Kể đến kể lui, ta cảm thấy cũng đã nhớ đại khái rồi a. Ta cầu mong… đêm nay hắn ta đừng đến thì hơn.
Vừa thầm nghĩ trong lòng, thì bên ngoài cửa sổ đã có tiếng động truyền đến.
Thật là, muốn tạm nghỉ một ngày cũng không được, vị hầu cận này… quả nhiên trung thành cẩn cẩn, luôn vì nguyên chủ mà làm việc.
Lãnh Hiên thở dài: “Ngày mai, ngươi không cần đến phòng ta nữa.
Những chuyện trước kia, ta đã nhớ được khá nhiều, ngươi… nếu có chuyện cần làm, thì cứ việc đi làm.”
“Thuộc hạ không có gì để làm.”
Lãnh Hiên nhìn thẳng vào mắt hắn, cười bí ẩn: “Ngươi không có gì để làm?”
Vậy nguyên chủ để ngươi bên cạnh làm việc gì cho hắn đây, bảo vệ không, có nhiệm vụ riêng cũng không…
Tên hắc y nhân kia, cảm nhận được sự nguy hiểm từ chủ nhân của mình liền thanh minh: “Chủ nhân đừng hiểu lầm, chuyện người đã giao phó, thuộc hạ tất nhiên hoàn thành.”
Rất được việc, nhiệm vụ đã hoàn thành, nếu vậy, ngươi cũng đừng đến làm phiền giấc ngủ của ta a. Buổi sáng ta còn phải đi đường đây.
Lãnh Hiên: “Vậy ta cho phép ngươi và bọn họ nghỉ ngơi tự do một thời gian.”
Hắc y nhân đột nhiên quỳ xuống: " Chủ nhân, người không cần bọn thuộc hạ nữa sao?
Người không còn muốn giao nhiệm vụ cho bọn ta đi làm?"
Nói đến đây, giọng hắn nghẹn ngào như muốn khóc lên, thể hiện đầy đủ sự ủy khuất mà Lãnh Hiên ban cho.
Lãnh Hiên: “…”
Chuyện gì đây, ta đang chứng kiến cảnh gì a, tên thuộc hạ võ công cao cường nhất của ta, không những thế hắn ta còn là người chỉ huy của những tên cận vệ khác.
Hiện tại bây giờ lại đang vì ta cho hắn giảm giờ làm, mà khóc lóc đầy ủy khuất… vị tiểu ca đây, có phải ngươi lấy nhầm kịch bản của hội nữ nhân hay không?
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, Lãnh Hiên cơ bản không quan tâm đến người quỳ trước mặt, lúc này hắc y nhân đã vô cùng sốt ruột, chủ nhân của hắn chưa từng ngừng giao việc cho hắn a.
Tình huống trước mắt, làm hắn lo lắng cùng kích động.
“Chủ nhân, người có chỗ nào không khỏe, hay là quên chuyện gì, thuộc hạ sẵn sàng…”
Lãnh Hiên giơ tay ra chặn lại: " Không cần, ta nghe đủ rồi, ngươi rất muốn làm việc?"
Hắc y nhân gật đầu lia lịa, chỉ sợ ngừng lại thì Lãnh Hiên lập tức sẽ thay đổi ý định.
Càng quan sát và tiếp xúc với hắn, ta càng phát hiện, hắn thuộc dạng người cuồng công việc, chủ nhân không giao phó việc để làm, thì sẽ suy nghĩ tiêu cực ngay. Vậy ra hắn ta thích tìm ngược sao?
Lãnh Hiên cố gắng kìm nén không bật cười ra thành tiếng, nghiêm chỉnh ra lệnh: “Được thôi, từ mai không cần làm nhiệm vụ kể chuyện.”
Sắc mặt thất vọng và buồn bã của hắc y nhân lại xuất hiện, đôi mắt chuẩn bị đỏ hồng lên.
Để ngăn chặn việc này, Lãnh Hiên liền nói: “Thay vào đó, ngươi hãy tăng cường bảo vệ bên ngoài phòng của ta và Hàn tiểu thư vào ban đêm.
Kể cả ban ngày, cũng phải túc trực theo sát bảo vệ, nếu có sơ suất gì, ta sẽ trừng phạt không nương tay.”
“Vâng, thuộc hạ đã rõ, an toàn của người và Hàn tiểu thư sẽ được bảo vệ tuyệt đối.”
Ánh mắt muốn khóc và yếu đuối trước đó, đã được thay thế bằng sự kiên cường mạnh mẽ.
Lãnh Hiên chưa kịp nói thêm câu gì, hắn ta đã nhanh chóng nhảy ra cửa sổ mất tăm.
