Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Chương 2



Tước quản gia thắc mắc, tại sao đến giờ, hai người này vẫn chưa có ý định rời đi.

Tước quản gia: "Hai vị tiểu thư, còn có vấn đề đề gì sao?"

Không biết lại sắp đưa ra yêu sách gì đây.

Tô Lạc My: "Tước quản gia, là như vầy, ông xem, hai đội bên kia đều có con trai gồng gánh.

Thiết nghĩ, nhất định sẽ đi nhanh hơn chúng tôi."

Vương Lam: "Cho nên... Tước quản gia, bên này chúng tôi chỉ là hai cô gái yếu đuối.

Vì vậy, ông có thể cho chúng tôi thêm một chút đặc quyền hay không?"

Ánh mắt của Lạc My và Vương Lam nhìn Tước quản gia sáng rực hẳn lên, vô cùng mong đợi.

Mình biết mà, hai vị tiểu thư đây nổi tiếng là nhiều yêu cầu, quản gia các nhà khi phục vụ bọn họ, cũng phải xin thua.

Tước quản gia: "Phần thưởng là các vị gia chủ đã định, tôi không thể thay đổi.

Tuy nhiên, phần thưởng phụ có thể xem xét."

Vương Lam: "Quyết định như vậy, Lạc My chúng ta mau đi thôi."

Lạc My nhanh chân chạy lên phía trước, Vương Lam đuổi theo phía sau.

Nhìn bóng dáng hai người dần đi xa, Tước quản gia mới quay vào khuôn viên biệt thự, leo lên trực thăng ngồi, vừa uống trà, vừa ngắm cảnh nhàn hạ.

Chẳng mấy chốc là sẽ lên đến đó thôi, lâu lâu ông phải cho những loại bài tập thực hành thể lực như thế này, để rèn luyện cho các vị gia chủ nhỏ.

Đội dẫn đầu hiện tại thuộc về Tề Phong và Thiên Nhi.

Đúng ra Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên đi trước tiên, nhưng trong quá trình di chuyển, không biết ra sao, mà vị trí dẫn đầu không phải bọn họ.

Không khí bên này có vẻ khá trầm lắng, Tề Phong là kiểu người không thích nói chuyện, Thiên Nhi hỏi hai câu, cậu ấy có thể đáp lại hoặc là không...

Nhưng Thiên Nhi đã quá quen với tính tình xa cách này của Tề Phong.

Nếu đem so với những người xa lạ khác, thì cách đối xử này của Tề Phong, cũng đã là nhân nhượng.

Thiên Nhi: "Cậu nghĩ xem, chúng ta có thể là người đến đầu tiên hay không?"

Tề Phong: "Có thể."

Thiên Nhi: "..."

Kiệm lời đến như vậy!

Thiên Nhi không chịu bỏ cuộc, tiếp tục khơi gợi chủ đề để nói.

Thiên Nhi: "Xin lỗi, tớ đã làm cậu đi chậm hơn, tớ sẽ cố gắng đi nhanh hơn cậu đừng lo lắng."

Tề Phong đứng lại nhìn thẳng Thiên Nhi, nói đúng hơn là nhìn xuống chân của cô ấy.

Suy nghĩ một chút liền nói: "Không cần, cứ đi bình thường là được."

Nói xong hờ hững bỏ lại Thiên Nhi mà đi về phía trước.

Tại sao cậu ấy lại nhìn xuống chân mình, có khi nào là sợ chân mình đau.

Chắc chắn là như vậy, với sức hút của mình, không thể nào Tề Phong không động lòng.

Từ trước đến nay, mình luôn có thể nắm bắt được trái tim của bọn con trai. Tề Phong cũng sẽ không ngoại lệ.

Biết được suy nghĩ của Thiên Nhi, Tề Phong sẽ cười một cách âm trầm cùng trêu đùa.

Cậu ta là đang chê chân cô ngắn, làm gì có chuyện đau xót cho cô, không thể nào.

Bỏ qua không khí khó tả bên Tề Phong, thì phía Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên vô cùng đặc sắc.

Hàn Nguyệt là người dẫn đường đi trước, trong khi Lãnh Hiên vẫn đang thở hồng hộc chạy theo sau.

Nhìn thấy cảnh này, Hàn Nguyệt chỉ biết lắc đầu ngao ngán: "Nè, không phải chứ, cậu là đàn ông con trai, lại đi không bằng tớ."

Lãnh Hiên một mặt đầy ủy khuất: "Là do cậu đi quá nhanh, không phải tớ đi chậm."

Hàn Nguyệt nở nụ cười đầy khinh thường, mà quăng cho Lãnh Hiên: "Chứ không phải...

Bình thường do cậu quá lười chơi thể thao?

Lãnh Hiên: "Không có, đôi khi... thỉnh thoảng có dịp tớ vẫn chơi vài môn."

