Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Chương 80



Vương Lam: “Muội có vẻ ngạc nhiên à, phải nói là từ trước đến nay, Cảnh Nghi… không Thiên Nhi chưa từng thích ta, nếu nói là chán ghét.

Khi đó, nàng ta luôn đi cùng chúng ta ở thế giới hiện đại, chỉ đơn giản là vì đi theo Lãnh Hiên, và quan hệ các đại gia tộc với nhau, sau này thì có mục đích khác hay không, phải do muội ấy tự biết.

Còn về phần muội và những người khác trong nhóm, cảm giác của Thiên Nhi thế nào, thì ta không rõ.”

Lạc My: “Lý do tại sao?”

Vương Lam: “Lý do rất đơn giản, nàng ta cảm thấy ta rất không hợp ý.”

Lạc My ậm ừ: “Sau này, muội sẽ chú ý hơn.”

Vương Lam: “Ừm”

Nói đúng hơn chính là, Thiên Nhi nhìn nhận ta là đối thủ trong chuyện tình cảm của nàng ấy, vì vậy tỏ ra ghét ta là bình thường.

Có điều, hiện tại nàng ấy đã tìm đúng người để phán định, do đó, về sau, chắc chắn mọi thứ sẽ ổn hơn.

Trò chuyện với Lạc My thêm vài câu, thì Vương Lam bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, nàng không muốn bận tâm hay trò chuyện quá sâu về Cảnh Nghi công chúa, bởi vì nó vô cùng phiền muộn.

Không bao lâu sau, xe ngựa đã đến trước phủ tể tướng, phải nói là khoảng cách của hầu phủ và tể tướng phủ cũng không quá xa, nhưng vì độ an toàn tuyệt đối, người hầu đi theo bảo vệ không thể quá ít.

Đầu tiên là do hai người họ đều là thân nhi nữ, lại vô cùng xinh đẹp, thứ hai thân phận hiện tại cũng có chút đặc biệt, liên quan sâu xa đến việc phân chia thế lực, thứ ba nữa chính là, hai người họ không một ai biết võ công a, nếu có chuyện bất ngờ rất khó tự bảo vệ an toàn.

Đợi khi xe ngựa dừng hẳn, người hầu mới bước xuống xe, dìu Lạc My và Vương Lam bước xuống, hằng ngày chuyện hầu hạ trong phủ hay ra bên ngoài, Vương Lam và Lạc My đều dẫn theo A Doanh và Hoa Liên, bốn người họ như hình với bóng.

Lính canh trước phủ tể tướng đã đứng ra chào hỏi, và dẫn đường cho Vương Lam và Lạc My đi vào nội sảnh.

Vì lần đầu tiên Vương Lam bọn họ ghé qua phủ tể tướng, nên không khỏi quan sát tìm tòi một chút, so với phủ tướng quân thì bề thế hơn, còn so cùng hầu phủ, thì yếu thế hơn rồi đi.

Khuôn viên bên trong lộng lẫy và khí chất, thiết kế tinh tế tỉ mỉ, xem ra tể tướng gia ông ta, cũng là người xem trọng phủ đệ, xây dựng không hề qua loa có lệ.

Ngoài các khu vực ở rất rộng rãi ra, thì phần còn lại là hoa viên và một số nơi có chức năng đặc thù khác, không tiện cho người ngoài ra vào, như hiện tại, Vương Lam và Lạc My đang đứng một trong số đó.

Hàn Nguyệt vui vẻ như mở hội, khi có bạn đến chơi: “Nào nào, hai người mau ngồi đi, đây là biệt viện của ta, so với chỗ của hai người cũng không tệ đúng chứ?”

Lạc My: “So với tướng quân phủ thì phủ tể tướng của tỉ dĩ nhiên hơn, nhưng so về biệt viện của muội và Vương Lam tỉ đang ở, thì nơi này lại không thoải mái bằng.”

Hàn Nguyệt: “Đúng a, ta ở đây không thể thoải mái được, tuy phụ thân rất thương ta.

Nhưng ông ấy vẫn là người ở thế giới này, và thân thể của nguyên chủ cũng thuộc về nơi này.

Nếu ta đột nhiên thay đổi hoàn toàn, ông ấy sẽ sinh ra nghi ngờ, kéo theo các chuyện không hay ho, vì vậy ta sống theo phong cách cổ đại cũng không tệ.”

Vương Lam gật đầu: “Bình thường Hàn tiểu thư của chúng ta, không thích nhất là không gian quá hoài cổ.

Lần này xem như là một cuộc huấn luyện dài hạn đi.”

Lạc My cười nhẹ đệm theo: “Cũng phải, cũng phải.”

Hàn Nguyệt bực tức: “Hai cái người này thật là, cứ muốn chọc vào nỗi đau của ta nha.”

