Thời Họa Thời An - Đường Khương

Chương 81: Tỷ tỷ!



Vốn đang là cuối mùa thu, ban đêm rất lạnh nhưng bên trong phòng lại nóng bức như nắng gắt mùa hè, từng làn sóng nhiệt liên tục ập đến. Mồ hôi Thời Hoạ rơi trên gối, khoái cảm như thuỷ triều kéo đến, thổi quét toàn thân. Nàng vừa rên rỉ vừa nức nở, cổ họng thiếu nước khiến nó khàn đặc: “Ưm… ư… nhị thiếu gia… ca ca… ta không chịu được… sẽ chết mất!”

“Hoạ Hoạ ngoan… công hiệu của thuốc này rất lớn… nếu không giải quyết xong… thì sẽ tổn hại đến thân thể, nàng thương ta… chắc sẽ không đành lòng thấy ta khó chịu phải không…” Lục Thời An nhấc mông nàng lên, kéo lại gần hông mình, d/ương v/ật cứng như sắt vừa nóng vừa to đặt ở khe hẹp, hắn cọ q/uy đ/ầu, dùng giọng trầm thấp dụ dỗ: “Chổng mông lên…” 

“Ta không muốn…” Sao lại… làm tư thế xấu hổ như vậy được!

“Chát… chát… chát…” Hắn đánh ba cái trên mông nàng, âm thanh thật vang, tuy không đau nhưng lại khiến người khác giận dữ và xấu hổ. Thời Hoạ nghẹn ngào: “Ngài đánh ta… ưm…”

“Ai bảo nàng không nghe lời?” Ngón tay trơn trượt theo kẽ mông tìm kiếm, hai mảnh thịt mềm bị tách ra, cửa hang bị căng ra chưa kịp khép vào đang liên tục phun mật dịch. Hắn cắm vào một ngón tay, móc chỗ thịt mềm bên trong, bên ngoài liên tục vân vê. Rất nhanh thân thể nàng run lên, mông lắc lắc, thét lên sau đó tiết ra một đống dịch nhầy.

Không đợi cho nàng ổn định lại hơi thở, hắn rút ngón tay ra khỏi hoa h/uyệt, thay vào đó là nhục hành to lớn, chặn kín hết tất cả mật dịch bên trong, mỗi lần thúc vào đều là âm thanh ướt át d/âmdục.

Hắn siết vòng eo nàng, đẩy hông tới, đôi lúc còn đưa tay đánh lên mông nàng, mỗi lần như vậy hoa h/uyệt liền co rút lại, cắn hắn đến độ phiêu lạc hồn phách, muốn dừng cũng không được: “Bảo bối… mút ta chặt như vậy làm gì? Muốn ta bắn cho nàng sao?”

Thời Họa quỳ gối lên giường, mông vểnh lên, vừa ngại vừa xấu hổ bị ép phải đón nhận sự va chạm của hắn, phản đối yếu ớt: “Không phải…ta không có..” Nàng vừa rên vừa khóc: “A…ư… ta không chịu được….ưm….a… sâu quá…ca ca… nhẹ một chút…”

“Nói dối… rõ ràng siết ta rất chặt….” Hắn thúc vào hoa tâm tê dại, cảm nhận từng vòng siết của nàng, hắn cắn chặt răng, đâm mạnh hơn: “Xít…a… còn không muốn cho ta lui ra…ư….”

Hắn hít một hơi sâu, mồ hôi chảy ròng ròng vì bị nàng siết chặt, hắn nắm eo nhỏ nàng điên cuồng đâm vào, khi hắn bắn ra, hắn căng cứng người ôm chặt mông nàng: “Yêu tinh…”

Không biết làm bao nhiêu lần, cho đến khi ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong nhà, tiếng động bên trong màn mới dừng lại.

Hắn ôm Thời Họa trong khuỷu tay, thân thể nàng không ngừng run rẩy, nàng mệt đến độ nói không nên lời, tinh thần lơ lửng trên không, ánh mắt mơ màng. Hắn nắm cằm nàng, đút cho nàng một ít nước ấm, nàng rất khát, giọng nỉ non: “Muốn nữa…”

“Ta vẫn còn có thể…” Lục Thời An đặt chung trà xuống, bàn tay lướt qua thân thể mềm mại chi chít dấu vết hồng hồng. Khi chạm đến giữa hai chân, đột nhiên nàng thức tỉnh, khép chặt hai chân, khàn giọng nói: “Ta không phải nói cái này!”

“Được…” Thấy nàng sợ như vậy hắn cũng không chọc nàng nữa, tiếp đó rót một ít nước đút cho nàng.

Thời Họa uống xong, dựa vào ngực hắn chầm chậm khép mắt lại, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Lục Thời An cúi đầu hôn hàng mi dài vương nước mắt của nàng, sau đó bung chăn gấm đắp lên người, mãn nguyện ôm nàng đi ngủ.

