Thời Không Loạn Đấu

Chương 16: Ký túc xá nam



Tần Vũ vì sắp xếp cho Hạ Ngưng, cho nên đến được ký túc xá cũng không còn sớm nữa, bên trong đã có sẵn hai người, chiếm hai giường tốt nhất.

Hắn cũng biết đạo luật đến trước được trước, cho nên liền chọn chiếc giường ở cạnh. Hắn đặt vali lên giường, chào hỏi với hai người kia.

Người ở cạnh giường hắn cũng mỉm cười chào lại, sau đó giới thiệu:

" Xin chào, tên tôi là Trình Du Niên, sau này giúp đỡ nhau nhé." Cậu ta đưa bàn tay hồng hào ra, mỉm cười thân thiện. Tần Vũ thấy thế cũng thêm vài phần thiện cảm với cậu ta, gật đầu, mỉm cười nói: "Tần Vũ, mong được giúp đỡ."

Trình Du Niên này nhìn khá quen, hình như hôm qua hắn có nhìn thấy cậu ta ở cùng lớp. Cậu ta có mài tóc đen mềm, đôi mắt đen láy to tròn, nhìn cả người cũng khá gầy, môi mỏng, mũi cao, hiển nhiên bố mẹ cậu ta chắc chắn cũng không tệ.

Ở giường đối diện là một cậu nhóc có mái tóc vàng, hơi xoăn, mắt xanh biếc, giọng nói trong trẻo: "Tớ là Tạ Cửu! Rất vui được làm quen!" Nói rồi liền cười toe, lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu."

Hai người này đều là người trong lớp, có vẻ như là nhà trường sắp xếp những người ở cùng lớp với nhau.

Tần Vũ cũng mỉm cười đáp lại: "Rất vui được làm quen." Có vẻ họ đều là nhũng cậu bé tươi sáng, như vậy mới phù hợp với độ tuổi của các cậu ấy chứ.

Tần Vũ đang sắp xếp đồ, thì một người nữa đi vào. Cậu ta có mài tóc nâu đen, nếu không nhìn kĩ sẽ không ra màu nâu, đôi mắt đen láy, khóe mắt hơi xếch lên, thoạt nhìn rất lạnh lùng, cao quý, giống như một chú mèo vậy. Cậu ta lạnh lùng nhìn khắp nơi trong căn phòng, sau đó chọn chiếc giường đối diện hắn.

Tính cách cậu ta có vẻ hướng nội, không quá nhiệt tình, thấy hai người kia giới thiệu thân thiện như vậy, cộng thêm Tần Vũ cũng mỉm cười theo, cậu ta có chút xấu hổ, tai đỏ bừng sau đó cũng giới thiệu: "Tôi là Lâm Tụ, mong được giúp đỡ."

Hai người còn lại rất nhanh cũng tới, một người là Tô Vận, một người là Nhạc Huy Gia. Hai người đến muộn nên chỉ còn hai chiếc giường ở vị trí tệ nhất. Tô Vận là một người nghiêm túc, lông mày rậm, tóc húi cua, mắt sáng, thoạt nhìn liền biết con nhà võ, cả người toát ra chính khí. Nhạc Huy Gia là cậu nhóc kiêu ngạo hôm trước, hôm nay cậu ta vẫn cứ kiêu ngạo như vậy. Nhưng ít nhất cũng không quá đáng ghét, cậu ta nhìn chằm chằm chiếc giường cuối cùng một lúc, quẫn bách, sau đó cũng không có kiêu ngạo nói mấy câu như là: "Chiếc giường này là của tôi, cậu cút ra!" gì gì đó. Sau khi mọi người thu dọn xong, bắt đầu giới thiệu về bản thân. Tần Vũ cũng không phản đối gì, dù sao sẽ cùng phòng với nhau tới 9 năm mà.

Trình Du Niên mở miệng trước, phá tan bầu không khí im lặng trong căn phòng.

"Ở đây có ai nhập học muộn không?"

