Khi Lục Thời An trở về U Lộ Viện, Thời Hoạ đang thêu thùa dưới ánh đèn, là một bộ bao đầu gối bằng lông chồn, để cho hắn mang đến trường thi.
Kinh Thành không giống Dương Châu, Thời Hoạ là người phương bắc, nàng biết tháng ba vẫn còn rét, vả lại còn nghe nói ở trường thi cực kì lạnh cho nên nàng làm một ít đồ chống lạnh cho hắn.
Cổ nàng có hơi mỏi, lúc ngẩng lên thì thấy Lục Thời An đứng ở trước cửa nhìn nàng không chớp mắt.
Đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một người không gây ra tiếng động gì, Thời Hoạ giật mình, bĩu môi giận dỗi: “Nhị thiếu gia về từ lúc nào? Không thèm nói một câu!”
“Vừa về thôi,” Lục Thời An đến lấy bao gối trên người nàng ra, sau đó ôm nàng lên, hỏi: “Tắm chưa?”
“Chưa…”
Hắn xoay người ôm nàng vào phòng tắm, cởi áo khoác thắt lưng, giao hoan trong thùng nước ấm.
Đêm nay hình như hắn hơi là lạ, không nói gì, hành động lại dịu dàng không mấy hứng thú. Thời Họa không kiềm được tiết ra vài lần, cả người như không có xương sống, mềm nhũn dựa vào ngực hắn thở dốc.
“Ca ca…” Thời Họa đưa tay ôm cổ hắn, lại gần hôn lên môi một cái: “Sao lại không vui?”
Hắn cúi đầu đón nhận nụ hôn của nàng: “Không có… uống ít rượu nên hơi mệt một chút!”
Lục Thời An không định nói cho nàng những chuyện ồn ào kia, hắn cảm thấy có lỗi vì suýt nữa đã để nàng rơi vào hiểm cảnh.
Nước trong thùng lạnh dần, hắn rút ra khỏi cơ thể nàng.
Sau đó, cẩn thận rửa sạch cho nàng rồi bế về giường, ôm trong lòng ngực, nhẹ nhàng nói: “Sang năm, chúng ta sẽ vào kinh với tỷ tỷ và tỷ phu!”
“Hả?” Thời Họa đang lười biếng, vừa nghe những lời này nàng lập tức tỉnh táo: “Ta cũng có thể vào kinh sao?”
Lục Thời An ừ một tiếng, cọ cằm lên mái tóc mềm của nàng, tỉ tê: “Nàng muốn đi không?”
“Không muốn!” Nàng cố ý nói: “Ngài ra ngoài ta sẽ được thanh tịnh, cầu mà còn không được nữa, ta không muốn theo ngài vào kinh thành!”
“Nàng được lắm!” Hắn tách chân nàng ra, vật cứng nằm ngay thịt mềm, quét tới quét lui: “Dám chê ta phiền!”
Thời Họa thấy biểu tình của hắn đã khôi phục lại như thường ngày, nàng khẽ thở phào, xoắn thân hình mềm mại như rắn nước né tránh: “Nhị thiếu gia tha cho ta đi, ta nói sai rồi!”
“Muộn rồi!” Lục Thời An bắt lấy eo nhỏ của nàng, nâng một chân lên, d/ương v/ật cọ vào giữa hai chân: “Cho nàng thêm một cơ hội, nói sai chỗ nào?”
Q/uy đ/ầu đang ở giữa cánh hoa, cọ xát khiến nàng tê dại, nàng chẳng có chút tiền đồ nào bắt đầu đắm chìm: “Ư…ư… ta…ta không nên khẩu thị tâm phi, ta thật sự muốn đi!”
“Muốn đến nhường nào?” Hắn hôn lên vùng da mẫn cảm sau cổ nàng, tay xoa nắn nhũ hoa, hai ngón tay vân vê hạt đậu đỏ.
Thời Họa nào có thể chịu được cái trêu chọc này, trái tim ngứa ngáy như có hàng ngàn con kiến đang bò, ngay cả giọng nói cũng mang theo chút khàn: “Rất muốn, vô cùng muốn, từng giây từng phút đều không muốn rời khỏi ngài!”
Hắn thẳng eo, vật cứng thô bạo kia liền chui vào thân thể nàng.
“Ư…” Tiếng rên đầy thỏa mãn.
Ngọn nến trong phòng đã tắt, bên giường chỉ còn lò than nhỏ còn cháy, ánh sáng chiếu vào bên trong màn, có thể mơ hồ thấy được gương mặt ửng hồng của nàng. Lục Thời An khẽ mổ lên gương mặt nóng hổi kia, bung chăn phủ lên thân thể trần trụi của hai người: “Mặc kệ sang năm ta có trúng cử hay không, chúng ta đều ở lại kinh thành!”
Hắn muốn danh chính ngôn thuận cưới nàng.
“Được…” Thời Họa mê man, sau khi lên tiếng xong thì chìm vào giấc ngủ.
Năm mới, vào mồng hai của năm đó, nữ tử xuất giá sẽ mang theo trượng phu về nhà để chúc tết. Lục Thanh Gia cũng không ngoại lệ, nàng muốn về Lục gia với Vệ Miễn.
Sáng sớm, Lục Thanh Gia đã bị Lục Chi bắt ngồi trước bàn trang điểm, tối hôm qua… nàng ngủ trễ, không được nghỉ ngơi tốt, eo có hơi mỏi, mắt mở không lên, nàng tùy ý để Lục Chi “thiết kế” cái đầu mình.