- ------------------------------------

Thời gian thấm thoát qua đi, chớp mắt đã đến cuối năm, ngày đó vào ngày sinh thần của Lục lão phu nhân.

Mọi năm vẫn làm đơn giản, nhưng nghĩ đến cả năm này Lục phủ gặp rất nhiều chuyện, lão phu nhân còn sinh bệnh, hiếm khi đến ngày sinh thần cho nên muốn làm náo nhiệt một chút. Sáng sớm đã sai người bố trí khắp nơi, không chỉ thỉnh gánh hát Lê Viên đến mà còn thỉnh các nghệ nhân tạp kỹ và thuyết thư đến, mọi thứ đều chu toàn thỏa đáng.

Cửa lớn Lục phủ mở rộng, chào đón khách khứa đến mừng thọ.

Sáng sớm, Thời Họa ngồi trước bàn trang điểm chải đầu, Lục Thời An đi từ phía sau tới, mở hộp trang sức, lấy ra một cây trâm Ngọc Lan cài lên tóc nàng, người trong gương, dung nhan ửng hồng, vô cùng xinh đẹp.

Thời Họa cũng nhìn hắn trong gương, hai người nhìn nhau rồi mỉm cười, bên trong ánh mắt có chút lưu luyến triền miên, khiến nàng nhớ đến chuyện tối hôm qua làm ở trước gương…

Hình ảnh đỏ mặt xuất hiện trong đầu làm cho hai má Thời Họa càng đỏ hơn. Lục Thời An cong lưng, mặt dán bên tai nàng, cố ý trêu chọc, hắn cười ngả ngớn phong lưu: “Nàng đang nghĩ cái gì… ta thấy không cần phải bôi thêm phấn mặt đâu…”

“Không nghĩ gì cả…” Thời Họa dời mắt, nghiêng mặt né tránh cánh môi ấm áp của hắn.

Hắn thẳng lưng, thu lại thần sắc: “Lát nữa tỷ tỷ sẽ đến!”

“Tỷ tỷ?” Thời Họa chưa từng gặp Lục Thanh Gia nên có chút lo lắng, nàng vội hỏi: “Tính tình tỷ tỷ như thế nào?”

Lục Thời An vỗ vai nàng, cười nói: “Nàng đừng lo lắng, mọi chuyện đã có ta ở đây!”

Ngẫm nghĩ, hắn lại nói tiếp: “Từ khi tỷ ấy rơi xuống nước vào năm ngoái, tính tình tỷ ấy đột nhiên trở nên kỳ lạ, lời nói khó hiểu, nếu tỷ ấy nói chuyện gì đó kỳ quặc với nàng thì nàng đừng bận tâm nhé!”

“Ta biết rồi!” Thời Họa gật đầu.

Hôm qua, Lục Thanh Gia cùng phu quân là Vệ Miễn từ kinh thành về Dương Châu. Vốn dĩ nàng không muốn quay về, nhưng gần đến cuối năm, Vệ Miễn là ông cụ non nặng hiếu đạo lễ nghi nằng nặc đòi về quê ăn tết tế tổ.

Vì vậy phu thê hai người còn cãi vả mấy câu, cuối cùng nha hoàn Lục Chi khuyên bảo một hồi, nàng đành bấm bụng lên thuyền về Dương Châu.

Sinh thần của tổ mẫu, nàng là đại tôn nữ không thể không đến chúc thọ.

Giờ mão một khắc, trời vừa hừng sáng, trong phòng vẫn tối đen như mực. Nha hoàn Lục Chi đẩy cửa đi vào, vén màn lên, nhẹ giọng gọi: “Tiểu thư… dậy thôi!”

“Đừng ồn… để ta ngủ một lúc nữa!” Lục Thanh Gia trở mình, phủ chăn kín đầu, sau đó ngủ tiếp.

Lần này Lục Chi không thể dung túng nàng, nàng ta khom lưng, vỗ vai: “Tiểu thư, hôm nay là ngày của lão phu nhân, sáng nay chúng ta cần phải hồi phủ!”

Lục Thanh Gia lầm bầm oán hận: “Ai lại tổ chức sinh nhật vào sáng sớm chứ! Trời còn chưa tỏ nữa, Lục Chi ngoan để cho ta ngủ một lát, một chút nữa thôi!”

Chủ tớ hai người giằng co qua lại, đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, Lục Miễn hôm qua ở thư phòng bây giờ trở về phòng thay quần áo.

“Cô gia,” Lục Chi bước lên hành lễ, rồi đứng một bên.

Vệ Miễn ừ một tiếng, nâng mắt nhìn về phía Lục Thanh Gia ở trên giường quấn chăn giống như một cái kén, bên môi hắn mang theo ý cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: “Ngươi lui xuống đi!”

Lục Chi tuân lệnh đi ra ngoài, khép cửa lại.

“Ngủ thêm hai khắc nữa, sau đó nhất định phải dậy nhé!”

Lục Thanh Gia lăn vào bên trong giường, hài lòng nói: “Cảm ơn ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.