Tần Vũ nghe vậy, suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Tôi, tôi nhập học muộn một năm, năm nay tôi 7 tuổi."

Trình Du Niên mỉm cười, nụ cười dịu dàng như gió xuân: "Trùng hợp quá, tôi cũng vậy."

Những người còn lại đều là 6 tuổi, cảm giác có chút vô ngữ. Không phải là vì hai người này lớn hơn, cơ mà không khí giữa hai người này là như thế nào? Một người thì như ngạc nhiên khi có người giống mình, người thì mỉm cười dịu dàng như nụ cười của mẹ là như thế nào?

Nhạc Huy Gia có chút không thoải mái đối với không khí như vậy, vỗ bàn nói: "Bây giờ chúng ta quyết định ai sẽ là lão đại đi!"

Tạ Cửu nghiêng đầu hỏi: "Tại sao lại phải thế? Chúng ta cứ là bạn bè bình thường, tại sao lại phải phân lão đại lão nhị lão tam làm gì?"

"Chúng ta cần có sự quyết đoán trong quyết định, cần có một người làm lão đại, nếu không thì chẳng phải chúng ta sẽ đánh nhau mỗi khi ăn gì, chơi gì làm gì hay sao? Cần có một người cao nhất đưa ra quyết định."

Tô Vận suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy chúng ta quyết định lão đại như thế nào?"

Lâm Tụ nói: "Tuổi tác lớn hơn làm lão đại, ai sinh trước thì làm lão đại!"

Nhạc Huy Gia ngay lập tức phản đối: "Như vậy quá không công bằng, chúng ta đâu thể quyết định ngày sinh của chúng ta!"

Tần Vũ im lặng không nói gì, dù sao hắn cũng không có ý kiến gì về việc này, đối với hắn, như thế nào cũng được. Lúc này Trình Du Niên dịu dàng nói: "Nếu mọi người không quyết định được như vậy, chi bằng chúng ta tỉ thí đi, trên sàn cách đấu, ai mạnh hơn chính là lão đại."

Nhạc Huy Gia chỉ vào Tần Vũ cùng Trình Du Niên: "Hai người như vậy chẳng phải sẽ có lợi hơn sao? Hai người lớn tuổi hơn, thời gian luyện tập cũng dài hơn mà!"

Tần Vũ: "..." Phiền quá, bỏ luôn vụ lão đại này không được sao? Vẻ mặt hắn bắt đầu có chút không kiên nhẫn.

Hắn nói thẳng: "Nói chung là cậu muốn làm lão đại phải không?"

Vẻ mặt Nhạc Huy Gia không vui: "Ai nói là như vậy? Cái tôi muốn chỉ là công bằng!"

"Nếu như không quyết định bằng tuổi thì quyết định bằng sức mạnh, lằng nhằng nhiều như vậy làm gì? Đi, ra sàn cách đấu!"

[Nhiệm vụ ngẫu nhiên không bắt buộc hoàn thành

Là người mạnh nhất sao có thể cúi đầu? Ngay lập tức đoạt chức lão đại đi!

Phần thưởng: Cách đấu kĩ [Tốc] Phẩm chất xanh, bùa bảo vệ x6]

Tần Vũ: "..." Hắn căn bản không có muốn làm lão đại được không!

Bất quá hắn nhìn phần thưởng, liền muốn có được nó. Bánh Rán bảo là nhiệm vụ ngẫu nhiên không bắt buộc hoàn thành, nhưng phần thưởng từ nhiệm vụ ngẫu nhiên thường rất phong phú, Tần Vũ nhìn cách đấu kỹ kia, hắn còn chưa có tu luyện kĩ năng tốc độ nào đâu.

Nhạc Huy Gia nghẹn họng, không nói được lời nào, những người khác thi đứng dậy, cùng Tần Vũ đi ra cửa. Cậu ta kêu: "Này, mấy người nghe theo cậu ta làm gì!"

Lâm Tụ quay lại, nói: "Tôi thấy cậu ta nói cũng có lý mà."

