Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Chương 3



Vương Lam và Lạc My ở đằng trước đang chạy bất chấp, phía sau lại không ngừng vang lên tiếng kêu gọi.

Khoan đã, đó là tiếng gọi... vậy phía sau là có người đuổi theo chúng ta, không phải là một thứ đáng sợ khác.

Vương Lam: "Lạc My, đừng chạy nữa, chờ người phía sau đến đi."

Lạc My: "Cậu mất trí sao?

Bây giờ không chạy là không kịp nữa." Nói ra thì mình mới cảm thấy, chúng ta chạy hết tốc lực lâu như vậy, tại sao vẫn chưa lên đến đỉnh đồi.

Ngay cả cái bóng xa mờ của khu biệt thự, cũng không thấy được.

Càng chạy, đường lại càng xa hơn, thật khó hiểu?

Nghe tiếng kêu gần hơn, Lạc My lại định bụng là phải chạy tiếp, quay qua thấy Vương Lam không có động đậy.

Lạc My: "Nè, cậu không chạy nữa sao, không chạy... thì thật sự không đi được nữa đâu."

Ai biết thứ đó bắt kịp hai người bọn họ, thì sẽ làm gì chứ.

Vương Lam: "Cậu lắng nghe thật kĩ xem, đó là tiếng kêu của một người con trai."

Cố nén nỗi sợ hãi, Lạc My tập trung nghe lại tiếng kêu từ xa, quả thật là tiếng gọi thuộc về một đứa con trai, xem ra vẫn còn trẻ tuổi.

Vương Lam: "Đó là lí do, tớ nói cậu không cần chạy tiếp.

Lạc My: "Có thể là ai được chứ!"

Cô thật sự là quá sợ hãi, do đó từ lúc bắt đầu đến lúc hiện tại, đều là chạy theo quán tính.

Thậm chí không nhận ra được điều khác thường, cũng may là Vương Lam tinh ý, không thì còn phải chạy đến khi nào đây.

Không biết... người đến là ai, người trong gia tộc của bọn họ, hay là một ai khác.

Nhưng trong khu vực quanh đây đều là khu đất của nhà mình, an ninh luôn được siết chặt.

Cho nên, việc có người bên ngoài tiến vào đến tận đây là điều vô lý.

Nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối... càng suy diễn, Lạc My càng bất an.

Có khi nào, mọi người đã phát hiện hai người đi quá lâu, nên cho người đi tìm kiếm.

Ban đầu hai người chỉ lo chạy thật nhanh, cơ bản không quan sát môi trường xung quanh.

Đến lúc dừng lại, Vương Lam phát hiện trời đã về chiều. Tiếp tục đi trong bóng tối, cũng không phải cách hay.

Chỉ là trong tay bọn họ, chẳng hề mang theo bất cứ thứ gì.

Nếu người đến là người nhà họ Tô thì tốt, nếu là người xấu, bọn họ sẽ như thế nào đây?

Nghĩ đến, Vương Lam thấy càng bực tức: "Từ đầu chia đội, vốn đã không thích hợp."

Lạc My: "Tớ thấy rất hợp lý mà, chúng ta có sáu người chia làm ba đội.

Có điều, hai người nam kia đều đã thuộc về đội khác."

Vương Lam: "..."

Còn gì để phát biểu nữa hay không?

Đành chịu thôi, chúng ta có bốn người là nữ, chỉ có hai nam, chia làm ba đội chắc hẳn phải có một đội là hai người nữ...

Vương Lam: "Tước quản gia chỉ cần chia thành hai đội là được, mỗi đội hai nữ một nam."

Cũng rất cân xứng, vừa đảm bảo đội hình, vừa có một người nam trong đội để hỗ trợ.

Lạc My: "Cái này thì cũng không sai, nhưng là nếu chỉ chia thành hai, chắc là cũng không còn gì thú vị để thi đấu."

Cả hai người cùng nhau thở dài, không biết đến tối đã lên đến nơi hay chưa?

Hiện tại hai đội kia chắc đã đến nơi rồi nha, mình đến cuối cũng được, chỉ cần vào được khu biệt thự là ổn.

Vương Lam: "Nhưng là nếu không thấy hai người chúng ta, bọn họ cũng phải tìm kiếm đúng chứ!"

Lạc My dùng vẻ mặt tràn đầy niềm tin: "Sẽ có."

Vương Lam và Lạc My đứng đợi một khoảng thời gian, cũng không thấy người phía sau đuổi đến.

Hơn nữa âm thanh kêu gọi ban nãy, cũng đã mất hút.

