Lạc My cũng nói rằng, nàng bán có giá là do các nhà phú hộ luôn muốn thứ hiếm lạ, sẵn sàng chi trả không tiếc tiền, sau này, khi thôn dân đem táo đi bán, cũng nên bán cho chỗ của vị chưởng quầy đó.
Mặt khác, Vương Lam muốn phu thê Lục gia biết cách kiếm sống ổn định và dài lâu hơn, thay vì ngồi chờ đợi thụ động ở mấy cây táo trên núi, thì Vương Lam tạo cho họ một con đường đi mới.
Lạc My đứng dậy, vào bếp lấy ra những hạt táo mà buổi sáng hai người họ cố tình để lại, bày trước mắt phu thê Lục gia.
Lạc My tỏ ra khí chất nghiêm túc hơn hẳn ngày thường: “Đây là hạt của quả táo, bọn muội đã để lại, sau này gia đình của chúng ta, sẽ sinh sống nhờ nó.”
Lục Tiểu Thanh: “Ta không hiểu ý của hai muội.”
Vương Lam: “Ý của bọn muội là, cây táo trên núi chỉ có được vài cây, số lượng thu hoạch rất ít, sau đó còn bán và chia đều cho cả thôn, thì một năm cũng không được bao nhiêu.
Cộng thêm tiền đốn củi của Lục đại ca, cũng chỉ miễn cưỡng sống qua ngày.”
Phương Mạn và Lục Tiểu Thanh nghĩ lại thì không sai, trước kia tiền Lục Tiểu Thanh đốn củi đã không đủ chi tiêu trong nhà, vì vậy bọn họ mới là hộ nghèo của thôn.
Nếu sau này có thêm ít tiền từ thu hoạch táo, thì cũng chỉ trở nên vừa đủ sống, được ăn cơm nhiều hơn một chút. Lâu dài tất nhiên vẫn là bấp bênh.
Lạc My: “Do đó, để hai người an định sống yên ổn, bọn muội quyết định giúp hai người gieo giống, trồng lên những cây táo mới, sau này sẽ có thêm thu nhập.”
Bọn họ hai người thì không vấn đề, nhưng khi có hài tử, không thể không lo lắng, đây thật sự là con đường tốt.
Phương Mạn cười vui vẻ mà nhìn Lục Tiểu Thanh, cuối cùng cuộc sống của hai người họ đã tìm thấy lối ra, Vương Lam và Lạc My đúng là quý nhân.
Con đường thì tốt không sai, nhưng làm thế nào, đi ra sao, Lục Tiểu Thanh hoàn toàn không biết gì.
Vương Lam hiểu được điều mà Lục Tiểu Thanh đang lo lắng: “Lục đại ca yên tâm, thời gian tới, bọn muội sẽ dạy cho hai người cách ươm mầm non.”
Lạc My âm thầm đánh giá, hai người bọn họ, một người theo mảng thiết kế, một người đầu tư kinh doanh bất động sản, hỏi xem có liên quan gì đến nông nghiệp sinh học hay không a. Liệu rằng quá trình này có được thành công.
Lục Tiểu Thanh và Phương Mạn đồng thanh: “Đa tạ hai muội.”
Đa tạ đã luôn giúp đỡ hai phu thê họ trong lúc khó khăn thế này, đây là tiếng cảm ơn chân thành xuất phát từ tận đáy lòng của họ.
Vương Lam cảm nhận rõ được sự chân thành ấy, nhẹ nhàng mở lời: “Đừng khách sáo, hai người cũng đã giúp đỡ bọn muội rất nhiều kia mà.”
Lạc My: “Đúng vậy, nếu không có Lục đại ca cứu giúp, không biết giờ bây giờ bọn muội sẽ ra sao a.”
Bàn bạc xong, bọn họ bắt tay vào chỉ dẫn hai người họ, từ những bước cơ bản nhất.
Việc ươm mầm này, Vương Lam có chút kinh nghiệm thực tế, không phải chỉ xem qua trên mạng thôi đâu.
Trước kia khi còn ở nhà, thời gian rảnh rỗi, Vương Lam thường xuyên ra vườn trồng cây, ươm mầm non của các loại cây khác nhau để thư giãn, bởi vì đối với Vương Lam, thiên nhiên cây cỏ giống như một phần động lực của nàng.
Chuyện nhỏ này, trước nay Vương Lam chưa từng nói với ai, thật chất nó cũng không có gì quan trọng ở thời điểm và không gian đó.
