Dù cho người trên xe ngựa có tâm trạng vui vẻ hay buồn bã lo lắng, thì chuyến hành trình vẫn đang tiếp tục.
Trưa hôm đó, bọn họ dừng tại một quán ăn bên đường, Trần tướng quân sắp xếp cho hai người họ bàn ăn tương đối tươm tất, còn ông ta cùng binh lính thì ngồi nghỉ dưới gốc cây, uống nước ăn lương khô.
Đến lúc này, nhận ra được sự khác biệt so với thường ngày một cách rõ rệt như vậy, Hàn Nguyệt đột nhiên cảm thấy trong lòng khó chịu.
Tuy ngày thường Trần tướng quân không chung chí hướng với họ, thậm chí bày kế mưu tính sau lưng, nhưng không phủ nhận thời gian qua hai người họ cũng nhận được nhiều sự bảo vệ từ ông ta, hiện tại tình cảnh trước mắt, nàng không khỏi đau lòng.
Đường về kinh thành còn phải đi qua một thành trấn nữa, đoạn đường này … chẳng lẽ ngày nào họ cũng phải ăn lương khô uống nước sống qua ngày hay sao?
Hàn Nguyệt nhìn thức ăn trên bàn rồi nhìn Lãnh Hiên, ý tứ đã rất rõ ràng.
Lãnh Hiên cười gượng, an ủi Hàn Nguyệt, nói nhỏ với nàng rằng, Trần tướng quân thật sự không có nhiều ngân lượng, sáng nay y đã hỏi qua rồi.
Hơn nữa thời gian qua, việc ăn uống ngủ nghỉ của bọn họ đều là do đội quân của Trần tướng quân gom góp mà có.
Khi biết được việc này, Hàn Nguyệt cảm thấy khá có lỗi với họ, không ngờ sự thoải mái của nàng lại xây dựng lên từ tiền của rất nhiều binh lính.
Trước kia khi còn ở thế giới cũ, tuy gia tộc của nàng vô cùng giàu có, tiền là thứ luôn không thiếu, nhưng nàng vẫn luôn tự bước chân ra ngoài kinh doanh kiếm tiền, không hề dựa dẫm hoàn toàn vào gia tộc.
Nàng nhất định… khi vào thành trì kế tiếp, sẽ đem đồ vật của bản thân đi bán, đổi lấy tiền để trang trải trước mắt.
Lãnh Hiên lắc đầu, nói y đã biết lấy tiền từ đâu, bảo Hàn Nguyệt không cần suy nghĩ quá nhiều, yên tâm mà dùng bữa đi.
Sau khi nghỉ chân, bọn họ tiếp tục lên đường, vì không để trễ hành trình về kinh thành, bắt buộc bọn họ phải di chuyển không ngừng nghỉ.
Chiều tối hôm đó, Lãnh Hiên dùng số tiền còn lại, thuê khách trạm cho đoàn người nghỉ chân, nếu không tất cả bọn họ đã định dựng lều để ngủ tạm.
Bữa tối, Lãnh Hiên cũng là người đứng ra chi trả, khi y thấy tình cảnh sáng nay, đã không thể nhìn nổi nữa.
Về đêm, trong lúc ngồi đợi tên cận vệ nào đó vào phòng, thì Lãnh Hiên vẫn không thấy bóng dáng của hắn, y chợt nhớ ra bản thân đã ra lệnh cho hắn không được vào phòng, lúc này y đứng dậy xoay người đi đến hướng cửa sổ chưa được mấy bước, thì bóng đen quen thuộc đã nhảy vào.
“Chủ nhân.”
Hắc y nhân dâng lên cho Lãnh Hiên một xấp ngân phiếu khá dày.
Lãnh Hiên: “Ngươi đây là đang… lấy tiền từ đâu a.”
“Ta lấy tiền của chủ nhân, chẳng phải sáng nay người cần dùng đến hay sao?”
Tất nhiên là cần, rất cần nữa là khác, nhưng tiền này là của ta sao, vậy hắn tại sao có được.
Lãnh Hiên: “Ngươi đã lấy ở đâu?”
Hắc y nhân nghiêng đầu khó hiểu, sau đó à một tiếng, như nghĩ ra được chuyện gì.
“Ta lấy ở ngân hiệu, người luôn để tiền trong ngân hiệu, khi cần đều có thể đến đó lấy ra.”
Quả nhiên, chủ nhân không nhớ được bao nhiêu, ta có nên ở lại tiếp tục kể chuyện cho chủ nhân hay không a?
Lãnh Hiên: “Ngân hiệu, chẳng phải cách hoạt động này rất giống ngân hàng ở thời hiện đại hay sao?”
“Ngân hàng là gì?”
Lãnh Hiên: “Ngươi không cần biết rõ như vậy, nể mặt ngươi hôm nay được việc, ta cho phép ở lại đây một lát.”
