Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Chương 47



Thanh Liên nghe tiểu thư nhà mình nhắc đến Cảnh Nghi công chúa, thì có chút suy nghĩ.

Nàng cũng không hiểu rõ cho lắm, chỉ biết trước kia Hàn Nguyệt cũng không ưa thích gì nàng ấy.

Thanh Liên: “Hầu như người ít khi nhắc đến, theo như nô tì biết, Cảnh Nghi công chúa chỉ là danh phận mà hoàng thượng phong cho.

Nàng ấy vốn là nữ nhi của một vị công thần, từ nhỏ đã được sống ở hoàng cung, nhận được sự yêu mến của thái hậu và hoàng hậu.”

Hàn Nguyệt: “Thì ra là thế, vậy nếu từ nhỏ sống trong hoàng tộc, chắc hẳn nàng ấy cũng được xem như thanh mai trúc mã của nhiều vị hoàng tử rồi đi.”

Thanh Liên thật thà gật đầu: “Đúng là có chuyện này.”

Hàn Nguyệt cảm thấy, mặc dù không phải là nữ nhi của hoàng thượng thì đã sao, nhìn cung cách của hoàng hậu đối với nàng ta, chẳng phải yêu thương vô cùng à.

So với thân phận là đích công chúa, thì không khác biệt là mấy.

Ở một khía cạnh khác, thay vì là nữ nhi của hoàng thượng đều phải xuất giá ra bên ngoài, thì Cảnh Nghi nàng ta lại có thể gả vào bên trong hoàng thất, cuộc sống vinh hoa phú quý.

Vào lúc này ở phủ hầu gia, Lãnh Hiên vừa về đến đã nhanh chóng tắm rửa cho thoải mái, sau đó tất nhiên là uống trà thưởng hoa ăn điểm tâm, đây xem như là thú vui nhất ở thời không này đối với Lãnh Hiên.

Ngồi một mình vẫn rất ổn, ở tại hầu phủ ta là người có quyền quyết định mọi thứ, không cần phải nhìn sắc mặt của bất kì ai khác, kể cả là Hàn Nguyệt nha, suốt ngày cứ tìm chuyện bắt nạt ta.

Nói đi cũng phải nói lại, sắp tới cũng nên tìm cớ đến phủ tể tướng gặp mặt, bạn hữu kết giao cần tới lui thường xuyên mới hợp lý nha.

Cuộc sống ở thời không này đúng là không dễ dàng, đâu đâu cũng liên quan đến tranh đấu quyền lực.

Chuyện ngày hôm nay phần nào đã nói lên điều đó, mấy vấn đề vô nghĩa như vậy, ta thật tình chỉ muốn tránh xa, ngặt nỗi thân phận hiện tại có muốn cũng bằng thừa mà thôi.

Nghĩ vẫn nghĩ, nhưng thời gian nhàn hạ thì cũng không dừng lại. Đúng lúc thảnh thơi, thì từ phía xa Lãnh Hiên đã trông thấy bóng dáng của Mặc Lương… ai da lại chuyện gì đến nữa đây a.

Ở một nơi khác có tên là thành Lạc Thủy, chiếc thuyền sang trọng đang di chuyển ngày càng gần vào bờ.

Những người bước xuống từ trên thuyền đều có khí chất cao quý, làm dân chúng xung quanh nhìn không chớp mắt, vừa tò mò vừa bàn luận khi họ đi ngang qua.

Đoàn người thư thái đi dạo trên đường cùng nhau, phải nói là từ khi rời trấn Hoài Niên ở thành Phiên La, hai người Vương Lam và Lạc My đã đồng hành cùng huynh muội Cảnh gia.

Hầu hết thời gian di chuyển của họ đều tập trung trên thuyền, vì vậy rất hiếm hoi đến nơi thành trấn, hôm nay xem như được dịp đi một lần cho thỏa thích.

Cảnh Mẫn cùng Lạc My đã dắt tay nhau chạy loạn khắp các gian hàng bày bán, chỉ có Vương Lam là an tĩnh thong thả đi phía sau mà nhìn, tuy không quá phấn khích mà chạy rối lên như hai người kia, nhưng tất cả đồ vật được bày bán, Vương Lam đều nhìn qua một lượt.

Cơ bản là nàng chưa tìm thấy thứ mà bản thân có hứng thú, nếu không cũng đã không ngần ngại đến tìm hiểu.

Thấy muội muội và Lạc My cười tươi như vậy, Cảnh Dật cũng bất giác cười theo, vừa lúc quay ra nhìn Vương Lam: “Muội không đến đó lựa chọn vài thứ hay sao?”

Vương Lam nhẹ lắc đầu: “Đều là những vật không cần thiết.”

Hầu hết ăn mặc ở và chi tiêu hằng ngày trong suốt thời gian qua đều do Cảnh Dật chi trả, vì vậy ta cũng không muốn làm phiền Cảnh gia.