Chỉ khi đến đây, kĩ năng này mới được xem là có chỗ để dùng.
Từ ngày bắt đầu ươm mầm, quá trình chăm sóc ra sao, Vương Lam đều chỉ tận tình cho phu thê Lục gia.
Mỗi ngày ngoại trừ chăm sóc tưới nước, thời gian dư ra, Lục Tiểu Thanh vẫn lên núi đốn củi như thường lệ.
Thôn dân trong làng cũng rất siêng năng lên núi chăm sóc cho mấy cây táo gần thu hoạch lần hai, những quả táo xanh còn sót lại của lần trước cũng không nhiều.
Ba người Vương Lam ở nhà ngoại trừ thời gian chăm sóc hạt giống ra, thì tập trung làm bếp.
Vương Lam mỗi ngày đều sẽ làm một món ăn mới khác nhau, nguyên liệu có thể dễ tìm hoặc là đắt một chút, tất cả đều chỉ dạy cho Phương Mạn làm.
Mỗi ngày Lục Tiểu Thanh đốn củi, vẫn đem lên trấn trên chỗ tửu lâu để bán, kiếm được ít tiền, tuy ít nhưng có thu nhập.
Niềm vui của Lục Tiểu Thanh bây giờ là mỗi buổi chiều về đến nhà, ba người kia đã dọn cơm chờ y, đặc biệt mỗi ngày đều sẽ có một món ngon không lặp lại.
Y hỏi qua mới biết, là do Vương Lam chỉ cho nương tử mình làm, không ngờ muội ấy lại có tay nghề làm bếp ngon như vậy.
Càng ngày, Lục Tiểu Thanh càng tò mò về thân thế của hai người Lạc My và Vương Lam. Tuy là thế, nhưng nếu hai muội ấy không chủ động nói, phu thê họ cũng sẽ biết giữ ý tứ mà không hỏi đến.
Những ngày qua, Vương Lam cùng Lạc My rất hiếm khi ra ngoài chỉ ở tại nhà, cho nên việc ngoài thôn các nàng đều không để tâm đến.
Chẳng hạn chuyện nhà họ có y phục mới, dạo trước có nhiều thôn dân bàn tán một đoạn thời gian, có người còn đi đến nhà trưởng thôn nói không ít việc.
Nhưng trưởng thôn là người hiểu biết, không dễ dàng bị thôn dân điều khiển, ông ấy xem như nghe qua cho có, hoàn toàn không để tâm đến.
Lục gia bọn họ cũng rất biết hiếu kính ông, cứ cách ít ngày là đến nhà ông đưa món ngon vật lạ, chuyện quan trọng cũng có thưa gửi qua, vì vậy không có chuyện gì khuất tất trong đó, mà ông không rõ.
Lục gia bọn họ bên này cũng nghe không ít dư luận, nhưng họ chọn cách im lặng mà sống, thời gian của họ để dành chăm sóc hạt giống thì hơn.
Cứ như vậy, thời gian cũng đã trôi qua một tháng, các hạt giống đã bắt đầu nảy mầm, sắp tới sẽ là thời gian ươm cây non.
Hôm nay, Vương Lam thực hiện chiết từng cây non một vào chậu nhỏ, ba người kia học tập làm theo, chẳng mấy chốc họ đã hoàn thành xong tất cả.
Đếm sơ qua tổng thể, bọn họ có tổng cộng là bốn mươi cây non, với số lượng như thế này, chắc chắn về sau trồng lên sẽ kiếm về rất nhiều tiền.
Lạc My càng nhìn càng thích, tiền a, thứ mà nàng thích vô cùng, có càng nhiều thì càng tốt.
Mọi người nhìn số cây non mà phấn khởi thích ý, duy chỉ có Vương Lam là trầm tư suy nghĩ, nàng dự định ngày mai sẽ lên trấn trên có chút việc.
Tối hôm đó, sau khi mọi người về lại phòng riêng, phu thê Lục Tiểu Thanh rất nhanh chìm vào giấc ngủ, gần đây vì việc chăm sóc hạt giống và cây non mà bọn họ cũng tốn rất nhiều công sức, xem như hôm nay đã đạt được thành quả.
Về phần Vương Lam và Lạc My thì vẫn đang bàn luận cùng nhau, Vương Lam nói về những dự định vào ngày mai cũng như sắp tới, Lạc My hoàn toàn đồng ý với những quyết định mà Vương Lam đưa ra, đây được xem như là kiến nghị tốt nhất hiện nay.