Hắc y nhân gật đầu tuân lệnh, vừa được cho phép ở lại, y đã nhanh chóng bắt đầu bài học muôn thuở, nhưng đặc biệt lần này, Lãnh Hiên nghe rất chăm chú.
Sẵn tiện, Lãnh Hiên hỏi y về vấn đề lấy tiền ra từ ngân hiệu, tại sao y không có mặt, hắc y nhân vẫn có thể lấy đi.
Hắc y nhân đưa ra tấm lệnh bài, ngầm nói chỉ cần có thứ này là sẽ rút được.
Lãnh Hiên cảm thán, thủ tục cũng quá là sơ xài đi, nếu ai cũng có được tấm lệnh bài kia thì chẳng phải…
Biết chủ nhân hoang mang, hắc y nhân nhanh chóng giải đáp, tấm lệnh bài này, chỉ có Lãnh Hiên giữ mà thôi.
Hiện tại do hắc y nhân bảo quản, ngoại trừ chủ nhân ai cũng không được đụng đến. Mặt khác, có bao nhiêu người lấy được lệnh bài từ tay hắc y nhân đây.
Tiếp xúc với y lâu như vậy, Lãnh Hiên vẫn chưa biết tên của hắc y nhân a, tự Lãnh Hiên cảm thấy dường như có chút vô tình.
Lãnh Hiên: “Tên của ngươi là gì?”
Lo sợ hắc y nhân cảm thấy bị xem nhẹ, Lãnh Hiên nghiêm túc nói bản thân thật sự không nhớ, nhưng luôn muốn biết tên của y.
Hắc y nhân vui vẻ trả lời: “Thuộc hạ họ Mặc, tên một chữ Lương.”
Lãnh Hiên: “Mặc Lương, tên nghe khá hay, gọi cũng rất thuận miệng, được rồi, sau này cứ gọi ngươi Mặc Lương.”
Mặc Lương khom người hành lễ, xem như đáp lại sự ra lệnh của chủ nhân.
Lãnh Hiên tiền đã lấy được, người cũng không muốn giữ, vì vậy tìm lý do bản thân buồn ngủ, mà đuổi khéo Mặc Lương ra ngoài. Cứ như vậy, Lãnh Hiên đã có một buổi tối kê cao gối mà ngủ.
Xem ra trước mắt bọn người bên Lãnh Hiên đã không còn lo nghĩ đến tiền bạc, cuộc sống lại trở lại màu hồng như xưa.
Phía Vương Lam và Lạc My cũng có chút khả quan, sáng ngày hôm đó, khi tỉnh giấc, cả nhà bốn người đã ngồi đợi chưởng quầy đến thu mua cây non.
Người bên tửu lâu rất đúng hẹn, bọn họ thuê xe bò vào thôn, đi theo còn có chưởng quầy, ông ấy muốn giám sát tất cả công việc, nói chung là… ông ta không tin tưởng người làm cho lắm, vì vậy để yên tâm, ông ta nhất định phải đi theo.
Đến nơi, chưởng quầy liền tiến đến thăm hỏi một lượt bốn người họ, sau đó là đi theo Vương Lam và Lạc My đến khu gieo trồng.
Các cây con đều được bọn họ cho vào chậu nhỏ, nhìn qua những cây non xanh tươi như vậy, chưởng quầy rất hài lòng về số tiền tương lai mà mình sắp có được.
Do đó hào phóng cho bọn họ thêm hai mươi lượng tiền thưởng. Kế tiếp, chưởng quầy cho hai người phụ việc chất những cây non lên xe bò, còn bản thân ông ta thì bàn chuyện cùng phu thê Lục gia.
Chuyện mà bọn họ bàn tất nhiên là về bản thỏa thuận trước đó, phu thê Lục gia cũng giải thích rõ với chưởng quầy rằng những mầm non xanh tốt đó, chủ yếu là được chăm sóc và tạo ra từ chính Vương Lam, hai người họ chỉ phụ giúp ít việc tưới nước mà thôi.
Cho nên, về bản thỏa thuận này… nếu Vương Lam và Lạc My không yêu cầu y ký tên, có lẽ Lục Tiểu Thanh cũng sẽ từ chối đến cùng.
Thật ra không cần phu thê Lục gia nói ra, chưởng quầy là người hiểu biết rộng rãi, tất nhiên nhìn vào tự có thể thấu hiểu mọi việc.
Trong bản thỏa thuận có điều kiện là sau khi mua được mầm non cây táo, sau này chưởng quầy có trách nhiệm thuê phu thê Lục gia làm việc, cho đến khi nào bọn họ không muốn làm nữa thì thôi.
Tiền công hằng tháng của hai người là năm mươi lượng, bao gồm phụ giúp tửu lâu và trại giống.
Nếu khi bọn họ muốn chấm dứt thỏa thuận, thì chưởng quầy không có quyền can dự.