Hàn Nguyệt khoanh tay gật gật đầu, lắng nghe lời kể đầy dối gạt của nhị thiếu gia nhà họ Lãnh.

Lãnh Hiên vẫn chưa dừng lại, mà bắt đầu giảng đạo lý thao thao bất tuyệt.

Quá sức chịu đựng, Hàn Nguyệt buộc lòng phải lôi kéo cậu ta đi.

Lãnh Hiên: "Từ từ, đừng lôi kéo, a... tớ đã nói câu này, lúc còn ở dưới chân đồi.

Hàn Nguyệt bất lực, ghi nhớ những chi tiết này có ích lợi gì, thật không biết ngày thường cậu ấy quản lý đầu tư tài chính như thế nào đâu.

Hàn Nguyệt: "Đi nhanh lên, nếu cậu không muốn tối nay ngủ lại đây!"

Lãnh Hiên: "Yên tâm, có ngủ lại đây, cũng có Vương Lam và Lạc My ngủ cùng."

Nói đến đây mới nhớ, đội của bọn họ là xuất phát đầu tiên, phía sau vẫn còn hai đội kia nha.

Hiện tại Lạc My và Vương Lam cũng đã đi lên lưng đồi, hai người vừa đi vừa ngắm cảnh tâm tình.

Dáng vẻ rất thư giãn, không biết là bọn họ có đang nhớ bản thân là người đi cuối cùng hay không?

Vương Lam: "Món quà mà ba mẹ chúng ta chuẩn bị, chắc chắn có giá trị rất cao nha."

Lạc My một mặt thể hiện ý hỏi, sao cậu biết.

Vương Lam: "Chúng ta ngày thường sinh hoạt, không thiếu thốn bất cứ thứ gì.

Vì vậy, nếu là quà tặng, thì phải có giá trị cao cấp."

Hơn nữa, nó còn là món quà tinh thần cho vụ rèn luyện thể lực quá giới hạn đang diễn ra ở đây.

Đặt vào trường hợp, quà tặng không tương thích, mọi người sẽ có phản ứng ra sao!

Lạc My: "A... tớ đã hiểu ý của cậu."

Khung cảnh ở khu vực này không nói là rất đẹp, nhưng cũng thích hợp xây dựng khu nghỉ dưỡng sang trọng.

Có điều, phía trước hình như không đúng cho lắm.

Vương Lam: "Cho tớ hỏi, trước kia khi cậu đến đây, hoàn cảnh đã như hiện tại rồi sao?"

Vì khá lâu, Lạc My cũng không thể nhớ rõ từng chi tiết, nhưng đại khái đúng là vẫn y như vậy.

Nếu có khác, chắc chỉ là xây dựng thêm vài cơ sở hạ tầng mà thôi.

Lạc My: "Vẫn y như vậy, không thay đổi nhiều lắm."

Vương Lam chỉ tay về phía trước mặt: Trước giờ ai muốn đi lên khu biệt thự trên đỉnh đồi, đều phải vượt qua khu rừng này sao?"

Nhìn nó có vẻ ẩm thấp và khá tối. Càng nhìn, càng thấy sợ hãi.

Lạc My: "Cậu đang nói gì vậy, địa hình khu này chỉ là đồi cỏ bình thường, nhìn khá thoáng và thơ mộng.

Chính vì lý do này, nên nhà tớ mới xây dựng khu biệt thự nghỉ dưỡng ở đây.

Làm gì có rừng, mà cậu nói..."

Vừa lúc đó, Lạc My xoay người nhìn theo hướng Vương Lam đã chỉ.

Lạc My: "... Cái này, là chuyện gì đây."

Chỉ không đến mấy năm, mà nhà cô đã có thể cải tạo đồi núi, thành rừng cây sâu thẳm như vậy rồi ư.

Khó trách, khi nãy Vương Lam lại có biểu hiện bất ngờ như vậy.

Lạc My, vội vàng muốn kiểm chứng, nên định lấy điện thoại ra gọi cho quản gia.

Chỉ là tìm hoài vẫn không thấy, Vương Lam bên này lục tìm cũng không có.

Cả hai người cảm thấy hơi bất an, luyện tập thể lực thôi, có cần làm đến thế này?

Tình huống và địa hình như vậy, còn được xem là phiêu lưu mạo hiểm ấy chứ.

Sau một lúc hoang mang, hai người quyết định tiếp tục đi về phía trước.

Nếu bây giờ quay lại điểm xuất phát cũng không kịp nữa, quan trọng hơn là... mọi người đang đi ở phía trước.

So với lúc đầu hái hoa ngắm cảnh, thì tâm trạng của hai người bây giờ khá căng thẳng.

Vương Lam dò xét hướng đi cẩn thận, xung phong dẫn đường đi trước.

Tuy bình thường Lạc My tỏ ra khá mạnh mẽ, thật chất lại khá sợ bóng tối, và những việc mang tính khó dự đoán.