Vương Lam không muốn tốn thời gian, liền đi vào vấn đề: “Hôm nay gấp gáp mời bọn muội đến đây, không biết tỉ có chuyện gì cần bàn.”

Hàn Nguyệt ngó tới ngó lui, xác định không có kẻ khả nghi liền nói: “Bảo vật ta giao cho muội, vẫn giữ chứ?”

Vương Lam ngơ ra một chút: “Là cái nào, muội không có ấn tượng.”

Hàn Nguyệt hoảng loạn: “Là những viên thủy tinh phát ra thanh âm.”

Vương Lam chợt nhớ ra: “À… là chúng nó à, đang ở đây.”

Vương Lam vạch nhẹ áo ra, chỉ cho Hàn Nguyệt thấy, hiện tại nó đã được Vương Lam xem như vòng cổ trang sức, mà đeo trên người mỗi ngày."

Hàn Nguyệt: “…”

Lạc My khó hiểu khi nhìn thái độ của Hàn Nguyệt: “Tỉ sao vậy?”

Hàn Nguyệt: “Nó còn có thể được sử dụng như vậy sao?”

Vương Lam cười quyến rũ: “Tất nhiên không có vấn đề, tỉ xem, muội kết dây lại đeo như thế này, thì ai nghĩ nó là cái gì khác, ngoài đồ trang sức của nữ tử chúng ta chứ.”

Hàn Nguyệt: “Ta không nói không tốt, muội cẩn thận là được.”

Vương Lam: “Vậy lần trước tỉ nói là sẽ bàn bạc vấn đề này với Lãnh Hiên, mọi chuyện thế nào?”

Hàn Nguyệt: “Về việc đó, Lãnh Hiên hiện tại chưa quan sát được người nào đáng tin cả.

Nếu không bảo mật thông tin tốt, thì rất là rắc rối.”

Vương Lam: “Không sao, cứ bình thường tự tại, nếu tạm thời không ai thích hợp, thì không cần gấp gáp làm gì.

Về sau, nếu càng không có, thì cứ xem nó đơn giản như là một món đồ trang sức, không hơn không kém.”

Hàn Nguyệt: “…”

Lạc My: “…”

Bảo vật quý giá người người tranh giành, mà đến tay Vương Lam lại không có một chút giá trị nào… thật khiến Hàn Nguyệt và Lạc My, một lời khó nói hết.

Vương Lam xoa dịu hai người kia: “Ta không có ý làm hai người thất vọng, nhưng nghĩ kĩ, đồ vật càng quý giá, ta lại càng không muốn chúng ta giữ lấy, phiền phức.

Hoặc tìm được người giữ thích hợp, thì mau mau đem nó đi đi, muội lại được rảnh rang.”

Hàn Nguyệt giả vờ lảnh sang chuyện khác: “Vương Lam muội xem. đây là những món điểm tâm ngon nhất, mà ta đã kêu người ở phủ chuẩn bị cho muội.

Nào ăn một miếng xem, có vừa ý không?”

Lạc My còn trực tiếp lấy qua một miếng bánh đậu xanh, đưa lên miệng của Vương Lam: “Tỉ ăn bánh này đi.”

Trong lòng Vương Lam không khỏi than thở, hai cái người này a, rõ ràng là muốn lưu lại bảo vật này đây mà. Vì vậy cố tình đánh trống lảng với ta, được thôi, chiều ý hai người đi.

Vương Lam thuận theo thế đưa của Lạc My mà cầm lấy ăn, cách ăn của nàng nhìn qua rất tao nhã và dịu dàng: “Ừm, khá ngon.”

Lạc My hứng khởi, cũng vội vàng chọn một món ăn thử: “Muội thấy không tệ.”

Hàn Nguyệt: “Hai người thích là được.”

Vương Lam vừa ăn vừa hỏi: “Sao đây, hôm nay tỉ mời hai người muội qua đây, chắc không chỉ mỗi chuyện này.”

Hàn Nguyệt gật đầu: “Đúng a, là như thế này, hôm qua Thiên Nhi có cho người lén lút truyền tin cho ta.

Muội ấy nói là, muốn cùng ta và mọi người kiểm tra và xác nhận thân phận của Nam Thanh Vương, xem thử có phải ngài ấy là Tề Phong hay không?”

Lạc My: “Muội ấy quả nhiên không đợi được à?”

Hàn Nguyệt: “?”

Lạc My: “Ý của muội chính là, trong số chúng ta, muội ấy là nóng lòng muốn xác nhận nhất.

Vì sao?”

Vương Lam đơ người, ta mới đầu còn nghĩ hôm nay Lạc My đột nhiên thông suốt, nhưng không, ta xin tự rút lại suy nghĩ đó.

Haiz… mục đích của Thiên Nhi ngày trước ta có thể chắc chắn là vì cái gì, nhưng hiện tại rất khó nói.

Có thể là vì Tề Phong, nhưng cũng có thể không vì ngài ấy, cũng có thể là cả hai nguyên do trên.

