Lục Thời An lập tức đến viện của Lục lão phu nhân, lão phu nhân vừa mới uống thuốc, trên trán là khăn trùm đầu màu xanh đen, khuôn mặt vàng như nến, nghiêng đầu than ngắn thở dài. Hai tiểu nha hoàn quỳ bên gối đấm bóp chân cho lão phu nhân, còn Hỉ Thước thì xoa bóp vai nhuận khí cho bà.
“Tổ mẫu có bệnh, tôn nhi không ở bên cạnh hầu hạ nên cố ý đến thỉnh tội!” Lục Thời An vừa vào cửa liền véo áo quỳ xuống.
Lục lão phu nhân thấy tôn nhi như thế vội nói: “Hỉ Thước, mau đỡ Nhị thiếu gia dậy!”
Sau đó bà lệnh cho nha hoàn lấy ghế cho Lục Thời An ngồi, rồi thở dài: “Haiz, chuyện này chưa xong lại đến chuyện khác, rốt cuộc ta đã tạo nghiệt gì hết này!”
“Đều là do đám tôn nhi chúng con không biết cố gắng, khiến cho tổ mẫu lo lắng nhọc lòng,” Lục Thời An nhẹ nhàng an ủi: “Tổ mẫu hãy bình tĩnh, chuyện của đại ca con nghe nói phụ thân đã biết rồi?”
Lục lão phu nhân nghiêng người, Hỉ Thước liền hiểu ngay vội cầm cái gối đến lót phía sau cho lão phu nhân. Nói đến chính sự, bà phất tay ý bảo nha hoàn trong phòng lui ra.
Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai tổ tôn, bà mới nói: “Không làm được gì! Chuyện của đại ca con không đơn giản, cái tên Vương Chí Văn kia là thứ vong ân phụ nghĩa, uổn cho tổ phụ con hết lòng nâng đỡ hắn, ấy vậy mà hắn không màng tới tình nghĩa. Hôm qua thúc của con khó khăn lắm mới gặp được mặt đại ca con!”
Lục lão phu nhân nhìn tôn nhi đầy mong chờ: “Cảnh Nhi, con có cách nào cứu đại ca con ra khỏi nhà giam không?”
“Vương Tri Châu cũng chỉ xử lý theo lẽ công thôi,” Lục Thời An công bằng nói: “Nếu không phải đại ca phạm pháp thì làm gì đến nổi bị đày vào nhà giam…”
Lão phu nhân nghe những lời này ho lên vài tiếng, cả mặt đều ửng đỏ, vội nói: “Cảnh Nhi, đại ca con bị oan!”
“Oan?” Lục Thời An cười lạnh, tuy trong đơn kiện có rất nhiều điểm muốn vu oan giá hoạ, nhưng y thật sự vô tội sao? Với những hành động của Lục Diệu Thần cho dù có bị bắt giam cũng không tính là oan.
“Đại ca không phải không có sai,” Hắn đi lên vỗ lưng nhuận khí cho lão phu nhân: “Xin tổ mẫu bớt giận… ngài không ngại thì nghe tôn nhi nói, giữa huynh đệ với nhau vốn con không nên nói những lời này nhưng tai hoạ đến trước mắt, làm tổn hại Lục gia nên con không thể không vượt rào!”
Lục Thời An kể ra hết hành vi phạm tội của Lục Diệu Thần.
Lục lão phu nhân mở to hai mắt kinh ngạc nói: “Chuyện này… sao có thể? Diệu Nhi luôn hiểu chuyện hiếu thuận, sao có thể làm ra những chuyện như vậy??”
“Tổ mẫu, hiếu thuận và tàn ác không liên quan gì đến nhau, tuy đại ca hiếu kính với người nhưng đó không ảnh hưởng đến việc hắn làm chuyện ác. Người ở lâu trong nhà không biết được những chuyện hắn làm bên ngoài, nếu người không tin thì cứ cho người nghe ngóng là biết ngay. Cả thành Dương Châu này không ai là không biết đến ác danh của Lục đại thiếu gia!”
Lục lão phu nhân đau đớn, lệ rơi lã chã, dù tôn nhi của mình có sai đến đâu bà vẫn bênh vực: “Làm sai đương nhiên chịu phạt, nhưng tống giam thì nặng quá rồi… thời gian trước đại ca con bị thương còn chưa khỏi…”
“Con đê ngàn năm sụp vì tổ kiến nhỏ, nếu không quản thúc e sẽ gây thêm chuyện lớn hơn… con thấy qua chuyện này đại ca biết hối cải cũng chưa chắc đã là chuyện xấu!” Lục Thời An cẩn thận lau nước mắt cho tổ mẫu, rồi lại an ủi: “Có oan thì giải, làm sai phải phạt, chuyện của đại ca người cứ giao cho chúng con đi, tổ mẫu nhất định phải bảo trọng thân thể, chăm sóc tốt cho bản thân mình!”
