Lục Thời An ôm Thời Hoạ vào trong phòng, nhét vào trong màn phù dung, yết hầu căng cứng, nói: “Ta đi tắm…nàng cởi y phục đợi ta…”
Cặp mắt sâu thẳm của hắn nhìn chăm chăm vào Thời Hoạ, khiến nàng thẹn thùng, vội lấy chăn gấm che mặt, đáp: “Nhị thiếu gia mau đi đi! Trời tối rồi, mau đi nghỉ sớm thôi!”
“Được… ta biết nàng chờ không nổi…”
Thời Hoạ xấu hổ buồn bực đập tay xuống giường, vội xoay người vào trong, phản bác: “Ta không có!”
Qua một lúc, Thời Hoạ nghe tiếng rèm châu va vào nhau, Lục Thời An đã quay trở lại. Hắn thổi nến, rồi nhấc chăn nhích lại từ phía sau mang theo hơi lạnh, hắn áp sát mông nàng, hương hoa nhài thanh mát nhàn nhạt chui vào khoang mũi, hương thơm dễ chịu này khiến tâm tình đang bình tĩnh của nàng nhảy nhót không ngừng.
“Sao lại không cởi đồ?” Hắn vén mái tóc mềm mại của nàng qua một bên, dán mặt lên cổ, đè thấp giọng nói: “Đợi ta cởi cho sao…”
Hắn cắn vải áo trên vai nàng kéo xuống, bàn tay ấm áp từ hông đi lên. Ngón tay vừa mới kéo thút thắt của yếm đào thì bị Thời Hoạ giữ tay ngăn lại. Nàng nuốt căng thẳng xuống, nói: “Nhị thiếu gia… ta… nguyệt tín của ta hơn nửa tháng rồi chưa có, ta sợ…”
Lục Thời An ngẩn người, dạo gần đây hắn bận quá nên đã ngó lơ một chuyện… nếu có thì có lẽ là ngày đó trên xe ngựa…
Đột nhiên không gian im ắng đến đáng sợ, thời gian đợi hắn phản ứng, Thời Hoạ cảm thấy lâu lạ thường, lâu đến độ thân thể nàng cứng đờ, tay chân run rẩy.
Hắn lấy lại tinh thần, ôm nàng chặt hơn, bàn tay đặt lên bụng nhẹ vuốt ve, ngữ điệu có thể nghe ra ý cười: “Đừng sợ… nếu có thì chúng ta thành thân trước, sau khi hài tử ra đời ta sẽ lo hết, nàng không cần phải động tay vào, được không?”
“Được…” Thời Hoạ xoay người, thân hình nhỏ hắn rúc vào ngực hắn, có hắn nàng không sợ điều gì cả.
Ngày hôm sau, dùng xong bữa sáng, Lục Thời An không ra ngoài mà cho người thỉnh đại phu đến bắt mạch cho Thời Hoạ. Nhưng đó không phải là hỷ mạch, chỉ vì đang giao mùa, thân thể nàng yếu đuối, lại thích lạnh nên nhiễm hàn một chút.
Nghe đại phu nói xong hai người khẽ thở phào.
Lục Thời An sợ nếu lúc này có hài tử, thứ nhất là nàng đang còn nhỏ tuổi, thứ hai là sang năm thi xuân hắn vào kinh thi, hẳn sẽ không yên tâm để nàng ở nhà một mình, còn mang nàng đi theo thì đường xá vất vả, nàng sẽ chịu không nổi.
Mà Thời Hoạ bên này lại chưa sẵn sàng để làm một mẫu thân.
Nếu không có thai đương nhiên là chuyện vui.
Buổi tối, dưới ánh đèn của thư phòng, hắn đang xem một ít văn chương thư tịch có liên quan đến kỳ thi xuân. Thời Hoạ ngồi bên cạnh, khi thì mài mực, khi thì châm trà, buổi tối hắn không cho nàng động đến kim chỉ cho nên nàng rảnh rỗi bèn tìm một quyển thi tập trên kệ sách, lật xem để giết thời gian.
Lục Thời An gác bút, thấy nàng đang xem chăm chú, liền hỏi: “Nàng đọc sách biết chữ đều do thầy dạy cả sao? Học được mấy năm rồi?”
“Không phải,” Thời Hoạ khép sách lại, giọng điệu đầy tự hào: “Cha nói học vấn của Mục Thanh ca ca rất giỏi, vì vậy để ta đi theo Mục Thanh ca ca học chữ!”
Nhớ đến khoảng thời gian vui vẻ kia, trong mắt nàng toàn ánh sáng: “Mục Thanh ca ca khen ta thông minh! Huynh ấy rất sẵn lòng dạy ta!”
Người nói vô tình người nghe cố ý, đằng sau gương mặt bình tĩnh của Lục Thời An là cảm xúc ghen tuông điên cuồng.