Vương Lam đang tự diễn ra trong đầu, vô số kịch bản sinh động trong phim truyền hình.

Đừng nói là... hôm nay mình được trải nghiệm thực tế luôn nha.

Lạc My: "Cậu đang nghĩ gì mà tập trung vậy, mặt thì tái mét?"

Vương Lam: "Tớ đang nghĩ đến những cảnh trong bộ phim thám hiểm rừng rậm, mà tháng trước chúng ta vừa coi..."

Lạc My nghe đến tự khắc rùng mình, mình đã cố ép bản thân không nghĩ về nó, Vương Lam còn cố tình nhắc đến.

Lạc My: " Cậu đừng có nói nữa, tớ đã cố gắng quên đi rồi.

Tại sao, người đó vẫn chưa đến, theo như sức lực của người kia, chắc hẳn phải đuổi kịp rồi đi."

Vương Lam: "Nếu đã không thấy, chúng ta cũng nên di chuyển về phía trước."

Đứng một chỗ trong rừng, rất nguy hiểm, và hiện tại, lại là buổi chiều tối.

Lạc My đồng ý với quyết định của Vương Lam, hai người nắm tay, sánh vai cùng đi.

Trời càng lúc càng tối. Ánh sáng ít ỏi còn lại, đã không đủ chiếu sáng đường đi một cách rõ ràng nữa.

Nếu bình thường mắt không được tốt, thì phải làm sao a!

Đi được một đoạn, lại một đoạn, lại một đoạn dài nữa, hai người vẫn nắm chặt tay nhau, không dám rời bỏ.

Không khí ngày càng lạnh lẽo, hơi ẩm ướt của sương hòa tan vào không gian, làm cho cả hai lạnh toát cả người.

Lâu lâu lại có một vài tiếng động lạ, cùng tiếng động vật nhỏ kêu vang.

Khu rừng lại có vẻ rậm rạp hơn cả đoạn bên ngoài, tâm lý của hai người bắt đầu dao động.

Cũng may là hôm nay có ánh trăng soi rọi, nếu không, muốn đi tiếp là vô cùng khó khăn.

Hiện tại bốn phía khung cảnh như nhau, Vương Lam muốn học theo người xưa nhìn theo hướng sao mà đi.

Nhưng vừa ngước nhìn lên, cô đã nhìn thấy bóng dáng của một người lướt qua ngọn cây.

Vương Lam túm chặt tay Lạc My, đến nỗi cô nhăn mặt quay qua định chất vấn.

Vương Lam gương mặt đầy kinh sợ: Mình vừa thấy... thấy... có một bóng người bay ngang qua đây."

Thật tế là mình thấy đến ba bốn bóng dáng, nhưng vì lo lắng Lạc My sợ hãi quá độ, nên đã nói dối.

Lạc My: "Đã vào lúc nào rồi, cậu còn đem chuyện này ra giỡn, vui không?"

Biết mình sợ nhất là loại chuyện này, mà Vương Lam còn đem ra trêu chọc.

Đúng là hôm nay ghép đội sai thật rồi.

Vương Lam: "Mình không có, rõ ràng tớ đã nhìn thấy, bọn họ... không bóng dáng người đó bay lướt qua đây."

Lạc My: "..."

Vương Lam: "..."

Vương Lam còn cố gắng nhìn Lạc My, gật đầu mạnh mẽ như để khẳng định lời cô nói là thật.

Lạc My: "...Á... á..."

Sau đó chính là kéo theo Vương Lam, chạy bán sống bán chết.

Ai da... biết vậy mình đã không nói cho cậu ấy biết, bây giờ xem đi, sợ hãi đến như vậy, còn la hét.

Chắc đang thông báo với bọn người kia chúng tôi ở đây, đến bắt chúng tôi đi?

Mình phải cố kéo Lạc My đứng lại, bởi vì mình đã hết sức để chạy.

Vương Lam: "Là do tớ nhìn lầm thôi, ở thế kỷ 21 này, làm gì có ai bay được kia chứ."

Lạc My trầm mặc, đúng nha, làm sao có khả năng.

Lạc My: "Vương Lam, cậu thật đáng ghét."

"... Tại sao tớ lại đi chung với cậu, mà không phải là Hàn Nguyệt!"

"Ý cậu là sao?"

Lạc My tỏ ra bực tức với câu nói lựa chọn của Vương Lam.

"Cậu xem, vừa rồi chỉ là một việc nhỏ, cậu đã kéo tớ chạy vô phương hướng, kết quả..."