Hai bên đều nhất trí với những yêu cầu bên trong đó, nên rất nhanh liền có thể bàn xong, mỗi bên giữ một bản thỏa thuận.
Thật ra bản thỏa thuận đầu tiên được tạo ra là bản thân chưởng quầy muốn thuê hai người Vương Lam, nhưng đều bị các nàng từ chối, vì thế Vương Lam đã đổi cơ hội ổn định này cho phu thê Lục gia.
Sắp xếp mọi chuyện tươm tất, chưởng quầy cũng không muốn nán lại quá lâu, mà xin phép về trước, trong lòng ông ta bây giờ chỉ muốn quay về thật nhanh, đem chúng đến khu đất nhà ông trồng xuống cùng chăm sóc.
Xe bò chở hạt giống của chưởng quầy đi từ rất sớm, nên lúc ra khỏi thôn làng, vẫn không có nhiều người biết.
Những người biết đến, nhìn qua cũng chỉ nghĩ là người trên trấn, đến thôn của họ mua cây giống mà thôi.
Sau khi chưởng quầy rời đi, bốn người Vương Lam mới bắt đầu ngồi xuống bàn chuyện.
Vương Lam đưa cho phu thê Lục gia bốn trăm hai mươi lượng, nói là hai người cần chi xài hay mua thêm ruộng đất gì thì có thể dùng số tiền này mua.
Hai mươi lượng khi nãy chưởng quầy thưởng thêm, Vương Lam cũng đã đưa cho Lục Tiểu Thanh.
Ruộng đất mua về không canh tác thì cho người thuê lại, mỗi năm lấy ít tiền thuê, đến lúc lấy lại thì chỉ cần nói với họ trước một vụ mùa là được.
Bốn trăm lượng, con số này phu thê Lục gia có nằm mơ cũng không ngờ được, cho dù làm cả một đời người, cũng chưa chắc kiếm được con số này.
Lục Tiểu Thanh: “Số ngân lượng này quá nhiều, ta không thể nhận.”
Vương Lam: “Lục đại ca đừng khách sáo, huynh nên lấy.
Không vì huynh, cũng vì hài tử của hai người sau này mà suy tính chứ.”
Lạc My: “Phải đó, muốn chăm sóc hài tử luôn cần rất nhiều tiền.
Xem như đây là tiền vốn của hai người.”
Phương Mạn: “Các muội đúng là quý nhân của nhà ta.
Đa tạ các muội đã luôn giúp đỡ.”
Vương Lam và Lạc My cười vui vẻ, nói phu thê Lục gia nhanh chân lên trấn trên mua ít quà, đến nhà trưởng thôn hỏi về chuyện mua đất.
Nghe đến đây, phu thê họ đã sắp xếp đi ngay, lên trấn mua điểm tâm, trà và một số vật dụng có ích khác, tất cả đều đem tặng cho trưởng thôn.
Thời gian qua ông ấy chắc chắn rất mệt về chuyện quả giòn rồi đây.
Đến nhà trưởng thôn, Phương Mạn phụ trách tặng quà điểm tâm cho mọi người trong nhà.
Lục Tiểu Thanh thì nói chuyện bản thân muốn mua thêm đất ruộng, nhờ trưởng thỗn xem ở đâu giá rẻ thì thu mua giúp bọn họ.
Trưởng thôn nhìn họ vô cùng thắc mắc, hỏi kĩ hai người dùng tiền ở đâu mà mua ruộng đất. Không thì người trong thôn lại được dịp kéo đến nhà ông làm phiền.
Lục Tiểu Thanh cũng thành thật nói rằng số tiền này là do hai người Vương Lam và Lạc My cho y, còn về tại sao họ có nhiều tiền, y thật sự không biết.
Thời điểm trước, khi gặp hai người họ, trưởng thôn đã cảm giác họ không phải người tầm thường, vì vậy hiện tại cũng không quá bất ngờ.
Phu thê Lục gia ở lại nhà trưởng thôn khá lâu, đến khi ra về trưởng thôn nghiêm túc nói sẽ nhanh tìm kiếm đất ruộng cho họ.
Lục Tiểu Thanh phấn khích, nói đa tạ trưởng thôn không ngớt, rồi mới chịu quay về.
Khi hai người vừa bước vào nhà, đã là trưa muộn, Phương Mạn tiến vào phòng bếp nấu thức ăn, Vương Lam đã ở trong bếp từ bao giờ, hôm nay nàng lại tiếp tục chỉ dạy cho Phương Mạn vài món mới.
Nấu xong bọn họ cùng nhau dọn ra bàn gỗ giữa sân để ăn, không khí trong lành, tâm trạng hạnh phúc, đúng là bữa có ăn gì cũng sẽ thấy ngon.
Một ngày tràn ngập tiếng cười và trôi qua bình yên của bốn người họ, ngày mai, phu thê Lục gia cùng hai người Vương Lam, sẽ đi đến trấn trên bắt đầu công việc ở tửu lâu.