Cánh cửa sổ vẫn còn mở đung đưa, một cơn gió đêm lạnh buốt được dịp tràn vào phòng Lãnh Hiên, làm y phải chạy vội đến đóng chặt cửa sổ.
Đêm nay có thể ngủ một giấc ngon lành rồi đây, không có ai làm phiền thật tốt.
Trong khi mọi người đã đi vào giấc ngủ, thì vị thuộc hạ nào đó vẫn tinh thần quyết chiến hừng hực canh giữ bên ngoài, chỉ cần là lệnh của chủ nhân ban xuống, y đều vui vẻ đi làm.
Sáng hôm sau, Hàn Nguyệt thức dậy đã chạy xuống dưới lầu ăn sáng, nàng không đợi được Lãnh Hiên a, ngủ thật trễ.
Ta phải chấn chỉnh y mới được, thân phận hầu gia, chính vụ chất đầy, sau có thể là một người không có giờ giấc đây.
Lãnh Hiên mệt mỏi, trạng thái vẫn còn buồn ngủ đi xuống, ngồi đối diện Hàn Nguyệt, những bàn kế bên còn có Trần tướng quân và binh lính của ông ta.
Hàn Nguyệt nhẹ nhắc nhở: “Chú ý thời gian hơn đi, tự kỷ luật bản thân.”
Lãnh Hiên lấy một cái bánh bao bắt đầu ăn: “Yên tâm, sau này sẽ không như vậy.”
Hai người vì tránh sự nghi ngờ của Trần tướng quân gần đó, mà không có giao tiếp quá nhiều, âm thầm ra hiệu cho nhau.
Cả đoàn người ăn xong cũng là lúc lên đường, khoảng cách giữa họ và kinh thành cũng đã gần hơn, thời gian này phía Trần tướng quân khá yên phận, không bày ra vụ gì mang tính dò xét nữa.
Những người hôm trước ở trên phố chặn đường, Lãnh Hiên cùng Hàn Nguyệt chưa kịp truy hỏi, đã tẩu thoát mất.
Về chuyện tẩu thoát đó… Trần tướng quân có bẩm báo qua, nhưng lý do đưa ra rất chi sơ xài và không hợp lý, tuy nhiên hai người họ thật không muốn làm lớn chuyện, vì vậy cứ như thế mà cho qua.
Lúc Hàn Nguyệt đã ra xe ngựa, Lãnh Hiên mặt mày nghiêm trọng, gọi Trần tướng quân lại có chuyện cần nói riêng.
Trần tướng quân có chút sợ hãi, ông ta không biết… liệu rằng… Lãnh Hiên đã phát hiện ra được những gì, hiện tại sẽ nói gì với ông ta.
Cho tất cả người lui ra chuẩn bị sắp xếp lên đường, Trần tướng quân mới quay ra đối diện cùng Lãnh Hiên.
Tuy là đối diện, nhưng ông ta thể hiện sự nhúng nhường: “Lãnh đại nhân có chuyện gì muốn nói.”
Lãnh Hiên dùng ánh mắt xem xét mà nhìn Trần tướng quân từ trên xuống dưới, gật đầu hài lòng nói: Cũng không có gì to tát.
Ta chỉ muốn hỏi mượn Trần tướng quân vài trăm lượng chi xài mà thôi."
Tâm trạng của Trần tướng quân đang ở trạng thái căng thẳng chuyển sang lo sợ, vài trăm lượng a, ta lấy đâu ra số tiền đó.
Trần tướng quân: " Thật xin lỗi Lãnh đại nhân, tướng lĩnh bọn ta ngày thường chỉ có quân lương.
Mà quân lương của chúng tôi… làm gì có đến con số vài trăm lượng.
Hằng ngày, chúng ta còn phải ăn lương khô dự trữ."
Có chút bất ngờ, nhưng suy nghĩ lại Lãnh Hiên cũng cảm thấy không sai, vì vậy y hạ giá xuống còn một trăm lượng.
Trần tướng quân vẫn tiếp tục lắc đầu nói không có, Lãnh Hiên có chút nhíu mày nhìn ông ta ra giá cuối cùng năm mươi lượng. Kết quả thu về vẫn là cái lắc đầu trong ái ngại.
Lãnh Hiên hỏi ông ta thời gian qua, sinh hoạt phí của mọi người, chi trả ra sao, thì Trần tướng quân liền đáp, tiền sinh hoạt phí đó… là tất cả bổng lộc của họ, sắp tới khi hết tiền, chúng ta có thể dựng trại ngủ bên đường, ăn lương khô cũng đã là rất tốt, ông ta chỉ sợ hai vị quý nhân này sẽ không quen mà thôi.
