Thời Không Loạn Đấu

Chương 10: Chiến đấu với đàn sói!



Tiếp theo là đến trận đấu của vài người khác không phải người trong phòng của hắn, có những người mới đến giống hắn ngày đó. Tâm trạng Tần Vũ thoáng đi xuống, hắn nhớ lại những ngày địa ngục đó...

Tần Vũ lắc lắc đầu, không nên nghĩ về chuyện đó nữa! Hiện tại hắn nên hướng về tương lai. trước mắt thì mạnh lên để trả thù cho mọi người! Chắc chắn hắn sẽ tìm được tên khốn đó, Mộ Dung Vĩ!

Dường như Khương Dực cũng cảm thấy giống như hắn, sắc mặt trầm trầm. Nói về việc Nhạc Vấn Khanh chết, hắn cũng không trách anh ấy, căn bản là bởi vì nơi này, vì mạng sống chỉ có thẻ giết người khác. Tần Vũ sau khi được X huấn luyện tư tưởng, cuối cùng cũng cảm thấy giết người là bình thường.

Chú X bước ra sân, đối diện là một người trạc tuổi chú. Người này có vẻ vô cùng nghiêm túc cùng thận trọng, quan sát X không rời một bước.

Đột nhiên chú X nói to: "Nhìn kìa! Có quái vật!"

Người kia khó hiểu, vẫn quan sát nhất cử nhất động của chú X. Cả khán đài rộ lên tiếng cười, tên tù binh này thật hài hước, lát nữa sẽ vote cho hắn ta.

Tần Vũ há hốc miệng, đây là cách đánh lạc hướng mà chú ấy dạy mình sao? Thôi thì tốt hơn vẫn là thật mạnh rồi nhất kích tất sát giống Băng ca đi...

Chú X cũng phát hiện là không đánh lạc hướng được, gãi gái đầu, sau đó liền xông lên đánh nhau với người kia. Hai người quần ẩu một lúc, cuối cùng chú X là người thắng. Dù sao chú ấy cũng biết nhiều loại thể thuật, có vẻ như chú đã từng ở trong quân đội, thân thể chú cơ bắp cuồn cuộn thế kia cơ mà.

Sau khi chú X đánh xong, trên màn hình xuất hiện máy đếm, không biết là để làm gì nhỉ?

Tần Vũ nhìn bảng xếp hạng phiếu bầu, số phiếu được xếp từ trên xuống dưới, người có số phiếu thấp nhất, dường như là hắn...

Hắn có chút mơ màng, không biết phiếu vote này để làm gì nhỉ?

Hill nhìn hắn đầy ái ngại, sau đó nói: " Lần này...em xui rồi..."

Hắn nghiêng đầu nhìn Hill, vẻ mặt ngây thơ, hỏi: "Là sao ạ?"

"Em đến đây vừa đúng đầu tháng, mỗi cuối tháng đều tính người có số phiếu thấp nhất để chiến đấu một trận đặc biệt. Trận đặc biệt này không phải đấu với người mà là đấu với quái vật, phần lớn không ai có thể sống được khi vào đấu trường đặc biệt này."

Trên màn hình bắt đầu quay chọn quái vật, thật không may, không phải con vật nhỏ gì của trái đất, mà là quái vật ở mặt trăng. Nguyệt Lang, những con sói màu xám nhạt, sống trên mặt trăng. Kể từ khi mở rộng địa điểm sinh sống, nơi đầu tiên con người chọn để hình thành khí quyển nhân tạo là mặt trăng, mấy con vật sinh sống ở trên mặt trăng cũng dần di chuyển về nơi con người bỏ hoang. Con người cũng bắt đầu mở rộng thêm các hành tinh khác, rồi bắt đầu tiến hành nghiên cứu về các loại quái vật trên các hành tinh. Loài nguyệt lang này, bộ lông xám nhạt, mắt màu vàng, răng cực kì sắc nhọn, tốc độ không quá nhanh, nhưng sức mạnh thì kinh người. Thậm chí có thể một quyền đoạt mạng. Loài Nguyệt Lang này thường sống theo bầy, với sức mạnh khoa học hiện tại của con người thì bắt bọn chúng dễ như trở bàn tay.

