Hôm nay lại là ngày gì nữa đây, tất cả các vị tiểu thư, thiếu gia của đại gia tộc đều tụ họp về.
Bọn họ sẽ không giống như những lần trước, sau khi vui chơi thỏa thích, để mặc cho mấy người chúng ta lãnh chịu hậu quả chứ.
Mình đột nhiên cảm giác cả người đều không khỏe, có nên... giả vờ lánh mặt vài bữa hay không?
Đây là tiếng lòng thầm kính của vị quản gia nhà họ Tô.
Vô số lần tụ tập của các vị cô cậu đây, làm ông rất đau đầu.
Nhưng lần nào bọn họ tụ hội vui chơi ở bất kì địa điểm nào, ông cũng đều phải đi theo phụ trách vấn đề sinh hoạt.
Mặc dù trong lòng vô cùng lên án bọn họ, nhưng bên ngoài Lý quản gia vẫn giữ một nụ cười phục vụ chuyên nghiệp.
Hàn Nguyệt: "Lạc My, cậu nói xem, tại sao đến giờ này, mà bọn họ vẫn chưa đến?"
Lạc My: "Sẽ không phải lạc đường đó chứ, rõ ràng tớ đã ghi chú rất chi tiết mà!"
Tề Phong ngồi một bên lạnh nhạt, hờ hững, cũng không có ý định lên tiếng.
Vương Lam: "Hai người bọn họ chắc chắn sắp đến rồi, nếu nói lạc đường, ở đây ai còn dám tranh với tớ sao?"
Ba người đồng loạt nhìn qua Vương Lam, rồi cùng gật đầu cảm thán... chuyện này đúng là không sai.
Trình độ lạc đường của Vương Lam, thật đúng là cậu ấy xưng thứ hai, thì không ai dám xưng thứ nhất.
Bên này bọn họ còn đang tranh luận tại sao hai người kia lại đến trễ.
Còn hai nhân vật đang gây ra chủ đề đó, hiện đang chăm chỉ làm việc.
Lãnh Hiên chăm chú làm tiếp công việc còn dang dở ở công ty, Lãnh Thiên Nhi cúi đầu, tập trung xem văn kiện.
Để mặc cho tài xế tự mình mò đường mà chạy, cho nên... đến trễ là chuyện tất nhiên.
Thật ra đường ở đây khá dễ đi, hơn nữa trên xe còn có hỗ trợ tìm đường, chỉ là có quá nhiều đường rẽ, nếu chạy sai sẽ phải quay lại khá xa.
Đến cuối cùng, anh tài xế đáng thương cũng đang hụt hẫng tìm đường, thật muốn khóc hết nước mắt với hai vị cô cậu chủ nhà này mà.
Hàn Nguyệt nóng lòng đi đi lại lại, không thể ngồi yên mà đợi được a.
Trong khi đó, ba người còn lại vô cùng nhàn nhã, ai ăn thì ăn, ai uống thì uống, không quan tâm việc khác.
Tô Lạc My thấy Hàn Nguyệt cứ đi qua đi lại, làm cô chóng cả mặt. Không thể chịu được nữa, buộc lòng phải lên tiếng.
Tô Lạc My: "Cậu đừng có đi nữa, tớ nhìn theo mà muốn hoa cả mắt."
Vương Lam: "Đúng vậy, đến đây ngồi đi."
Hàn Nguyệt: "Các cậu thật là... người vẫn chưa đến, mà còn tâm trạng ăn uống."
Thật ra là do Hàn Nguyệt lo xa thôi, với trí thông minh cao siêu như hai người bọn họ. Cần gì phí tâm hơi lo lắng.
Đúng lúc bọn họ đang nói chuyện, thì tiếng bước chân chợt vang lên.
Tề Phong: "Đến rồi?"
Mọi người trong phòng khách đều im lặng chờ đợi.
"Xin chào, rất vui được phục vụ các vị."
Mọi người: "..."
Ai nấy đồng loạt thất vọng thở dài, người nào người nấy như gặp chuyện không may.
Nhanh chóng tặng cho người mới đến kia, một thái độ hờ hững.
"Các vị không chào đón tôi à, cũng không sao, có thích hay không thích... thì tôi, sẽ là người phụ trách kì nghỉ dưỡng lần này."
Tô Lạc My: "Tại sao chú lại đến đây, không phải lần đi chơi này... do Lý quản gia phụ trách hay sao?"
Cả bốn người đều dùng vẻ mặt chất vấn, mà hỏi Tước quản gia.
Nhất là Lý quản gia, ông ấy khá bực tức, vì việc mình đang phụ trách, lại có người chen ngang vào làm.
Vậy mình đến đây để chơi à, hay giống lần trước làm phụ tá cho ông ta?
Tước quản gia là tổng quản gia nhà họ Tề, bình thường công việc chính là quản lý khu biệt thự Tề gia.
Tuy nhiên, ông ta còn kiêm luôn việc quản chế các vị thiếu gia và tiểu thư của các đại gia tộc.
