Phu thê Lục Tiểu Thanh không bao lâu đã đi đến nhà trưởng thôn, chào hỏi ông ấy xong, thì được mời vào nhà.
Trưởng thôn là người hiền hậu, hiểu chuyện, luôn giúp đỡ thôn dân trong làng, nên trước nay đều được kính trọng.
Phu nhân của ông ấy cũng là người hiền lương thục đức, vừa trông thấy hai phu thê Lục Tiểu Thanh ngoài cửa, bà đã vội vã vào nhà chăm trà mời khách.
Lục Tiểu Thanh đem giỏ tre nhỏ, đựng đầy đồ vật mà Vương Lam đã chuẩn bị, đưa qua cho trưởng thôn, nói là gần đây nhà y có lên núi hái được ít quả giòn đem lên trấn trên bán, kiếm chút tiền, vì vậy hôm nay mua vài thứ, hiếu kính cho hai người.
Nghe phu thê họ nói qua, trưởng thôn cùng phu nhân ông ấy đã định không nhận lấy, bởi vì chính ông là người rõ hơn ai hết, gia cảnh của họ không hề dư giả, ba bữa hằng ngày cũng là rất khó kiếm.
Hơn nữa, quả giòn kia, ông cũng từng ăn qua, khó ăn vô cùng, có đem đi bán, thì chẳng được bao nhiêu.
Hai phu thê bọn trẻ lại còn mua đồ vật biếu tặng, làm sao ông có thể nỡ lấy chứ!
Phương Mạn cảm thấy trưởng thôn không có ý định nhận, nên nhanh chóng nói với trưởng thôn hãy xem như bọn họ báo đáp một phần ân tình trước nay ông luôn giúp đỡ và che chở bọn họ.
Mặt khác, nàng cũng không giấu giếm mà nói, quả giòn bán cũng không tệ, chút quà này nhà họ có thể mua được.
Trưởng thôn cùng phu nhân ông ấy bất ngờ vô cùng, quả giòn thật bán được nhiều tiền, vậy sau này chuyện về quả giòn, sẽ phải giải quyết sau đây?
Suy nghĩ một lát, trưởng thôn cũng đã tìm ra được cách hợp lý, trước mắt cứ để phu thê Lục gia về nhà, chờ đến ngày mai, ta sẽ tập trung thôn dân nói một lần.
Lục Tiểu Thanh và Phương Mạn xin phép hai vị trưởng bối ra về, còn vấn đề quả giòn trên núi giải quyết ra sao, đều phụ thuộc trưởng thôn xử lý.
Hai người rời khỏi nhà trưởng thôn, thì gấp gáp quay lại nhà của bọn họ, hai người Lạc My ở nhà, bọn họ thật sự không yên tâm.
Phu nhân của trưởng thôn chờ hai người họ đi xa, mới bắt đầu mở xem bên trong giỏ tre có thứ gì, thì bất ngờ phát hiện, bên trong vậy mà toàn những món điểm tâm đắt tiền ở trấn trên.
Mấy món điểm tâm này, tết nhà bọn họ còn không dám mua về ăn, cho thấy… phu thê Lục gia, thật sự rất tôn trọng bọn họ.
Phu nhân càng nhìn càng thấy hài lòng, vui vẻ đem ra phía sau cất kỹ, trưởng thôn trông thấy thì thở dài lo lắng.
Không biết chuyện quả giòn có được giải quyết êm đẹp hay chăng, ông chỉ sợ, thôn dân trong làng, cố tình làm khó phu thê Lục gia thì lại khổ…
Chưa kịp để ông định thần, thì những người trong thôn làng đã kéo nhau đến xin gặp, để thông cáo việc quan trọng.
Trưởng thôn lắc đầu đứng dậy ra ngoài, chuyện nên đến cũng phải đến, đối mặt sẽ tốt hơn.
Vương Lam cùng Lạc My sau khi phu thê Lục Tiểu Thanh ra ngoài, đã chạy vào nhà bếp làm hạt dẻ.
Vì chưa quen với việc nhóm lửa ở thời cổ đại này, cho nên mới đầu Vương Lam có chút chật vật, nhưng nhờ sự hỗ trợ từ Lạc My, cuối cùng hai người cũng đã thành công nhóm lửa.
Chỉ là bộ dạng của hai người hiện tại, lôi thôi vô cùng, đầu tóc, y phục, mặt mũi đều tèm lem hết a.
Vương Lam, không chần chừ mà bắt tay vào rang hạt dẻ, tay nghề nấu bếp ngày thường của nàng thuộc dạng chuyên nghiệp, mấy việc này không thể làm khó nàng được.