Vương Lam đưa tay chân của mình ra, nhìn cô vô cùng thê thảm, tay chân vừa trầy vừa dơ.

Quần áo trên người rách không ít chỗ, cũng may là hôm nay khi đi ra ngoài, cô đã cố tình mặc một chiếc quần dài cùng áo sơ mi dài tay, không thì xác định.

Lạc My nhìn bộ dạng của Vương Lam xong, thì nhìn qua mình, tuy đỡ hơn so với Vương Lam, nhưng cũng rất là te tua.

Vì hôm nay buổi sáng, cô mặc là một chiếc váy, đầy sự dịu dàng và sang trọng, hậu quả bây giờ là vô cùng khó chạy.

Lạc My: "Xin lỗi, tớ không cố ý mà, còn không phải do cậu đùa dai."

Vương Lam định nói nhưng thôi, mình chuyển chủ đề thì hơn: "Tiếp tục đi, đừng dừng lại."

Hai người lại mò mẫm mà đi về hướng ánh trăng dẫn đường, không hiểu sao đường đi lại ghồ ghề như vậy?

Lạc My đã vấp hơn năm lần rồi.

Lạc My: "Ui da..."

Lần này, Lạc My chính thức nằm bẹp trên đường.

Vương Lam: "Lại vấp, tớ đỡ cậu đứng dậy."

Vừa đỡ Lạc My xong quay lưng lại: "Á... á..."

Vương Lam giật mình la lên trong hoảng loạn, khi thứ cô nhìn thấy là một đám lá cây biết di chuyển.

Không những vậy, hiện giờ nó vẫn đang dần tiến lại phía hai người các cô.

Lạc My hiện tại sợ đến độ, không thể la lên thành tiếng.

Hai người ôm nhau chuẩn bị chạy, phía sau không thể đi, phía trước tuyệt đối không.

Vậy bây giờ là chạy sang trái hay là sang phải đây?

Lạc My cố gắng đứng vững, lay lay người Vương Lam.

Lạc My: "Chúng ta... chạy bên nào a."

Vương Lam: "Tớ làm sao biết được, thôi cứ chạy về bên phải đi."

"Khoan đã hai vị cô nương, không cần sợ hãi, ta..."

Vương Lam: "Nó không chỉ biết di chuyển, mà còn có thể nói tiếng người!"

"..."

Cái cây di động kia có vẻ tức giận, mà nhanh chóng phủi hết những chiếc lá cây dính trên người mình.

Dưới ánh trăng chiếu sáng, Vương Lam và Lạc My nhìn thấy được rõ hơn.

Thì ra là một người thanh niên.

Vương Lam: "Anh làm chúng tôi sợ hết cả hồn."

Lạc My: "Anh là người Tô gia chúng tôi sao?"

"Tô gia gì chứ, tôi họ Lục"

Lạc My: "Ý tôi là nói, anh đang làm cho người Tô gia trong khu biệt thự này ư?"

"Khu... khu cái gì chứ, nghe lạ quá, tôi tên Lục Tiểu Thanh, làm nghề đốn củi."

Đốn củi, Vương Lam và Lạc My nhìn quanh, thời đại nào rồi, mà còn có người đốn củi mưu sinh.

Khoan đã, khu biệt thự nhà cô làm gì cho phép người bên ngoài vào đốn củi?

Vương Lam: "Nếu đã là vậy, tại sao anh lại cố tình hù dọa chúng tôi."

"Đúng đó, trời tối như thế này, anh làm như vậy đáng sợ lắm đó."

Người thanh niên thở dài, mười phần bất lực.

"Ta đã đi theo hai vị đây từ lúc chiều, nhưng do hai người chạy lạc sang đường khác, ta chạy theo không kịp."

Lạc My: "Anh không phải người nhà tôi, thì chạy theo chúng tôi làm gì, anh có mục đích gì?"

"Ta là trông thấy hai người lạ mặt, lại là nữ nhân, sợ có nguy hiểm nên đã đi theo mà thôi."

Vương Lam: "Chờ chút, trên người anh ấy đang mặc trang phục cổ trang."

Còn nói là làm nghề đốn củi... xưng hô từ ngữ thì giống như người cổ đại.

Chẳng lẽ...

Lạc My: "A... chẳng lẽ... anh là người trong đoàn phim.

Có thể đi, khu nghỉ dưỡng này của tớ rất đẹp, trong mấy năm nay cũng không ít đoàn phim đến đây quay đâu."

Lục Tiểu Thanh gãi đầu khó hiểu: "Cái gì là phim, cái gì là nghỉ dưỡng."




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.