Cụ thể là mấy vị ngồi đây nha, ai cũng đã qua tay ông ấy dạy dỗ...
Vốn dĩ mấy người bọn họ định dùng chuyến đi chơi này để thư giãn, nhưng không ngờ... ông ấy lại xuất hiện.
Cản trở tất cả dự định trước đó của bọn họ, hỏi xem, nếu là ai thì cũng sẽ rất bực tức.
Ông ấy đã biết còn cố tình hỏi ngược lại?
Tề Phong: "Biệt thự Tề gia mỗi ngày có rất nhiều việc chờ chú xử lý, cớ gì lại đến đây làm phiền kì nghỉ của chúng tôi?"
Tước quản gia nghiêng mình cúi chào Tề Phong, vị đại thiếu gia duy nhất nhà họ Tề.
Tước quản gia: "Thưa thiếu gia, việc tôi đến đây là sự yêu cầu của các vị gia chủ ra lệnh.
Xin lỗi đã làm phiền kì nghỉ này của các vị, nhưng là nhiệm vụ của tôi đã nhận, sẽ phải hoàn thành."
Hàn Nguyệt: "..."
Tô Lạc My và Vương Lam hai người cùng đồng thanh: "Không phải chứ!"
Những chuỗi ngày sắp đến của chúng ta, là nhận sự dạy dỗ nghiêm khắc từ vị quản gia ác ma này sao?
Ba người theo phản xạ mà nhìn chăm chăm Tề Phong, làm cho cậu ta rùng mình một cái.
Hiện tại, ngoài cảm thấy áy náy ra, Tề Phong còn có thể làm gì được khác ư.
Tính ra thì... cũng không phải hoàn toàn do mình muốn a, mình cũng muốn trải qua một kì nghỉ vui vẻ.
Tề Phong: "Các cậu biết đó, Tước quản gia là người thuộc Tề gia.
Nhưng ông ấy cũng là nhận lệnh từ ba mẹ của chúng ta, vậy nên..."
Ý nói, nếu các cậu muốn tố cáo hay mách lẻo gì gì đó, thì vui lòng đi nói với ba mẹ các người.
Hàn Nguyệt: "Tớ không cần biết, tất cả là do người Tề gia các cậu."
Như câu, không phải do cậu nhưng cậu có liên quan đến Tước quản gia vì vậy, cậu cũng sẽ bị ghét lây.
Tô Lạc My: "Thôi được, dù sao cũng đã đến, chỉ là... Tước quản gia, chúng tôi đề nghị ông nới lỏng lịch trình ra một chút.
Để chúng tôi còn có thời gian nghỉ dưỡng."
Vương Lam: "Phải đó, không thì còn gì là đi thư giãn nữa."
Tề Phong sau khi bị ba người kia tra tấn tinh thần xong, vô cùng mệt mỏi, ra hiệu cho Tước quản gia, hãy làm theo lời họ nói.
Phải biết, chuyện đồng ý kết hợp nghỉ dưỡng và học hành ở đây, đã là nhượng bộ lớn nhất của bọn họ rồi nha.
Về sau, nếu phát hiện Tước quản gia sắp xếp không thỏa đáng.
Bọn họ có thể dựa vào lý do đó, để truy cứu đến việc thay người phụ trách.
Đến lúc đó, cả bọn sẽ được tự do thoải mái, không bị giám sát hay báo cáo.
Vương Lam chợt suy nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ mặt vô cùng đăm chiêu.
Tề Phong chú ý đến sự thay đổi trên gương mặt cô, nhưng lại giả vờ như không để tâm.
Hàn Nguyệt: "Cậu sao vậy?"
Vương Lam: "Tớ đang nghĩ, bây giờ hai người kia chưa đến, chúng ta có nên nói với bọn họ tình hình hiện tại hay không?"
Tô Lạc My: "A... ý cậu là..."
Vương Lam: "Ai đã đến thì thôi đi, ai chưa đến có khi không đến còn tốt hơn."
Hàn Nguyệt vội vàng nói: "Không được, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, bọn họ không thể vắng mặt."
Tề Phong: "..."
Vương Lam cùng Tô Lạc My có chút miễn cưỡng, nhưng sau đó cũng điều chỉnh tâm trạng tốt hơn.
Như vậy cũng không tệ, xem ra lần nghỉ dưỡng này, lại trở thành thiên đường dạy học của Tước quản gia.
Vương Lam thở dài, cảm thấy cuộc sống đột nhiên trở nên thật khổ.
Ai nói vận mệnh cho bọn họ trở thành giới thượng lưu làm gì?
Mỗi ngày đều phải cố gắng hoàn thiện bản thân, gánh vác sự hưng thịnh của gia tộc, rất mệt tâm.
Không nghĩ nữa, nếu tiếp tục nghĩ, có khi bị trầm cảm mất.
Tước quản gia nhìn qua thấy tình hình đã đâu vào đấy thì ra lệnh cho Lý quản gia đi sắp xếp công việc.