Nàng mơ mơ màng màng cảm giác cái đầu mình ngày một nặng hơn, khi mở mắt nhìn vào gương nàng đã hiểu, lại là một cái đầu ghim đầy trâm vàng trâm bạc, nàng giơ tay muốn lấy xuống: “Lục Chi, ta không muốn mang những thứ này, nặng quá, đâm tới sọ của ta luôn rồi!”
“Tiểu thư…” Lục Chi bắt đầu thao thao bất tuyệt “tẩy não” nàng.
Vệ Miễn ở sau bình phong mặc quần áo, hắn cắt ngang mấy lời qua tiếng tại không hồi kết của chủ tớ hai người: “Lục Chi, ngươi lui xuống trước đi!”
“Vâng, cô gia!” Lục Chi hành lễ sau đó lui ra ngoài.
Lục Thanh Gia hừ một tiếng, gỡ trâm cái trâm vàng ròng trên đầu mình xuống: “Nha đầu này rất nghe lời ngươi đấy, ngày thường ta nói nàng đều không nghe vào tai, vậy mà ngươi mở miệng một phát liền y như thánh chỉ!”
“Vì ta phân rõ phải trái!” Giọng hắn tựa hồ mang theo ý cười. Nàng thoáng nhìn hắn qua gương, hắn đã mặc xong y phục đang đi từ bình phong tới, mày nàng nhíu lại, giọng hờn dỗi: “Ý Vệ đại nhân nói ta không biết lý lẽ? Càn quấy?”
“Không phải, nàng hay quan tâm đến hạ nhân nên các nàng không sợ nàng, ta nghiêm túc quy củ, các nàng không dám đến gần, đương nhiên sẽ tuân thủ quy tắc!” Hắn chọn trong đống trâm cài, lấy ra một cây ngọc trâm hình hoa mận, cài lên cho nàng: “Mang cái này đi!”
Nàng vờ giận dỗi, hắn lại thành tâm dỗ dành, vậy là chẳng có tranh cãi nào xảy ra cả.
Lục Thanh Gia đưa tay sờ sờ trâm cài, mày nhướng lên: “Ánh mắt tướng công quả không tồi!”
Một lần lạ, hai lần sẽ quen, lần trở về Lục gia này, chỉ là buổi gia yến nhỏ, chỉ có người Lục gia không có người ngoài, Lục Thanh Gia cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Tuy nàng không được nuôi dưỡng ở Lục gia, nhưng Lục lão phu nhân vẫn luôn yêu thương nàng, trên bàn ăn liên tục gắp thức ăn cho tôn nữ: “Hơn một năm rồi không gặp, ta thấy Ân Ân đã gầy đi nhiều, con ăn thêm đi!”
“Đa tạ tổ mẫu!” Trong lòng Lục Thanh Gia chua xót, nàng cũng gắp thức ăn bỏ vào chén cho lão phu nhân, mỉm cười: “Người cũng ăn đi!”
Vệ Miễn dừng đũa, nâng mắt nhìn về phía thê tử, hóa ra nhũ danh của nàng là Ân Ân.
Lục lão phu nhân thấy tôn tế (cháu rể) luôn nhìn về phía tôn nữ mình, bà sợ lời mình vừa nói ra sẽ khiến Vệ Miễn suy nghĩ nhiều, vì thế bổ sung: “Tắc Chi, ăn nhiều chút, lần này trở về đi đường vất vả, trông các ngươi gầy đi nhiều quá!”
Tên tự của Vệ Miễn là Tắc Chi.
Vệ Miễn thu hồi ánh mắt, cười nói: “Vâng!”
Lục Thời An thấy không khí vui vẻ hoà thuận thế này thì rất vui, nếu Hoạ Hoạ cũng ở đây thì tốt, nên cưới nàng sớm chút thì hơn!
Tụ hợp vui vẻ đến khi giải tán không khỏi có chút lưu luyến. Lúc này Lục Thanh Gia phải theo Vệ Miễn vào kinh, lão phu nhân nắm tay tôn nữ, cẩn thận dặn dò rất nhiều, nào là nhớ gửi thư về, bảo trọng thân thể, sớm ngày hoài thai, nào là thành hôn hơn một năm rồi mà bụng chẳng có động tĩnh gì, khiến bà lão như bà phải lo lắng.
Ngoài mặt Lục Thanh Gia cười cười nói nói, nhưng trong bụng lại thầm thán, quả nhiên lại là hối sinh đẻ, chuyện này là truyền thống từ cổ chí kim của dân tộc Trung Hoa.
Đưa tỷ tỷ lên xe ngựa, Lục Thời An quay lại viện của Lục lão phu nhân, tổ tôn hai người tiếp tục nói chuyện.
Lão phu nhân hỏi: “Hành lý đã chuẩn bị cả chưa?”
Lục Thời An đáp: “Chuẩn bị xong cả rồi!”
“Vào kinh cùng tỷ tỷ và tỷ phu của con ta yên tâm hơn nhiều!” Lục lão phu nhân nhìn tôn nhi trìu mến: “Đây là kết quả đầu tiên của con, tuy trong nhà đặt kỳ vọng cao ở con nhưng đừng áp lực mình nhiều quá, cứ làm hết sức mình, công danh là vật ngoài thân, phẩm chất mới là quan trọng!”