Tô Vận nói: "Tuổi tác đâu có quyết định sức mạnh, chỉ cần mạnh hơn chính là lão đại!"

Nhạc Huy Gia hừ nhẹ, sau đó cuối cùng cũng chạy ra ngoài theo.

Sáu người đi đến sân cách đấu, sân rất rộng, có tận sáu sàn đấu. Trên vài sán đấu có vài người đang tỉ thí với nhau, lúc bọn hắn đến vừa vặn còn một sàn trống.

Tạ Cửu nói: "Ai đánh trước?"

Nhạc Huy Gia chỉ vào Tần Vũ: "Cậu cùng tôi đánh."

Tần Vũ gật đầu, hắn sao cũng được.

Trình Du Niên làm trọng tài, đứng ở dưới sàn. Tần Vũ cùng Nhạc Huy Gia bước lên sàn đấu. Hắn bắt đầu khởi động làm nóng toàn thân, ngay sau khi Trình Du Niên hô bắt đầu hắn liền tỏa ra sát khí.

Sát khi tích lũy được sau một năm giết chóc ở sàn đấu ngầm không phải chuyện đùa, đối với một đứa trẻ nhỏ như hắn, việc có được sát khí như thế này là bất bình thường. Lúc trước hắn cũng không biết cách làm sao để thu liễm được cái sát khí này, nhưng là chú X đã dạy hắn cách điều khiển, cho nên hiện tại hắn có thể thu phóng sát khí thoải mái.

Sát khí như vậy, đối với mấy dứa trẻ chưa từng gặp qua ai giết người bao giờ, thêm vào đó người cha, người thầy huấn luyện cho chúng cũng sẽ không tỏa sát khí đối với chúng, hiển nhiên chưa từng đối mặt với sát khí như thế này. Nhạc Huy Gia cũng vậy, là một đứa trẻ được cưng chiều sủng nịch, mặc dù đã qua huấn luyện, nhưng đã đối mặt với tình huống như thế này bao giờ đâu?

Nhạc huy Gia cảm tưởng, người đứng trước mặt cậu ta, cao hơn cậu ta rất nhiều, cộng thêm đôi mắt màu đỏ như máu kia, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta vậy. Cậu ta không thể cử động bất cứ một bước nào, áp lực tâm lý nghiền áp cậu ta. Bất quá, Nhạc Huy Gia cố gắng di chuyên nhưng không thể, còn Tần Vũ thì cứ từng bước áp sát tới cậu ta. Mắt thấy người của Tần Vũ càng lúc càng lớn, mà cậu ta vẫn chỉ có thể đứng im, không thể di chuyên một bước nào, cắn răng chịu đựng sát khí khủng khiếp ấy.

Sau đó chính là bán hành từ một phía.

Dù sao Tần Vũ cũng đã từng đánh nhau với người lớn, lũ trẻ con thế này không so được với hắn.

Tiếp theo, hắn đứng ngoài nhìn mọi người đánh nhau, chính là trận của Lâm Tụ cùng Tạ Cửu.

Lâm Tụ với đôi mắt như mắt mèo, thân thủ của cậu ta cũng nhanh nhẹn và sắc bén như mèo vậy. Sức bật cao cùng đòn tấn công vào những chỗ hiểm.

Tạ Cửu cũng không vừa, kĩ thuật cách đấu của cậu ta rất thực dụng, mặc dù nghiêng về thủ hơn, nhưng nếu kéo dài trận đấu, cậu ta chắc chắn sẽ là người dành lợi thế.

Đúng như hắn dự đoán, Tạ Cửu chính là người chiến thắng.

Tiếp theo chính là trận chiến giữa Trình Du Niên và Tô Vận.

Quan sát trận chiến, hắn biết Trình Du Niên là loại người giống như hắn. Cậu ta đã tưng giết người, hơn nữa, không chỉ có một người. Bất quá sát khí không nồng nặc như hắn, có lẽ cậu ta mới chỉ giết một ít mà thôi. Đối với việc cậu ta cùng Tô Vận chiến đấu, Trình Du Niên thắng là cái chắc. Có lẽ thực lựa không thua nhau là mấy, nhưng về mặt tâm lý, Tô Vận đã thua ngay từ đầu tiên rồi.