Đi được vài mét, đột nhiên Vương Lam đứng lại, làm Lạc My đang thập thò phía sau đập vào lưng của Vương Lam.

Vương Lam bị đau không ít, quay lại nhìn Lạc My.

Lạc My: "Xin lỗi, xin lỗi tớ không cố ý, còn không phải do cậu đột nhiên đứng lại hay sao!"

Vương Lam: "Cậu nhìn đi, phía sau chúng ta, chỗ khi nãy chúng ta đứng lại... Nó vẫn là khung cảnh đồi cỏ nhẹ nhàng, nắng tươi phủ đầy."

Cớ sao cách có vài mét, khung cảnh có thể thay đổi hoàn toàn được như vậy đây.

Lạc My: "Tớ không phải là nhà sinh vật học."

Vương Lam: "Tớ không kêu cậu phân tích, ý tớ là... môi trường sinh thái ở đây thật bất ổn.

Đi thôi."

Sợ hãi là sợ hãi, nhưng cả hai cũng phải tiếp tục đi về phía trước, bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác.

Vương Lam cảm nhận được không khí hạ xuống khá nhiều, cô lạnh hết cả người.

Cơn lạnh này rất lạ lẫm, trước nay chưa từng trải nghiệm qua.

Vương Lam: "Tớ cảm thấy rất lạnh, cậu không cảm nhận được sao!"

Lạc My: "Tớ cũng rất lạnh, nhưng... không muốn làm cậu sợ hơn, cho nên cố gắng chịu đựng..."

Hai người nhìn nhau, rồi ôm nhau thắm thiết, vừa ủ ấm vừa xua tan sợ hãi.

Lạc My: "Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy, có khi nào Tước quản gia đã đưa chúng ta đi sai địa điểm.

Không thể nào! Tớ vẫn có chút kí ức về nơi này, không sai được."

Từ lúc bắt đầu đi, nó vẫn giống như trước kia, chỉ đến khi bước vào khu rừng kì lạ hiện tại...

Kì lạ ở chỗ, nó rất giống với những khu rừng trong các bộ phim truyền hình, vô cùng sang chấn tâm lý nha.

Vương Lam: "Tước quản gia, không có năng lực làm ra loại chuyện như vậy."

Vừa lúc hai người đang đứng nói chuyện cùng nhau, dường như đằng sau có cái gì đó đang di chuyển.

Vương Lam: "Cậu có nghe thấy gì không?

Hình như, có cái gì đó đang di chuyển, rất nhanh."

Lạc My: "Tớ không thấy, cũng không nghe tiếng động gì lạ, cậu đừng dọa tớ chứ."

Nhưng nhìn vẻ mặt căng thẳng của Vương Lam, Lạc My biết rằng, cô không hề nói dối.

Nghe tiếng di chuyển ngày càng gần, tiếng lá cây va vào nhau, tiếng xé gió lao tới.

Vương Lam kéo tay Lạc My, nhanh chân chạy về phía trước.

Vương Lam: "Mặc kệ là cái gì, chạy trước đi rồi tính."

Lạc My: "Đây là cuộc phiêu lưu mạo hiểm?"

Vương Lam: "Rượt đuổi và mạo hiểm thì đúng hơn."

Hai người vừa chạy vừa nói, chạy được một lúc, bỗng nhiên không nghe thấy tiếng động đuổi theo nữa.

Vương Lam: "Xem ra, đi chuyến này về, mọi người sẽ tự ghi một quyển bút kí cho mình."

Lạc My: "Tớ đăng ký viết trước."

Hai người vì chạy quá nhanh mà thở không ra hơi, bây giờ mà có chuyện gì đến, bọn họ cũng không quản nữa.

Thật sự đã kiệt sức lắm rồi, đi còn không nổi nói gì để chạy a.

Rắc... rắc... tiếng động vang lên, làm Vương Lam nhảy dựng, chuyện gì nữa a...

Mình muốn về nhà ngay và liền, trong lúc định kéo theo Lạc My chạy tiếp lần hai, thì có một người từ bên trong nhảy ra.

Hai người bọn họ giật mình la lên, đầy hoảng loạn.

Lạc My: "Đáng sợ quá."

Vừa nói Lạc My vừa chạy thật nhanh về phía trước, ta nói nha, lúc nguy hiểm cận kề, con người ta thật phi thường.

Vương Lam: "Chờ tớ với."

Hai người tranh nhau mà chạy, không một ai dám ngoảnh mặt lại phía sau.

"Hai vị cô nương này thật kì lạ, gặp ta đã la hét bỏ chạy.

Bề ngoài của ta đáng sợ vậy sao!

Hai vị cô nương không cần phải sợ, đợi ta."

Nói rồi, người này cũng chạy đuổi theo hai người kia.

Hai bên, một bên đuổi theo, một bên cắm đầu mà chạy.

Càng nghe tiếng đuổi theo, Vương Lam và Lạc My càng không thể dừng lại.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.