Hàn Nguyệt suy nghĩ: “Có vấn đề gì sao? Theo ta nghĩ, nếu so với cả bọn người chúng ta, thì Thiên Nhi tất nhiên phải quan tâm Tề Phong nhiều hơn.

Bởi vì ngày hôm đó, hai người bọn họ đi cùng nhau, bất ngờ còn lại một mình Thiên Nhi an toàn, dĩ nhiên nàng ấy sẽ vô cùng lo lắng, cho người còn lại đi cùng mình có ổn hay chăng?

Vương Lam im lặng: “…”

Lạc My lại càng không thể khẳng định: “…”

Vô tình đưa Hàn Nguyệt vào thế bị động: “Không phải à?” Theo hai người còn là vì nguyên do nào khác?”

Vương Lam từ chối đưa ra ý kiến, nhưng nếu không nói gì đó, Hàn Nguyệt sẽ không chịu dừng lại: “Muội nghĩ là…”

Hàn Nguyệt và Lạc My đều im ắng, tập trung cao độ nhìn vào Vương Lam.

Vương Lam: “… Lý do của Hàn Nguyệt tỉ rất đúng.”

Lạc My: “Làm muội cứ tưởng tỉ sẽ có lý do nào riêng biệt, muội thì cảm thấy muội ấy bất thường.”

Vương Lam: “Bất thường”

Hôm nay cũng có thể thấy sự trưởng thành của Lạc My rồi a.

Lạc My: “Dĩ nhiên, chắc chắn là muội ấy muốn nhanh chóng xác nhận hai người đó là một, đến khi ấy Thiên Nhi tha hồ mà làm nũng với hai người Lãnh Hiên và Tề Phong như trước đây.”

Hàn Nguyệt: “À đây là một lý do không sai.”

Lạc My: “Nhưng nha, chẳng phải Nam Thanh Vương bảo là thích Hàn Nguyệt tỉ sao?”

Hàn Nguyệt xấu hổ: “Ai da… đừng có nhắc đến, cái đó nếu là có, thì là giữa Nam Thanh Vương và nguyên chủ, ta không có liên quan a.”

Lạc My: “Tỉ lại quên, hiện tại tỉ chính là thiên kim phủ tể tướng Hàn Nguyệt.”

Vương Lam: “…”

Hàn Nguyệt vội phân trần: “Cho là vậy, nhưng ta với nguyên chủ là khác nhau.

Trước kia ta và Tề Phong cơ bản không có gì kia mà.”

Lạc My bỗng nhiên nổi hứng trêu chọc Hàn Nguyệt: “Hàn Nguyệt tỉ tỉ, muội nói cho tỉ nghe.

Trước kia không có, không bảo đảm sau này cũng không.

Hơn nữa, nếu Nam Thanh Vương không phải là Tề Phong của chúng ta, vậy ngài ấy vẫn thích tỉ thì thế nào?”

Hàn Nguyệt: “Ta… ta… ta… Vương Lam, muội nói một câu giúp ta đi, Lạc My muội ấy bây giờ quá lắm rồi, còn dám ức hiếp ta.”

Vương Lam thong thả lấy một miếng bánh vân cao, nhẹ nhàng cắn xuống, tư thái bình tĩnh, như thể không có chuyện gì.

Lạc My được dịp cười: “Vương Lam tỉ, dường như cũng đồng ý với ta nha.”

Hàn Nguyệt chuẩn bị nổi giận, thì Vương Lam cất lời: “Theo muội thấy, Lạc My nói cũng không phải không có khả năng kia mà.

Tỉ đựng vội phản đối như vậy, ngoài ra, chẳng phải hôm trước ở yến tiệc, Nam Thanh Vương đã lên tiếng xác nhận yêu thích tỉ sao?

Hiện tại nhà nhà người người đều có suy nghĩ đó, cho nên để tâm trạng bản thân không bị xao động, thì tỉ đừng quan tâm đến là được.”

Hàn Nguyệt: “Ừm, ta nghe theo muội.”

Vương Lam: “Thiên Nhi muội ấy sắp tới có hành động gì, đều có người giúp chúng ta quan sát, vì thế tỉ đừng lo lắng.”

Lạc My và Hàn Nguyệt cùng đồng thanh: “Là ai vậy?”

Vương Lam: “Rồi hai người sẽ biết, người đó là ai?”

Ba người hiện tại đã bàn luận đâu ra đó, không có gì khúc mắc, không khí cũng ổn hơn rất nhiều, vừa ăn điểm tâm vừa uống trà, tâm tình cực cao.

Nhưng là chuyện gì cũng không quá như ý, người hầu đột nhiên chạy vào thông truyền rằng, Cảnh Nghi công chúa giá đáo.

Chỉ gói gọn bao nhiêu đó từ thôi, cũng đủ làm cả bọn cùng nhau thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.