Không lâu sau, một mẻ hạt dẻ rang thơm ngon đã ra lò, mùi hương tỏa đi khắp nơi, phu thê Lục Tiểu Thanh đi từ xa cũng đã ngửi thấy.
Lục Tiểu Thanh: “Bọn ta đã về, hai muội đang làm gì sao?”
Vương Lam: “Bọn muội đang làm hạt dẻ mà thôi, vừa kịp lúc hai người về đến, nào mau thử xem mùi vị có ngon không?”
Phương Mạn e dè nhìn ngắm, không biết ăn như thế nào cho đúng.
Lạc My biết ý, tự thân cầm một hạt lên làm mẫu cho hai người họ, chậm rãi dạy họ cách tách hạt như thế nào.
Sau khi tách xong, tất nhiên là ăn a, Lạc My là người đầu tiên ăn thử, bỏ vào miệng nhai đi nhai lại, Lạc My cười tươi, miệng khen ngon không ngừng.
Phu thê Lục Tiểu Thanh mỗi người đều cầm lên làm theo Lạc My, khi ăn vào, mùi vị quả thật rất ngon.
Không ngờ rằng, trên núi vậy mà có khá nhiều thứ, không những ăn được, mà mùi vị lại ngon kì lạ.
Vậy là từ trước đến nay, thôn dân bọn họ đã bỏ lỡ nhiều món ngon nha.
Bốn người họ đem số hạt dẻ kia ra bàn gỗ phía trước, cùng nhau ăn vui vẻ.
Giữa lúc không khí thoải mái như vậy, Vương Lam lựa lời chuyển chủ đề, về việc quả giòn và người dân trong thôn.
Vương Lam: “Lục đại ca, đại tẩu, về chuyện quả giòn, muội nghĩ hai người cũng có nói qua với trưởng thôn rồi đi.”
Lục Tiểu Thanh ngượng ngùng gãi đầu: “Đúng a, ta khi nãy ở đó đã có nói qua, ta nghĩ nên thành thật với trưởng thôn.”
Phương Mạn tỏ ý đồng lòng với Lục Tiểu Thanh, thân là người ở đây, mọi chuyện nên rõ ràng, tránh thôn dân dị nghị.
Lạc My: “Hai người sao vậy, nói thì là nói thôi, cũng không có vấn đề gì quan trọng.”
Tuy là nói như vậy, nhưng bất giác hai phu thê họ lại đồng thời quay qua nhìn thái độ của Vương Lam.
Vương Lam cười nhẹ: “Thật ra… mục đích của muội khi cho hai người qua tặng lễ nhà trưởng thôn là phụ.
Muốn hai người nói chuyện quả giòn với ngài ấy là chính.
Ta biết hai người luôn sống chân thật, giấu giếm sẽ rất khó xử.”
Lạc My: “Thì ra là vậy.”
Lúc này, hai phu thê Lục Tiểu Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, không ngờ Vương Lam đã có ý định này từ đầu, ngay cả quà tặng cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy.
Lục Tiểu Thanh: “Đã để muội phải lo lắng rồi. Đa tạ muội.”
Vương Lam: “Lục đại ca, đừng khách sáo, đây là chuyện muội nên làm.
Mọi người nên chuẩn bị tinh thần đi, lát nữa chúng ta phải đi có việc.”
Lạc My suy nghĩ, bọn họ thì có việc gì nữa sao, chẳng phải vừa từ trấn trên về đến nhà kia mà.
Đúng như lời Vương Lam đã nói, từ phía xa đã nghe tiếng người dân trong thôn chạy đến báo tin rằng, trưởng thôn có chuyện mời nhà họ qua đó bàn việc.
Bốn người nhìn nhau, như đã dự liệu trước, nhanh chóng theo người báo tin đi đến nhà trưởng thôn.
Khi bọn họ đến nơi, người dân trong thôn đều đã tụ tập đông đủ, mặt ai nấy đều một vẻ không vui, nhìn chằm chằm vào bốn người họ.
Lục Tiểu Thanh: “Trưởng thôn, đây là có chuyện gì?”
Trưởng thôn: “Bọn họ đến đây là chuyện về quả giòn, vì vậy ta mới gọi người nhà các ngươi đến, cùng nhau nói chuyện.”
“Đúng đó, Lục Tiểu Thanh ngươi thật biết che giấu, dành riêng phần cho bản thân.”
“Nếu quả giòn bán được tiền như vậy, ngươi lại ích kỷ chiếm lợi, không thông báo cho chúng ta.”