Nghe được những lời này, lòng lão phu nhân thoáng được trấn an.
“Tổ mẫu lao tâm nửa ngày rồi cũng nên đi nghỉ thôi, hôm khác tôn nhi lại đến phụng dưỡng!” Lục Thời An chắp tay hành lễ rồi lui ra ngoài.
Việc này cũng không phức tạp, chỉ cần tìm ra người hãm hại thì có thể lật lại bản án, bọn người Lục Trạch lo quá tất nhiên sẽ loạn, ngẫm lại người có thể trộm con dấu riêng của Lục Diệu Thần nhất định là giặc nhà.
Bắt đầu từ Lục gia, chưa quá nửa ngày Lục Thời An đã tìm được tiểu tặc kia, là hạ nhân bên cạnh Lục Diệu Thần. Tên này được người khác cho đồ tốt, nên trộm lấy con dấu, ai cho y đồ tốt thì đó là chủ nhân của y.
Nhưng suy cho cùng việc này cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ đẩy mấy tên râu ria ra chết thay thôi.
Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, song Lục Thời An không giao ra ngay, mà để cho Lục Diệu Thần ở trong đại lao hơn nửa tháng nữa. Lục Diệu Thần trong lao có chết cũng không nhận tội bị ăn đòn vài trận, bệnh càng nặng thêm. Đến ngày ra tù, y đã gầy trơ xương, tính cách thay đổi hoàn toàn, biết kính cẩn, khiêm tốn nghe lời hơn rất nhiều.
Thời Hoạ nghe nhóm nha hoàn lén bàn tán, Diệu đại thiếu gia đã thay đổi một cách chóng mặt, vào nhà giam một lần giống như thay da đổi thịt vậy.
Nàng bật cười, lãng tử quay đầu thật đáng quý nhưng những người đã chịu tổn thương thì sao? Vị cô nương bán nghệ vì y mà chết… là bởi nàng có thân phận đê tiện sao, cho nên bị người khác tuỳ ý làm nhục, rồi bỏ cả đống tiền dơ bẩn là có thể che giấu cả mạng người sao…
Những kẻ cao cao tại thượng xem mạng người như trò đùa, thế gian này thật sự quá bất công.
“Họa Họa.”
“Hả…” Lục Thời An mới từ viện của Lục lão phu nhân về, trời đã tối màu, đèn lụa giăng lên khắp nơi. Hắn đi vào cửa thì thấy Thời Hoạ ngồi dựa vào hành lang, dáng vẻ lười biếng, khuỷu tay chống trên lan can, tay áo rộng rớt xuống lộ ra cổ tay trắng muốt, tay trái chống má, tay phải cầm quạt nhẹ phe phẩy, nàng nhíu mày thất thần nhìn xa xăm. Hắn đến từ phía sau bịt mắt nàng lại, làm nàng giật mình.
Nàng gỡ tay hắn ra, hờn dỗi: “Nhị thiếu gia… ngài làm ta hết hồn! Lão phu nhân đã đỡ chưa?”
“Đỡ rồi, không cần uống thuốc nữa, cơm cũng ăn được hơn nửa chén!”
“Nàng đang nghĩ gì mà xuất thần vậy?” Lục Thời An khom người, tay vòng lên vai nàng, cúi đầu xuống, mặt dán vào chiếc cổ trắng ngần thơm tho của nàng, đôi môi mỏng cố tình mơn trớn da thịt: “Đừng động…”
Hơi thở ấm áp phả từ cổ lên đến vành tai, làm cho Thời Hoạ bức bối, thân thể không chịu được run lên, trái tim đập loạn xạ, mặt ngọc ửng đỏ, vừa e thẹn vừa mắc cỡ, liền đưa tay che vành tai nóng rực lại, la lên: “Nhị thiếu gia… đang ở bên ngoài đó!! Sao ngài có thể càn rỡ vậy được!”
Hắn khẽ cười, đôi tay che mắt dịch xuống dưới chạm vào cánh môi nàng: “Ý Hoạ Hoạ là… vào phòng? Vào phòng thì được làm vậy đúng không?”
Tiện đà, ngón tay lướt xuống cổ đi vào trong áo, Thời Hoạ vội bắt lấy bàn tay làm loạn, há miệng cắn lên mu bàn tay hắn.
“A… nha đầu xấu xa!” Miệng nàng cứng, lần này cắn không nhẹ, trên mu bàn tay xuất hiện hai dấu răng rõ ràng. Lục Thời An đau quá liền buông ra, Thời Hoạ nhân cơ hội chạy thoát, đến độ quạt tròn rơi trên đất cũng không kịp nhặt lên, vội vã chạy vào phòng.
“Nàng khôn hồn chạy nhanh một chút, đừng để ta bắt được!”
Tiểu bạch thỏ dù có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi miệng sói xám!
Lục Thời An nhặt quạt tròn của nàng lên, đặt lên chóp mũi, vẻ mặt thoả mãn nheo mắt ngửi.