Trong lúc Tần Vũ đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên hắn cảm thấy lạnh gáy. Hắn ngẩng đầu lên, sát khí của Trình Du Niên bùng nổ trong nháy mắt, dường như cậu ta thực sự có ý định giết Tô Vận! Nguy hiểm! Tần Vũ lao lên sàn đấu, kéo Tô Vận tránh ra khỏi phạm vi tung chiêu của Trình Du Niên. Mọi việc xảy ra quá nhanh, dường như chỉ trong một tích tắc mà thôi. Trình Du Niên ngẩn người, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói: "Xin lỗi, tôi hơi quá tay."

Tô Vận vẫn còn chưa thoát khỏi sát khí bùng nổ vào phút cuối ấy, sắc mặt cậu ta trắng bệch, toàn thân run rẩy, chảy đầy mồ hôi lạnh, lưng áo của cậu ta ướt đẫm.

Tần Vũ gật đầu với Trình Du Niên, hắn mặc dù cũng không quá quan tâm đến mạng sống của người khác lắm, bất quá người này chính là bạn cùng phòng với hắn trong 9 năm tới, cộng thêm việc có án mạng trong trường học là không nên. Cho nên hắn vỗ nhẹ Tô Vận, hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Tô Vận lấy lại tinh thần, gian nan gật đầu: "Tớ không sao."

Tần Vũ đứng lên, nói với mọi người: "Trận này Trình Du Niên thắng, chúng ta nhanh chóng chiến đấu tiếp thôi."

Tô Vận sau khi bình tĩnh lại, nghe được mình thua, có chút không cam tâm, nói: "Tớ vẫn còn có thể chiến đấu được!"

Tần Vũ lạnh lùng nhìn cậu ta: "Lúc nãy nếu như tôi không đến kịp, cậu đã chết rồi. " Nói xong liền liếc mắt về phía Trình Du Niên.

Trình Du Niên thấy vậy mỉm cười, rồi cười xin lỗi với Tô Vận. Tô Vận nghe vậy cũng không có ý kiến gì nữa. Cậu yếu, cậu thua, sau này sẽ phải luyện tập nhiều hơn rồi.

Tần Vũ đứng trên sàn đấu, hắn chính là người chiến đấu tiếp theo. Trình Du Niên mỉm cười bước xuống sàn đấu, mắt lại nhìn về phía Tần Vũ, hai mắt cậu híp lại. Tần Vũ sao, cậu ta rất thú vị.

Trình Du Niên cũng có một tuổi thơ không mấy tốt đẹp. Cậu ta sinh ra là con của gái điếm, rất xinh đẹp với mái tóc đen dài và thân hình nóng bỏng, mà mẹ của cậu ta phát hiện ra mang thai cậu cũng chẳng biết cậu là con của ai. Tuy nhiên bà vẫn sinh cậu ra và nuôi cậu. Hai người sống ở khu ổ chuột của hành tinh cũng rất vui vẻ. Cuộc sống của hai mẹ con mặc dù khó khăn, nhưng nương tựa lẫn nhau, là chỗ dựa tinh thần cho nhau.

Thế nhưng, một ngày nọ vào lúc cậu ta năm tuổi. Mẹ cậu bị người ta đánh chết. Bị một người phụ nữ nhìn rất sang trọng đem người đánh mẹ cậu ta. Trình Du Niên trốn sau chạn để bát, nhìn hết tất cả. Thu hết vào trong mắt cảnh mẹ cậu bị đánh đập không còn hình người. Nhưng cậu lại không thể làm gì, chỉ có thể bịt miệng à trốn mà thôi. Nhưng cậu cũng không thể thoát được, họ rất dễ dàng tìm thấy cậu. Bị đánh gần chết, đến khi cậu chỉ còn một hơi thở, cậu may mắn được cứu sống.

