Thời Họa Thời An - Đường Khương

Chương 77: Thả đèn!



Phố phường nối đuôi cả một đoạn đường dài, nhà cửa san sát nhau đều treo đèn lụa trước cửa, chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Xe ngựa đã chạy hơn nửa nén nhang rồi vẫn chưa có ý định dừng lại. Thời Hoạ vén mành nhìn ra bên ngoài, đèn đuốc sáng trưng, xe cộ người đến người đi vô cùng nhộn nhịp, hàng quán bên đường vẫn chưa đóng cửa, đặc biệt là tửu lầu và quán ăn thực khách ngồi đầy bên trong, tiếng nhạc cổ hoà lẫn với tiếng trò chuyện huyên náo của mọi người.

Màn đêm không ảnh hưởng chút nào đến sự phồn hoa náo nhiệt của toà thành này. Thời Hoạ chưa từng ra khỏi cửa, nên không biết đường đi, nàng buông mành, quay mặt nhìn hắn, hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

Lục Thời An không đáp mà hỏi lại: “Hôm nay là mùng mấy?”

Thời Hoạ ngẫm nghĩ, chợt ánh mắt sáng lên, phát hiện: “Tiết Khất Xảo!”

“Đúng vậy…” mặt hắn tràn đầy ý cười: “Chức  nữ nương nương rất linh thiên, bây giờ nàng đã khéo tay rồi, cũng nên có lang quân thôi. Năm nay không bái trăng nữa, ta đưa nàng đi thả đèn!”

Mặt nàng đỏ lên, đột nhiên nàng nhớ đến nắm ngoái nàng và Đào Chi bái trăng ở hoa viên, phía sau hành lang có bóng người: “Hoá ra… là ngài!”

“Đúng vậy… là ta!”

Đương nói, xe ngựa đã chạy đến gần sông Thất Sa, Lục Thời An phân phó Thập Tứ dừng ở nơi vắng vẻ. Thời Hoạ xuống xe ngựa liền nhìn thấy đường phố đầy xe ngựa được chạm trổ tinh xảo, dòng người đông đúc, đều là những đôi trai gái chưa cưới gả hoặc là đôi phu thê trẻ. Ai ai cũng váy vóc lụa là, hoa văn lộng lẫy.

Hai bên bờ sông là những ngọn đèn sáng rực, thuyền hoa đủ loại hình dáng đậu neo vào bờ, bên trên đều treo đèn liên hoa đầy màu sắc để phù hợp lễ hội, ánh vàng lung linh phản chiếu trên mặt sống Thất Sa rực rỡ, trông thật đẹp mắt.

Lục Thời An đưa tay ra: “Đi thôi!”

Hắn nắm tay nàng, sóng vai đi đến ngọn đèn sáng nhất trên cầu. Một cơn gió thổi đến, thổi làn váy phớt qua ngón tay hắn. Lục Thời An xoay mặt lại nhìn nàng, Thời Hoạ hơn nghiêng gương mặt nhỏ nhìn về đám đông cách bờ không xa, mái tóc nàng chỉ cài một cây trâm hoa châu thanh nhã, hai hạt châu trắng rũ xuống cạnh vành tai ửng hồng, nó lắc lư theo mỗi bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển của nàng, mang đến cảm giác thanh thoát mềm mại, động lòng người.

Nhiều chiếc thuyền nhỏ đậu ven sông, ở đó bán đủ loại hoa đăng đủ màu sắc, còn có đồ uống và phao bơi.

Trước thuyền có rất nhiều người, Lục Thời An sợ nàng phải chen lấn nên đưa nàng đến bậc thềm trên cao đợi, còn hắn đi mua đèn.

Vừa mới rời mắt đi, khi thanh toán tiền hoa đăng xong hắn xoay người liền thấy một công tử trẻ tuổi mặc cẩm ý đứng bên cạnh Thời Hoạ, y đang chắp tay đáp lời với nàng.

Đương lúc nàng do dự không biết đáp thế nào, Lục Thời An bước đến, hắn không vui liếc vị công tử kia một cái, nắm tay nàng công khai đánh dấu chủ quyền, giọng ngọt ngào như mật gọi nàng: “Nương tử, để nàng đợi lâu rồi!”

Vị công tử trẻ tuổi kia thấy Thời Hoạ cô nương chưa búi tóc cho nên mới đến gần, không ngờ nàng lại là nàng dâu nhỏ của người ta, y xấu hổ đỏ mặt, chắp tay nói: “Thất lễ!” Sau đó rời đi.

“Ngài… nói lung tung gì vậy!” Tiếng gọi nương tử đầy tình ý khiến mặt Thời Hoạ đỏ bừng, nàng thấp giọng giận dỗi.

Lục Thời An nắm tay nàng đi lên thềm đá, tản bộ: “Ta không có nói lung tung!”

Thời Hoạ không biết nói gì, chỉ e thẹn cúi đầu nhìn dưới chân.

Bước lên phiến đá xanh, Lục Thời An đưa hoa đăng vào trong tay nàng, cười cười: “Nàng thả đi!”

Thời Hoạ cẩn thận cầm nó, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng thả đèn trên mặt nước, chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại thầm cầu nguyện sớm ngày tìm được mẹ.