Thật sự, đúng là hai người họ sẽ không quen, điều kiện sống thời gian qua chỉ được xem là cơ bản mà thôi.
Bây giờ nếu còn hạ mức, Hàn Nguyệt chắc chắn không thích nghi được, Lãnh Hiên phát tay: “Được rồi, ngài ra ngoài chuẩn bị sắp xếp đi.”
Trần tướng quân hành lễ nhanh chân chạy ra ngoài, vừa đến bên ngoài, thân tính của ông ta đã vội vàng hỏi đến việc Lãnh Hiên vừa nói là gì, có chính sự quan trọng.
Trần tướng quân nhăn mặt, đỡ trán ngượng ngùng nói: “Lãnh đại nhân muốn mượn của ta vài trăm lượng.”
A … ra là vậy, chẳng trách Trần tướng quân bỏ chạy ra thật nhanh, haiz…
Thái độ của cấp dưới làm Trần tướng quân cũng phải thở dài theo: “Thật đáng sợ.”
“Vâng, thuộc hạ cũng thấy rất đáng sợ, tiền là thứ chúng ta không bao giờ có…”
Hai người lại lần nữa thở dài, cùng nhau thẳng hướng cửa chính khách trạm mà đi.
Bên trong, Lãnh Hiên uống một hớp trà dự định suy nghĩ về việc kiếm tiền, thì một người bất ngờ xuất hiện: “Chủ nhân cần tiền.”
Lãnh Hiên giật mình phun hết cả nước trà vừa uống ra ngoài, sặc sụa liên hồi: “Sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện, làm ta không kịp phản ứng.
Ta đang cần tiền, ngươi có?”
“Không, thuộc hạ chỉ có một trăm lượng, chủ nhân ngài mới có rất nhiều tiền.”
Lãnh Hiên: “Ta tất nhiên biết ta có rất nhiều tiền, nhưng là…”
Nói chưa hết câu, hắn ta lại đi mất, Lãnh Hiên chỉ biết ngồi ngẩn ra một lúc, sau đó lắc đầu ngao ngán di chuyển ra ngoài, lên xe ngựa rời đi.
Đến lúc lên xe ngựa, Hàn Nguyệt mới bắt đầu hỏi y vài chuyện, đầu tiên là về mấy người hắc y nhân bí ẩn lần trước, hai là đội cận vệ kia của y, ba là y đã nói chuyện gì cùng Trần tướng quân.
Cả ba câu hỏi trên, Lãnh Hiên trả lời hai câu đầu rất chi là thoải mái, nhưng đến câu thứ ba thì có chút xấu hổ.
Hàn Nguyệt thấy vậy cũng tò mò ép hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì?”
Lãnh Hiên: “Ta… ta hết tiền.”
“…”
“…”
Hết tiền, thân phận hầu gia như y mà cũng có thể thốt lên câu đó được ư, nếu vậy cái danh phận cháu của quý phi đương triều, thật là danh không xứng với thực rồi đi.
Vẻ mặt của Hàn Nguyệt và Thanh Liên thể hiện vô cùng khó hiểu, do đó Lãnh Hiên bắt buộc phải đưa ra lời giải thích.
Từ khi rời khỏi Bạch Cốc trong người không có bao nhiêu ngân lượng, tất cả đều dồn vào mua sắm chi xài quá tay của Hàn Nguyệt, hiện tại hết tiền cũng không có gì phải ngạc nhiên a.
Lý do đưa ra đúng thật không sai, thì ra là do ta sao, vậy… tiếp theo sẽ làm thế nào đây?
Hàn Nguyệt: “Đã vậy, ngài cứ lấy nữ trang và vật dụng ta mua trước kia bán đi, dùng tiền đó vượt qua hoàn cảnh trước mắt.”
Lãnh Hiên không có ý định đem đồ vật của Hàn Nguyệt đi bán, nói gì thì… những đồ vật đó, đều là do nàng tận tâm lựa chọn, yêu thích vô cùng.
Nếu nói bán là bán, thì liệu có hệ quả về sau hay không a? Nữ nhân bọn họ vốn dĩ là nói một đằng nghĩ một nẻo, hành động sai lầm sẽ dẫn đến việc đền bù gấp mấy lần… nghĩ đến thôi, Lãnh Hiên đã nổi cả da gà.
Lãnh Hiên xua tay phản đối: “Không cần, ta có thể tự giải quyết.
Nếu không được, ta sẽ tìm tiểu thư thương lượng.”
Hàn Nguyệt gật đầu đồng tình, nhưng trong ánh mắt chứa sự hoang mang, nàng không muốn rơi vào hoàn cảnh không tiền nha, rất mệt tâm.