai người châm trà nhưng bị Lục Thời An ngăn lại, hắn nói dứt khoát: “Không cần đâu, ta đến là có việc nhờ ngài!”

“Có chuyện gì?” Vẻ vui mừng trên mặt Lục Lan phai đi, ngẫm lại nhi tử mình xưa nay chưa bao giờ muốn nhờ mình chuyện gì, vừa nói xong, lão ngạc nhiên, lo lắng hỏi: “Trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?”

Lục Thời An nói thẳng, không cố kỵ: “Không phải trong nhà, là việc riêng của ta!”

Sau đó hắn lượt bỏ hết ý đồ của mình, chỉ nhắc đến một chi tiết, cần tìm một nữ tử từng xuất hiện ở Thương Châu, người đó là dì của bằng hữu, còn lại không nói thêm bất cứ điều gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.