Hoa đăng trôi theo dòng nước đi về phương xa, mong là ước nguyện của nàng sẽ thành hiện thực.

“Ta có hai ước nguyện!”

“Hả?” Thời Hoạ nhìn góc nghiêng mặt hắn, tò mò hỏi: “Ước nguyện gì?”

“Ước cho điều ước của nàng thành hiện thực!” 

Nàng cong mắt cười, lúm đồng tiền thật sâu: “Vậy điều còn lại?”

Lục Thời An nhìn chăm chăm vào nàng, ánh mắt đong đầy tình ý, bên môi cong lên nụ cười: “Muốn sớm ngày nghe nàng sửa miệng gọi ta là tướng công!”

Trong đôi mắt đen láy của hắn, Thời Hoạ nhìn thấy đèn hoa đăng dập dìu theo con nước và gương mặt đỏ như máu của chính mình.

“Hoạ Hoạ… nàng có chịu gả cho ta không?”

Dường như có hai âm thanh cùng vang lên…

“Ta cưới nàng, cho nàng mái nhà, nàng ở bên cạnh ta được không?”

Tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh dường như tan biến, bên tai nàng tất cả đều là tiếng vang từ lồng ngực mình.

Hình ảnh tiết đoan ngọ hôm đó liên tục chạy trong đầu nàng…

Hóa ra, hắn đã muốn cưới nàng từ lâu…

Yên lặng nhìn nhau một lúc lâu, hắn thấy nàng vẫn không nói lời nào, Lục Thời An bước đến gần nàng hơn, dùng ống tay áo rộng che khuất mặt hai người, chạm khẽ lên môi nàng một nụ hôn.

“Không nói thì ta xem như nàng đã đồng ý rồi…”

Ôm nhau trên bờ, hôn nhau dưới đèn, đôi tình nhân quyến luyến không rời, chỉ là trong mắt người nào đó nó lại trở thành cây kim chói mắt, đau thấu tâm can.

Đèn trong tay Chu Nhất Nhu rớt xuống sông, ngọn đèn tắt ngúm, người như lạc mất hồn phách.

Nhìn người trong lòng hôn một nữ tử khác, loại mùi vị này đau đến độ tê tâm liệt phế lại ghen ghét dữ dội, nàng không thể tha cho nàng ta được!

Đèn đã trôi xa, trăng cũng treo trên giữa bầu trời, không còn sớm nữa, bọn họ dắt tay nhau đi về lối cũ. Vừa mới lên xe ngựa, Lục Thời An đã dán sát lại, dồn Thời Họa vào trong góc, cúi đầu gặm môi nàng. Tiếng hô giật mình của nàng bị hắn nuốt trọn, lúc nãy ở trên bờ chỉ lướt qua rồi thôi, hắn nào có thể chịu được!

Chiếc lưỡi linh hoạt càn quấy trong miệng nàng, đầu lưỡi bị cắn mút đến tê dại, nước bọt theo khóe môi trượt xuống lại bị hắn đưa lưỡi cuốn vào miệng, nuốt xuống.

Nụ hôn này rất lâu, mọi suy nghĩ của Thời Họa đều bị hắn hút cạn. Nàng mềm nhũn dựa vào người hắn thở hỗn hển, để mặc hắn khi dễ. Bàn tay với vào trong vạt áo, nắm trọn núi tuyết, đầu v* từ từ dựng đứng lên giữa hai ngón tay.

Nhìn thấy hai má nàng đã nhiễm sắc tình, đôi môi đỏ khép mở rên nhẹ, hắn càng thở gấp, yết hầu di chuyển liên tục, môi cọ bên tai. Hắn đưa tay gỡ khuyên tai nàng xuống rồi ngậm vành tai đỏ như máu, nàng co rúm dựa vào lòng ngực hắn, huyết khí dâng trào, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Giữa hai chân rỉ ra rất nhiều chất nhờn, nàng vội khép chặt hai chân theo bản năng. Thời Hoạ cúi người ngã lên đầu gối hắn, né tránh khơi gợi kia: “Nhị… thiếu gia…đừng làm loạn nữa…”

Lục Thời An nói: “Được, vậy nàng hôn ta đi…”

Nàng đỡ cánh tay hắn, ngửa cổ hôn.

Nhân cơ hội đó, hắn giữ eo nhỏ nhấc nàng lên đặt giữa hai chân, lòng bàn tay vuốt ve da thịt mịn màng sau gáy nàng. Lục Thời An biết rõ điểm mẫn cảm của nàng nằm ở đâu, nàng thích âu yếm như thế nào, hôn làm sao.

Môi lưỡi cuốn lấy nhau cũng không thể ngăn được âm thanh rên rỉ phát ra từ cổ họng.

Xe ngựa lay động, hai chân nàng tách ra, vừa hay đè lên vật cứng của hắn. Cách mấy lớp vải nó cọ xát lên â/m hạch của nàng, nhưng vẫn không có được loại cảm giác kia. Nàng nóng bức khó chịu, bên trong trống rỗng không ngừng phun mật dịch.

Hắn cố tình mê hoặc nàng, giọng nói trầm thấp vô cùng quyến rũ: “Hoạ Hoạ…muốn không?”

“Để ta đi vào được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.