Bên cạnh đó, Lạc My cũng hỏi qua Vương Lam, tại sao lại có kĩ năng gieo trồng thành thục như vậy, trông không giống như là lần đầu tiên làm qua việc này.
Vương Lam bình tĩnh nói rằng, trước kia ở nhà có thời gian đều ra vườn trồng cây, cho nên những việc này nàng đã sớm quen.
Lạc My ngơ mặt ra kinh ngạc, thì ra là có chuyện như vậy, chẳng trách… tỉ ấy lại tự tin đề nghị chuyện gieo trồng táo,
Thật là, sao không nói sớm chứ, làm một tháng nay là ta đã lo lắng không công rồi đi. Lạc My tỏ ra giận dỗi với Vương Lam.
Để nàng nguôi giận, Vương Lam đã cố tình giải thích rất hợp lý rằng, ngày thường mọi người bị áp lực nhiều thứ từ gia tộc, ta cũng không dám làm phiền, vả lại đây chỉ là sở thích bình thường để thư giãn, có gì mà đem ra khoe khoang chứ.
Suy nghĩ một lát, Lạc My cảm thấy đúng thật là như vậy, cho nên nhanh chóng quên đi việc giận dỗi kia, mà lôi kéo Vương Lam lên giường đi ngủ, ngày mai còn phải đi lo nhiều việc a.
Sáng hôm sau, Lục Tiểu Thanh như thường lệ lên núi, hai người Vương Lam chuẩn bị tươm tất, thì xuất phát đi trấn trên, đây là lần thứ hai bọn họ tự đi trấn trên, mà không có Lục Tiểu Thanh.
Vừa bước ra cửa thôn, bọn họ đã chạm mặt không ít thôn dân, bọn họ có nói vài câu thăm hỏi, theo lễ nghi, Vương Lam và Lạc My cũng đáp lễ, nhưng viện cớ lên trấn trên mua vật dụng, cho nên phải đi sớm về sớm, rồi tìm cơ hội đi trước.
Khi bọn họ đi đến đâu, cũng làm nơi đó chú ý không ít, tuy gương mặt hai người đều mang khăn che mặt, nhưng vẫn toát ra khí chất kiều mị vô cùng, rất cuốn hút người đối diện.
Để có thể thoát được ánh mắt soi mói của nhiều người, bọn họ phải nhanh chóng thuê xe bò của Lâm đại ca trong thôn để đi nhanh hơn, nếu không chỉ đi bộ, thì càng gây rắc rối.
Không lâu sau, hai người họ đã đến trấn trên, trả tiền xe cho Lâm đại ca xong, Vương Lam cùng Lạc My hướng về phía tửu lâu mà đi.
Vừa trông thấy hai người ở trước cửa, tiểu nhị đã nhận ra ngay, vội vàng mời hai người vào hậu viện, dâng trà bánh.
Còn bản thân thì cuống cuồng chạy đi tìm chưởng quầy.
Nghe tin báo, chưởng quầy cũng không kịp xử lí xong công việc mà vội chạy đi, đối với ông ta, bọn họ được xem như người mang đến tài lộc a.
Chưởng quầy đến nơi thì ngồi ngay vào bàn hỏi việc, gần đây chuyện buôn bán táo của ông ta rất tốt nha, lợi nhuận thu được, không tệ. Ông ta muốn bàn về vấn đề lấy thêm trái táo về bán đây.
Lạc My bình tĩnh trả lời ông ta: “Táo thì vài ngày nữa sẽ có người mang đến bán, giá cả như trước đây.”
Chưởng quầy lòng vui như mở hội: “Được, được… hai vị cô nương yên tâm, ta vẫn mua với giá cũ.”
Vương Lam đưa mắt gật đầu với Lạc My, ra hiệu với nàng nói vào chuyện chính.
Lạc My: “Ngoài ra còn có một vụ làm ăn lớn hơn, không biết chưởng quầy có hướng thú làm hay không?”
Chưởng quầy là người buôn bán, có cơ hội kiếm, tiền tất nhiên không bỏ lỡ: “Xin nghe hai vị cô nương chỉ dẫn.”
Biết thương vụ mình sắp bàn tới đây đã có bảy phần cơ hội, Lạc My trình bày một cách vô cùng chuyên nghiệp, tưởng là chuyện gì khó, nếu là thuyết phục khách hàng, thì là nghề của Lạc My nàng nha.