Người cha của cậu, một người đàn ông tóc nâu với đôi mắt đen sâu thẳm, chiếc mũi cao đôi môi mỏng hơi mím. Thấy hắn tỉnh lại, ông dường như thả lỏng thở phào một hơi, sau đó mỉm cười dịu dàng nói với hắn: "Từ hôm nay con là con trai ta."

Cậu đổi họ thành họ Trình.

Trình gia là gia tộc hắc đạo, giết người không ghê tay. Chủ gia tộc Trình Tu, làm hắc đạo nhiều năm, cũng không phải là người tốt lành gì. Vào những năm 50 tuổi của ông, ông phát hiện mình bị vô sinh. Ông ta vò đầu bứt tai, không lẽ ông không có người thừa kế nào sao? Trình gia đến đây là tàn rồi ư?

Sau đó ông không từ bỏ hy vọng, đi tìm xem trước đây ông có lỡ để lại hạt giống ở bụi hoa nào không? Vậy mà thực sự tìm được. May mắn là ông tìm được con trai trước khi nó bị vợ của ông đánh chết. Ngay sau đó ông liền li hôn với bà ta, dù sao thì gia tộc của bà ta cũng đã bị ông nắm trong tay. Bà ta chẳng qua chỉ là một con cơ hết giá trị lợi dụng mà thôi.

Trình Du Niên được huấn luyện để trở thành người thừa kế hắc đạo. Đương nhiên cậu cũng đã giết người rồi. Bất quá là được trói đến trước mặt để giết. Cha cậu dạy phải tàn nhẫn với kẻ thù, nhân đạo với thuộc hạ, tôn trọng với bạn bè. Với ba tôn chỉ đó, Trình gia vẫn luôn là đầu rồng giới hắc đạo ở hành tinh này.

Trình Du Niên lần đầu tiên nhận ra một người giống như cậu. Tần Vũ là cùng một loại người với cậu! Cậu muốn làm bạn với cậu ta.

Trận đấu giữa Tần Vũ và Tạ Cửu, đương nhiên là Tần Vũ thắng. Mặc dù sức phòng thủ của Tạ Cửu rất tuyệt, nhưng hắn cũng không phải là hệ mẫn công, hắn thiên về cân bằng hơn. Cho nên về sức thì hắn cũng không bị câu kéo quá nhiều. Kết quả vẫn là hắn dành chiến thắng. Còn lí do tại sao hắn không dùng sát khí, thì vì những người phòng thủ như vậy thường có tinh thần vững vàng, dùng đòn tâm lý căn bản không có tác dụng gì nhiều cho lắm.

Tạ Cửu ôm bụng nhận thua: "Tớ thua rồi."

Tần Vũ bước đến đỡ cậu ta dậy, nói: "Đã nhường rồi."

Tạ Cửu mỉm cười nắm tay Tần Vũ mà đứng dậy. Trong lòng cảm thấy buồn bã. Không cậu không hề nhường, mà người này cũng giữ mặt mũi cho cậu nên cậu không quá xấu hổ. Chẳng qua trong lòng thì không cam lòng, nhưng thua chính là thua, cậu chỉ có thể tự trách mình yếu.

Tiếp theo chính là bốn người thua của trận trước, chiến đâu với nhau để chọn ra người thắng mà đấu với Trình Du Niên. Cuối cùng, Nhạc Huy Gia là người thắng. Cũng phải, cậu ta là người mà hắn chiến thắng từ trận trước bằng sát khí, mặc dù tinh thần mệt mỏi nhưng cơ thể căn bản không phải chịu thương tổn gì. Theo logic thông thường thì thắng cũng là dễ hiểu.

Cậu ta đánh với Trình Du Niên, đương nhiên Trình Du Niên là người chiến thắng. Tuy nhiên cậu ta không có mất kiểm soát như trước, toàn trận bình tĩnh mà đánh lại Nhạc Huy Gia.

Cuối cùng sẽ là trận đấu xem xem ai là lão đại giữa Tần Vũ và Trình Du Niên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.