Lý quản gia mặc dù bị sai bảo rất khó chịu, nhưng địa vị của ông thấp hơn, thì đành chịu thôi.
Tước quản gia: "Nếu đã không có ý kiến gì, thì mời các vị di chuyển đến khu biệt thự trên đồi.
Tôi sẽ đi lên đó trước đợi các vị.
A phải rồi, các vị phải tự mình đi đến đó, không được dùng bất cứ phương tiện di chuyển nào."
Mọi người: "Cái gì!"
Bốn người vô cùng ngạc nhiên, về quyết định vừa đưa ra của Tước quản gia.
Kể cả người bình thường trầm tính như Tề Phong, cũng không thể ngồi im được nữa.
Tề Phong: "Tước quản gia, ông có phải hơi quá đáng?
Tại sao chúng tôi không được dùng phương tiện di chuyển."
Hàn Nguyệt: "Đúng vậy, chúng tôi toàn là con gái, đi như thế buổi tối chắc chắn chân sẽ đau nha."
Vương Lam quay qua hỏi Lạc My: "Không phải ban đầu, chúng ta dự định hoạt động ở khu biệt thự này thôi sao?
Nhà cậu ở đây cũng quá rộng rồi đi, còn có cả một khu biệt thự trên đồi núi."
Tề Phong: "Khoảng cách thế nào?"
Lạc My: "Vài năm trước, tớ có đến một vài lần, những năm gần đây không có đến, tớ cũng không rõ là xa hay không..."
Phần là bình thường cô toàn di chuyển bằng trực thăng làm sao đo đếm được khi đi bộ sẽ ra sao!
Hàn Nguyệt: "Vậy chúng ta..."
Tước quản gia cười thầm, thật ra khoảng cách là chấp nhận được, không hề xa nằm trong khả năng mọi người.
Tước quản gia: "Yên tâm, tôi đã tính toán rất chuẩn, với tốc độ đi của các vị, dự đoán có thể lên đó trước khi hoàng hôn xuống."
Mặt mũi bốn người bọn họ bây giờ, phải nói là vô cùng khó coi nha.
Là con cưng của giới thượng lưu, được yêu chiều từ nhỏ, đây được xem là thử thách mang tính không nhỏ.
Vương Lam: "Các cậu nghe thấy rồi chứ!"
Cả ba người kia đồng thanh đáp: "Đã nghe."
Hàn Nguyệt không nói hai lời, đi nhanh ra cửa dáng vẻ rất vội vã.
Lạc My: "Cậu đi đâu vậy."
Hàn Nguyệt: "Đi về nhà, tớ không ở lại đây nữa, học tập kiểu tra tấn như vậy, tớ không thể chịu đựng được."
Tề Phong nhíu mày: "Tước quản gia."
Tước quản gia: "Các vị bình tĩnh, đây là bài tập rèn luyện thể lực cho các vị mà thôi.
Ngoài ra, các bài tập dự định trong kỳ nghỉ này, đều được các vị gia chủ thông qua nha."
Bốn người tròn mắt nhìn nhau, chuyện gì thế này, không biết bọn họ có phải ba mẹ của mình hay không?
Tước quản gia bắt được tia thất vọng của các vị gia chủ mà nói thêm: "Tuy nhiên, cũng không phải là đơn giản hoàn thành cho có.
Nếu các vị hoàn thành, sẽ nhận được phần quà từ các vị gia chủ lớn trong nhà."
Bọn họ nghe đến từ quà, đột nhiên có tinh thần chiến đấu hơn hẳn.
Tước quản gia cho bọn họ chia đội ra để đi, một đội hai người, giúp đỡ nhau trên đường đi.
Đúng lúc này, hai anh em Lãnh gia sau quá trình lạc đường đầy bão táp, vừa kịp đến, đã bị mọi người kéo vào bốc thăm.
Kết quả bốc thăm, Hàn Nguyệt đi cùng Lãnh Hiên, Tề Phong và Lãnh Thiên Nhi một đội.
Còn lại là hai người Lạc My và Vương Lam.
Lãnh Hiên: "Mọi người, chúng ta sao phải bốc thăm...
Ai da khoan đã Hàn Nguyệt, từ từ thôi, tớ đi đây không cần lôi kéo, gấp rút như vậy để làm gì."
Hàn Nguyệt: "Nhanh đi thôi, đến trễ còn nhiều lời."
Hai người bọn họ kéo nhau đi trong sự ồn ào vô cùng.
Lãnh Thiên Nhi: "Tề Phong, có chuyện gì sao?"
Tề Phong lạnh lùng lười trả lời, Lạc My nhanh miệng trả lời thay tất cả mọi chuyện.
Tề Phong: "Đi thôi."
Không đợi Lãnh Thiên Nhi mà Tề Phong đã đi lên phía trước.
Lãnh Thiên Nhi: "Đợi tớ với"
Lạc My cùng Vương Lam vẫn chưa có ý định xuất phát nha, bọn họ còn bận ở lại trả giá với Tước quản gia