Hơn nữa thật sự là mấy món đồ đó, ta cũng không cần dùng, cứ để Lạc My thoải mái là được.

Cảnh Dật thắc mắc: “Không phải nữ nhân các muội, đều rất thích son phấn và các đồ vật trên phố à?

Đừng ngại, ta sẽ mua cho muội thứ mà muội thích.”

Trong lời nói chứa đầy sự yêu thích của Cảnh Dật dành cho nàng, tất nhiên tâm ý của Cảnh Dật… Vương Lam đều có thể hiểu, chỉ là giữa hai người yêu nhau, nếu tình cảm xuất phát từ một phía, thì không nên miễn cưỡng.

Tuy là thế, nhưng ta cũng thể hiện như bản thân chưa hiểu rõ, thì sẽ tốt hơn.

Vương Lam giả ngây: “Đa tạ huynh, ta thật sự không định mua mấy món đồ này.

Nếu được, chúng ta đến phường may mua vài bộ y phục mới, có được không?”

Nói đến như vậy, cuối cùng Vương Lam cũng chịu lên tiếng muốn mua y phục, làm Cảnh Dật rất vui, liền nhanh chóng tìm đường đến phường may.

Vương Lam bên ngoài giữ đúng thái độ bình thường của nàng, nhưng bên trong đang khó chịu dâng trào.

Do đó nhanh chân hơn một chút đuổi kịp Cảnh Mẫn và Lạc My, cùng hòa vào với hai người họ.

Lúc này Lạc My vì mê đắm chuyện mua sắm, mà không chú ý đến tâm trạng khác lạ của Vương Lam.

Đợi đến khi cả ba người tiến bước vào phường may, Lạc My mới cảm nhận có chút không đúng.

Lạc My: “Sao chúng ta lại đến đây? Cảnh Mẫn tiểu thư cô muốn mua y phục?”

Cảnh Mẫn ngơ ngác, rõ ràng nàng cũng là bị dẫn đến kia mà, còn chưa kịp lên tiếng thì Cảnh Dật đã tiếp lời: “Là Vương Lam muội ấy cần mua.”

Lúc này Lạc My và Cảnh Mẫn đều hướng về phía Vương Lam, cầu xác nhận.

Vương Lam liền gật đầu: “Đúng là ta muốn đến phường may để chọn mua y phục.

Mau chọn đi, ta thấy y phục ở tiệm này cũng rất đẹp mắt nha.”

Lạc My nhận ra Vương Lam có vấn đề, nhanh chóng nói thêm vào, rồi lôi kéo Cảnh Mẫn đi chọn y phục.

Lựa chọn y phục là giả, cố tình tránh né mới là thật, Vương Lam đã phải miễn cưỡng bản thân đây mà.

Được một lúc sau, cả ba người đều chọn không ít y phục mới, mỗi người một phong cách ăn mặc khác nhau, vì vậy y phục chọn ra cũng trái ngược hoàn toàn, từ màu sắc đến họa tiết.

Vương Lam theo phong cách thanh nhã nhẹ nhàng, màu sắc đa số thuộc tông lạnh, Lạc My thì chuộng màu sắc ấm áp hòa cùng họa tiết cầu kỳ, Cảnh Mẫn lại yêu thích mọi thứ đầy đủ màu sắc họa tiết bắt mắt.

Mua xong, bọn họ đều mặc y phục đã chọn trên người, xem như làm vừa ý người nào đó đã chi trả cho họ a.

Cảnh Dật đứng một bên chờ đợi ba người họ khá lâu, nhưng không hề tỏ thái độ khó chịu hay mất kiên nhẫn, đáng cho nữ nhi bọn họ đánh giá cao.

Sau khi từ phường may đi ra, thời gian đã đến buổi trưa, Cảnh Dật đưa đoàn người đến một tửu lâu trong thành để dùng bữa.

Với khí chất của bọn họ và ngoại hình xuất chúng của huynh muội Cảnh gia, đi đến đâu mọi người đều quay lại nhìn chằm chằm, cũng may là hai người Vương Lam và Lạc My không bỏ mạn che mặt, nếu không chắc chắn sẽ gây náo loạn.

Cảnh Mẫn tự đứng ra chọn một bàn ở trong góc gần cửa sổ, vừa ăn vừa ngắm nhìn bên ngoài, mấy người bọn họ suốt ngày đều ở cạnh nhau, vì vậy không có chủ đề gì để nói, ngoài mấy tin tức của tiềm mật báo về.

Chỉ là hiện tại đang là bên ngoài, do đó không tiện bàn luận cho lắm, trong lúc buồn chán thì vị khách quan ở bàn bên cạnh, bỗng nhiên nhắc đến một chuyện thú vị.