Hắn à lên một tiếng, ánh mắt nhìn nàng có chút quỷ dị, hắn rời lưng khỏi ghế dựa, nhích lại gần nàng: “Họa Họa.. nàng dựa lại đây!”
“Hả?” Nàng không nhúc nhích.
Nàng không động thì hắn động, hắn cúi người đè nàng lên ghế, buộc nàng đón nhận nụ hôn nồng nhiệt.
Lục Thời An lười biếng thả lỏng thân thể, dựa vào ghế híp đôi mắt phượng nhìn nàng ngồi trên đùi mình, mày nàng nhíu lại, chiếc eo thon khẽ động. Hắn tận hưởng cảm giác này, đưa tay nắm đấy đôi nhũ hoa đang run rẩy: “Họa Họa…quả thật thông minh, dạy một biết mười… nàng làm nhanh một chút nữa….”
Bọn họ làm càn từ thư phòng đến phòng tắm, sau đó lại đến giường ngủ, Thời Họa mềm nhũn nằm trên giường, nghiêng người nhìn hắn lấy vài viên thuốc trong bình sứ nhỏ để uống.
Lòng nàng lo lắng, kể từ lần từ Thương Châu về, trước khi ân ái hắn đều uống thuốc này, chẳng lẽ vì lần thổ huyết kia mà thân thể hắn bị thương tổn… cho nên thuốc này là…
Trong lúc Thời Họa miên man suy nghĩ, ngọn nến đã bị thổi tắt, hắn phủ người lên, đùi ngọc của nàng bị tách ra, vật cứng chen giữa chân nàng. Hắn đang thăm dò lối đi vào, nào ngờ Thời Họa đột nhiên kẹp chặt lại, hắn khàn giọng kêu lên: “Ư…làm sao vậy?”
Hắn đưa tay xoa xoa hai khối thịt tròn, đầu ngón tay khảy hạt châu: “Để ta đi vào…”
“Nhị thiếu gia… thứ ngài vừa uống là cái gì?” Lúc trước nàng không hỏi, hắn cũng không nói, hôm nay bất luận thế nào nàng cũng phải hỏi cho ra nhẽ.
Sở dĩ Lục Thời An không nói là vì chuyện này không đáng để nhắc đến, hơn nữa lúc này nói ra sẽ quấy rầy hứng thú của hắn.
“Không có gì,” hắn cúi đầu ngậm vú nàng, tay cũng lướt xuống tìm kiếm u cốc tràn trề dịch mật, cảm giác trơn trượt mịn màn sờ rất thích, ngón giữa vân vê hạt đậu: “Ngoan… tách chân ra…”
Thời Họa hít sâu, bên trong vô cùng trống trải nhưng nàng vẫn lo lắng cho thân thể hắn, cổ họng phát ra tiếng rên kiềm chế, giọng run rẩy khuyên hắn: “Nhị thiếu gia… thân thể quan trọng… là thuốc thì cũng có ba phần độc…”
“Không sao…” Hắn từ từ hôn xuống dưới, đến chiếc bụng nhỏ bóng loáng hắn dùng sức tách hai chân nàng ra, định chôn mặt vào trong thì nghe nàng nói: “Cho dù là bổ dương… thì không thể dùng nhiều được… sẽ tổn thương thân thể….”
Lúc này nàng tương đối dạn dĩ, đã từng lén xem các tạp thư, nàng nhớ mang máng trong sách có về những điều như vậy.
Lục Thời An dừng lại, hắn im lặng một lúc thật lâu, trong phòng rối đen, Thời Họa không thể nào nhìn rõ biểu cảm của hắn, nàng có hơi hoảng hốt… hối hận vì lời của mình thẳng quá… sao có thể nói trắng ra như vậy làm mất thể diện của hắn..
Nàng vội giải thích: “Nhị thiếu gia… ta không có ý gì khác, ta chỉ lo cho thân thể ngài thôi…”
Đáp lại nàng là tiếng cười khẽ, tiếp theo hắn nhoài người nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của nàng đặt trên vai. Không đợi nàng khép chân lại, hắn đã đè người xuống, vật cứng xỏ qua người nàng không chút lưu tình, động tác vô cùng hung ác, giống như có thù với nàng.
“A…” Nàng chưa kịp thích ứng với vật to lớn trong thân thể hắn đã động eo tàn phá hang động chật hẹp ẩm ướt, hắn tùy ý ra vào như thể muốn chơi nàng đến bật khóc: “Đừng lo… Ta nguyện chết trên người nàng!”
Hai chân Thời Họa bị ép chặt trước ngực, không thể phản kháng được, tư thế xấu hổ này hoàn toàn khóa nàng lại, nàng vừa rên vừa khóc, xin hắn: “Nhẹ….một chút…”
Hắn cắn xương quai xanh của nàng, sau đó lướt lên trên mặt gặm nhấm: “Không nhẹ được… không thể làm trái công hiệu của tráng dương bổ thận được…”