Bất quá, không phải là đối với một đứa trẻ sáu tuổi.

Băng ca cùng chú X được đưa trở lại phòng giam, cũng là lúc Tần Vũ bị đưa đi. Khi đi qua Băng ca, anh ấy dúi vào túi hắn thứ gì đó. Nhưng hắn chưa thể kiểm tra được, bởi vì nơi có cai ngục đang dẫn hắn ra. Chỉ biết là thứ đó vô cùng lạnh lẽo.

Tần Vũ đứng trên sàn đấu, ký ức về ngày đó lại hiện lên. Vẫn không khí ầm ĩ như ngày đó, tiếng reo hò ầm ĩ, vui mừng vì cái chết của người khác.

Đứng trước mặt hắn là đàn Nguyệt lang đang đeo rọ mõm, gầm gừ trong cổ họng, nhìn hắn đầy khát máu.

Tần Vũ run rẩy, tim hắn đập rất nhanh, cảm giác lạnh lẽo lan ra khắp toàn thân. Tiếng bắt đầu hô lên, đàn sói được thả ra, bắt đầu lao như bay về phía hắn.

[Nhanh! Mau sử dụng con dao trong túi của cậu!]

Tần Vũ hồi thần, hắn cầm con dao trong túi lên, nhiệt độ tuyệt đối lan ra khắp toàn thân, bắt quá hắn rất nhanh nắm chặt lấy con dao này. Đây là con dao giúp hắn sống sót.

Hắn nhíu mày, mấy ngày qua hắn đã luyện tập một số kĩ xảo đánh nhau, bất quá đó là đánh nhau với người, không phải là với thú. Những con thú hung mãnh xông lên người hắn, nhe hàm răng sắc nhọn ra muốn cắn chết hắn. Tần Vũ dùng con dao đâm vào mắt con sói đó, con sói tru lên đau đớn, rồi cả người tê liệt. Tần Vũ rút con dao ra, ngay lập tức bị một con sói cào vào lưng. Sự đau đớn đến tê liệt, bất quá hắn không có thời gian để kêu đau, hắn vung dao giết chết con sói đó. Hắn vung dao vẫn có chút do dự, cho nên lưỡi dao chỉ làm con sói đó bị xước. Bất quá nhờ hiệu ứng của con dao mà làm cho máu lưu thông trong người nó bị đông cứng, khiến nó bị chết. Tần Vũ thầm nghĩ, vì sống sót, hắn không nên tiếc thương cho mạng sống của người khác.

[Sức mạnh +1]

Tiếng thông báo vang lên bên tai, Tần Vũ không có thời gian để ý, chỉ có thể tập trung vào chiến đấu với đàn sói trước mặt. Đàn sói hiện tại tổng cộng có chín con, sau khi chết hai còn lại bảy con. Hắn lao người về phía trước, xông vào đàn sói, cố gắng né những móng vuốt của chúng, bất quá vì bọn chúng quá đông, cho nên hắn không khỏi bị dính vài chưởng. Hăn cũng không vừa, vừa xông vào vừa chém lũ sói, chẳng mấy chốc đã xử lí xong lũ sói.  

[Sức mạnh +1]

[Tốc độ +1]

[Sức mạnh +1]

[Tốc độ +1]

[Sức mạnh +1]

Tiếng reo hò ầm ĩ của khán giả, bất quá hiện tại hắn đã mệt vô cùng, hai tay hắn bao bọc bởi băng tuyết, hiện tại đến tay hắn cũng không thể thả con dao ra, cộng thêm mấy vết thương chảy máu trên người, khiến cho tầm mắt của hắn mờ dần, rồi hắn ngã phịch xuống đất, bất tỉnh.

- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Dạo này đang thi nên mọi người thông cảm cho mình nhé ><

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.