Thôn dân xung quanh cũng mỗi người một tiếng, tình hình có chút hỗn loạn. Thái độ của bọn họ cũng ngày càng quá đáng, mỉa mai Lục gia bọn họ rất tàn nhẫn, Trưởng thôn phải nhanh chóng lên tiếng trấn tĩnh bọn họ, mới chịu bình tĩnh.
Trưởng thôn: “Lục Tiểu Thanh, ngươi cũng nên giải thích cho thôn dân một chút đi.”
Tuy lòng ông biết Lục Tiểu Thanh không xấu, nhưng ông là trưởng thôn, phải có nhiệm vụ với thôn dân, có nhiều lúc, không muốn ra mặt, cũng phải đành chấp nhận lên tiếng.
Lục Tiểu Thanh: “Trưởng thôn, ta từ trước có nói qua với mọi người, là ta hái quả giòn về bán.
Nhưng họ không chịu tin mà thôi.”
“Khi nào, ngươi nói khi nào, đã nói với ai.”
“Ai ở đây đã nghe hắn ta nói?”
Không khí tĩnh lặng vô cùng, điều này chứng tỏ, Lục Tiểu Thanh đang nói dối… Thừa cơ hội này, thôn dân lại được dịp lên mặt.
Lạc My bực tức trong lòng, không thể nhịn nữa: “Là các người.”
Nàng chỉ tay về hướng những người hôm trước bọn họ gặp trên đường về nhà, đừng nghĩ Lục Tiểu Thanh không chỉ chứng các người, thì ta cũng sẽ như vậy.
Vương Lam: “Trưởng thôn, Lục đại ca có nói qua với những người đó, về việc chúng tôi đem quả giòn đi bán
Bọn họ nghe qua còn chê cười giễu cợt, hôm nay thấy tình huống thế này, cớ sao lại cùng thôn dân quay ra trách cứ.”
Trưởng thôn đã ngầm hiểu được ý của Vương Lam, thôn dân của ông, tất nhiên ông cũng sẽ hiểu được tính cách của họ.
Đây không phải là lúc đầu chê bai người ta, sau thấy có lợi ích, thì trách người không chia sẻ.
Thôn dân nghe xong câu chuyện, đều dần hiểu ra vấn đề, cho nên không còn trách mắng phu thê Lục gia nữa.
Thời điểm này, tất cả thôn dân đều đổ dồn ánh mắt về phía những người bị Lạc My chỉ chứng. Bọn người đó thì tỏ ra vô cùng ngượng ngùng và xấu hổ.
Hiện tại, thái độ của thôn dân đã hòa hoãn hơn trước, tuy nhiên lợi ích thì bọn họ vẫn phải tranh thủ giành lấy.
Vì vậy, hối thúc trưởng thôn mau giải quyết vấn đề, mấy cây quả giòn kia mọc trên núi, không ai trồng, cũng không phải trên đất của ai, do đó ai cũng có quyền được hái.
Trưởng thôn đưa ra quy định, sau này mỗi nhà luân phiên nhau hái, như vậy công bằng rồi chứ.
Thôn dân nghe qua, đều phản đối, bọn họ cho là cách chia như vậy, không đồng đều.
Vương Lam cùng Lạc My quá là mệt mỏi với bọn người này đi, lợi ích đúng là hơn hẳn mọi thứ.
Vương Lam lên tiếng: “Theo ta thấy, sau này đến khi thu hoạch quả giòn.
Trưởng thôn cho người phụ trách hái đem đến trấn trên bán, tiền bán được sẽ chia đều cho tất cả các hộ.
Mọi người có ý kiến gì không?”
Thôn dân nghe Vương Lam nói xong thì nhất trí đồng ý, về sau cứ chia như vậy, hộ nào cũng đều như nhau.
Thấy đã đạt được mục đích, không còn chuyện gì khác, mọi người đều tản ra, ai về nhà nấy. Trên đường về, còn không ngừng bàn luận sôi nổi.
Trưởng thôn lúc này mới đứng ra xin lỗi Lục Tiểu Thanh, chuyện hôm nay, là do mọi người đã quá đáng. Bảo mọi người yên tâm về nhà, đừng lo lắng nữa.
Bên cạnh đó cũng cảm ơn hai người Lạc My và Vương Lam đã giúp ông giải quyết việc rắc rối này.
Ba người Vương Lam, Lạc My cùng Phương đại tẩu chào tạm biệt trưởng thôn rồi ra về. Chỉ có một mình Lục Tiểu Thanh bị trưởng thôn khéo léo lưu lại hỏi chuyện.