“Vài ngày trước, đoàn người mật thám của hoàng cung đi vào Bạch Cốc đã sớm trở về, có lẽ là không tìm được thứ gì tốt.”

Người trong sảnh lại nói: “Cũng có thể là do bọn họ không đủ năng lực để tìm thấy bảo vật.”

“Rất có lý, Bạch Cốc là nơi nào chứ, không phải ai muốn vào, đều có thể vào.”

“Ta còn nghe người khác nói, Bạch Cốc khó tìm được lối vào, nói về lối ra còn khó gấp mấy lần.”

“Các người thật là chuyện ngoài kia còn rất nhiều, tốt nhất đừng nên dính vào người của hoàng cung.”

Khi người này nói xong, các vị khách quan trong tửu lâu đều im lặng mà quay lại ăn thức ăn của mình, không ai còn tham buôn chuyện phím nữa.

Bàn của Cảnh gia và Lạc My bên này thì từ lúc bắt đầu câu chuyện đến khi kết thúc đều luôn lắng nghe, đang định nghe tiếp thì phải dừng lại.

Cảnh Mẫn tỏ rõ sự thất vọng và bực tức của nàng, có điều vấn đề này đúng là không nên bàn luận.

Biết muội muội còn chưa thỏa cơn nghe chuyện phím, Cảnh Dật xoa xoa đầu nàng: “Yên tâm, ta sẽ cho người điều tra thêm về Bạch Cốc.”

Cảnh Mẫn: “Chỉ có huynh là hiểu ta nhất.”

Lạc My cùng Vương Lam nhìn nhau tiếp tục việc ăn uống của mình, cả hai đều không hứng thú về chuyện liên quan đến Bạch Cốc, thứ họ quan tâm chính là đi đến kinh thành, ổn định cuộc sống.

Nếu được, thì ước vọng mà hai người họ mong muốn nhất là có thể quay trở về thế giới cũ mà thôi.

Thấy không khí của mọi người dường như quá im ắng, Kha Chân không chịu được mà lên tiếng đánh tỉnh, kế đó thì nói một tràng chuyện vui nhằm thúc đẩy không khí.

Vương Lam biết Kha Chân cố tình giúp mọi người bớt nhàm chán, vì thế cũng góp vui bằng vài câu nói.

Thường ngày Vương Lam ít khi trò chuyện và giao tiếp với ai, ngoại trừ huynh muội Cảnh gia và Lạc My, do vậy nàng hầu như không thân thiết với mọi người trên thuyền.

Ví như Kha Chân, mặc dù là người hầu thân cận nhất của Cảnh Dật cũng không ngoại lệ.

Bên này Lạc My và Cảnh Mẫn cũng muốn góp vui, nên liên tục kể chuyện phím cho mọi người cùng nghe, vừa nghe vừa trò chuyện đến khi bữa ăn kết thúc.

Để tận hưởng không khí trên thành trấn này vài ngày, vì thế Cảnh Dật đã thuê phòng ở một khách trọ cho mọi người nghỉ ngơi.

Đoàn người bao gồm huynh muội Cảnh gia, hai người Vương Lam và Lạc My, Kha Chân, cùng bốn người tùy tùng trên thuyền.

Việc chia ra thuê phòng cũng hơi phức tạp, Vương Lam và Lạc My ở cùng nhau là điều hiển nhiên, nhưng hôm nay Cảnh Mẫn cũng muốn ngủ cùng họ, do đó Cảnh Dật đã thuê một phòng lớn cho ba vị cô nương.

Cảnh Dật và Kha Chân mỗi người một phòng, bốn người kia thì thuê hai phòng.

Để bảo đảm an toàn, phòng của bọn người Lạc My sẽ nằm giữa phòng Cảnh Dật và Kha Chân, chỉ có như vậy Cảnh Dật mới thật sự yên tâm.

Không biết từ khi nào, sự chu toàn đối với ba người họ đã luôn nằm trong tính toán của Cảnh Dật.

Trước khi đi ngủ, ba người Lạc My cũng không tránh khỏi buôn dưa lê cùng nhau, mở đầu tất nhiên là Lạc My.

Buổi trưa ở tửu lâu, Lạc My đã để tâm đến sự việc ở Bạch Cốc: “Cảnh Mẫn, cô nương có biết gì về Bạch Cốc không?”

Vương Lam hiện tại cũng tập trung lắng nghe, hướng mắt nhìn về Cảnh Mẫn.

Cảnh Mẫn suy nghĩ một lát: “A… Bạch Cốc à, đó là một nơi kì lạ, nghe truyền thuyết kể rằng Bạch Cốc chứa đầy bảo vật.

Tuy nhiên, từ trước đến nay chưa từng có ai bước vào được nơi đó.”

Vương Lam: “Tại sao vậy?”

Không lý nào cả Dương Thiên quốc này, cùng các đất nước lân cận, mà lại chẳng có được một nhân tài tuyệt đỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.